Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 15


Đọc truyện Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em – Chương 15

[Tác giả: Chap này không biết đặt tên là gì hết á 🙁 ]

Ở một căn phòng lớn được trang trí theo phong cách công chúa vô cùng xa hoa và lộng lẫy, Mộng Thy ngồi ở bàn trang điểm, được một chút thì lại đảo tầm mắt về phía cửa như đang chờ đợi một người nào đó. Không bao lâu sau thì Lan Anh mở cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên cô ta vào phòng riêng Mộng Thy nên hoàn toàn bị cách bài trí bên trong làm cho choáng ngợp và hoàn toàn bị mê hoặc. Đây chính xác là kiểu phòng mà bất kì cô gái nào cũng mơ ước.

_ Phòng của cậu đẹp thật. – Lan Anh thật lòng khen ngợi.

_ Có danh sách xếp nhóm các lớp làm chung công tác chuẩn bị chưa?

Mộng Thy vốn đã quen với những ánh mắt hâm mộ luôn xuất hiện xung quanh mình rồi nên chẳng thèm đáp trả mà ngay lập tức đi vào nội dung chính.

_ Rồi. Lớp chúng ta làm chung với 11A8 và 11A2 của Royal B chuẩn bị khu vực sân khấu.

_ 12A1 làm ở đâu?

_ Trong nhóm xây dựng hành lang ma. Khá xa hội trường nơi chúng ta chuẩn bị.


_ Vậy thì tốt.

Mộng Thy gật đầu hài lòng khiến Lan Anh cảm thấy khó hiểu. Chuyện đó có gì đáng mừng hay sao?

_ Vì sao cậu lại vui vẻ như vậy?

_ Cách càng xa càng tốt. Có như thế tôi mới có cơ hội để làm việc của mình.

Đi theo Mộng Thy đã lâu nên Lan Anh thừa sức hiểu được “việc của mình” là việc gì vì thế nên cũng không hỏi thêm nữa vì Mộng Thy vốn dĩ không thích kể với ai về những kế hoạch của mình. Ngồi nói chuyện một lúc thì cũng không còn gì để trao đổi nữa nên Lan Anh bắt đầu thực hiện mục đích thật sự khi đến đây vào tối nay.

_ Mộng Thy này, phòng Nhất Thiên ở đâu vậy?

_ Đối diện. Hiện tại anh ra ra ngoài rồi, muốn vào thì vào đi.

_ Vậy mình đi liền đây.

Lan Anh mừng rỡ rời khỏi ghế sofa trong phòng Mộng Thy rồi chạy thật nhanh đến căn phòng đối diện. Vì đây là nơi Nhất Thiên ở tạm nên được bài trí đơn giản và theo một cấu trúc nhất định của những phòng dành cho khách, không hề có nét đặc trưng nào của chủ nhân căn phòng. Nhưng dù như thế, Lan Anh cũng rất hài lòng. Giữa phòng là một chiếc giường đơn nhỏ. Xung quanh là bàn học, tủ đồ… Đơn giản hết mức có thể.

Bước đến phía bàn học gọn gàng, Lan Anh không chú ý gì nhiều ngoài một khung hình được đặt bên cạnh chồng sách giáo khoa. Ánh mắt cô sắc lại, tay cầm khung hình lên siết chặt. Bên trong là một bức ảnh với chất lượng chụp bình thường hay gặp ở các quầy chụp ảnh Hàn Quốc trong cách nhà sách ngày trước, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng qua mắt Lan Anh lại trở nên đáng ghét vô cùng.

Bức ảnh vô tình ghi nhận lại giây phút hạnh phúc một cặp đôi. Biểu cảm của cô gái trong hình vô cùng ngạc nhiên khi nhận được nụ hôn vào má của chàng trai bên cạnh. Đáy mắt Lan Anh tràn ngập sự đố kị và ghen ghét. Cô ta cầm khung hình lên chuẩn bị ném xuống đất.

Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Nhất Thiên không kìm được tức giận mà quát lên.


_ Cô làm cái gì đó?

_ Em…

Lan Anh giật mình, hai tay lúng túng giấu khung hình ra sau lưng, sợ hãi nhìn Nhất Thiên đang đứng ở cửa. Ngay cả một lời biện minh cũng không thể nào thốt ra.

_ Ai cho cô vào phòng tôi? Còn đụng đến đồ của tôi. Cút đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nhất Thiên bước đến sau lưng Lan Anh, thẳng tay giật lấy khung hình từ tay cô ta rồi ngay lập tức đuổi người.

_ Anh hiểu lầm rồi. Em… em chỉ là tò mò nên mới xem, không có ý gì khác. Anh đừng tức giận được không?

Lan Anh hoảng sợ đi theo Nhất Thiên xin lỗi. Cô thật sự bất an. Chẳng lẽ bao nhiêu công sức cô bỏ ra để thu hút sự chú ý của cậu đều là vô ích hay sao. Cô không cam lòng. Nhất Thiên vì chuyện của Tú Nhi lúc sáng nên tâm trạng đã sớm không vui. Vừa về nhà liền chứng kiến hành động của Lan Anh thì lại càng thêm nóng giận. Bây giờ lại bị những lời này văng vẳng bên tai chẳng khác nào phá vỡ sự nhẫn nại cuối cùng của cậu.

Nhất Thiên nắm lấy cánh tay Lan Anh, thô bạo lôi cô ta ra ngoài chẳng khác nào đang kéo xềnh xệch một bao hành hóa. Sau khi cô ta ra đến hành lang, cậu dùng hết sức đóng cửa thật mạnh. Nếu Lan Anh đứng gần thêm xíu nữa thì đã bị cửa đập vào mặt.

_ TÔI NÓI MỘT LẦN NỮA. CÚT ĐI.


Lan Anh bàng hoàng đứng trước phòng Nhất Thiên. Như vậy là kết thúc rồi sao. Cô sẽ chẳng bao giờ được Nhất Thiên chú ý nữa, hay tệ hơn là cậu sẽ mãi mãi căm ghét cô. Lan Anh càng nghĩ càng giận. Chỉ vì một bức ảnh mà mọi chuyện lại chuyển biến tệ hơn. Chẳng lẽ vì bức ảnh đó có Tú Nhi nên Nhất Thiên mới phản ứng mạnh như vậy? Là vì Tú Nhi, tất cả là vì cô ta đã phá hoại tất cả của cô.

Sau đó Lan Anh quay trở lại phòng Mộng Thy thì thấy cô ta đang ngồi làm móng trên giường, mắt nhìn cô đầy chế giễu. Chắc chắn những gì vừa xảy ra cô ta đều đã nghe thấy và đang cười nhạo cho sự ngu ngốc của cô.

_ Lan Anh ơi là Lan Anh. Trong lòng Nhất Thiên, không ai quan trọng hơn con nhỏ Tú Nhi đó đâu. Cậu làm thế nào lại đụng vào “di vật tình yêu” của anh ta chứ? Nếu tôi đoán không nhầm, với tính cách của cậu thì còn định đập vỡ nó.

_ Mình hận cô ta. Mình muốn coi ta phải biến mất khỏi ngôi trường này. – Lan Anh siết chặt hai nắm tay, giận dữ nói.

Nhưng trái ngược với sự tức giận của Lan Anh, Mộng Thy vẫn hết sức ung dung và nhàn nhã ngắm nhìn bộ móng hoàn mỹ của mình. Cô ta thong thả nói:

_ Muốn làm gì thì làm. Đừng để liên lụy tới tôi là được. Nếu để anh ta biết tôi làm khó người anh ta thích thì hôn ước sẽ bị hủy bỏ. Chị gái anh ta sẽ rút vốn đầu tư. Gia đình tôi sẽ phá sản. Cậu hiểu chứ? Tốt nhất thì làm cho gọn vào.

_ Mình biết rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.