Báo Ứng Hiện Đời

Chương 226: 17 Hậu Thân Lý Bạch


Đọc truyện Báo Ứng Hiện Đời – Chương 226: 17 Hậu Thân Lý Bạch


Ngày 28 tháng 9, nữ sĩ Hàng Minh, nhà thôi miên trứ danh từ New York đến Los Angeles để thuyết giảng, có mời tôi tham dự, tôi nghĩ đây là hoạt động ý nghĩa, liền nhận lời đến phụ diễn thuyết.Chuyện thôi miên, tiền kiếp hậu kiếp… có lẽ bạn vừa nghe qua cảm thấy rất khó tin? Đây là việc bình thường, bởi vì hồi xưa tôi cũng vậy! Thế nên bây giờ khi nghe kể những câu chuyện mang đầy tính chất mơ hồ xa xôi này, mà nếu bạn bực bội không kiềm được, muốn mắng tôi mấy câu, thì cứ việc, còn như muốn cầm dao (thì xin hãy lưu tình), vì khi bạn muốn thể hiện sự bất mãn hay muốn trút cơn giận đang bộc phát thì tôi không thể phản đối, bởi chính tôi lần đầu tiếp xúc với thôi miên quả thật cũng rất khó mà tin, nên tôi thông cảm cho sự bát bình của tát cả…Trải qua kinh nghiệm thôi miên rồi, tôi nhận ra thiên hạ vốn một nhà và xúc động làm bài thơ:Trải qua bao kiếp luân hồiTử sinh sinh tử nhiều đời đến nayĐã làm vương tướng quyền đầyTừng vì cứu nước phơi thây chiến trườngMẹ cha huynh đệ khắp phươngCháu con tiếp nối… chưa ngưng bao giờ!Nhìn quanh… phất hiện: Một nhà!Luân hồi nhiều kiếp, ruột rà hóa xaNgẫm ra: Người cũng như ta!Từng là quyến thuộc, nên hòa với nhauDù cho da có khác màu…Cũng đồng máu đỏ, tình thâm cao vờiSống cần bác ái với đờiYêu thương trải khắp… ban vui, xóa buồn!Sau khi tôi tiếp nhận thôi miên, tận mắt chứng kiến bao cuộc luân hồi chuyền thế của mình rồi, thì quan niệm của tôi đã thay đổi hẳn.

Hồi xưa, tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, đâu dễ dàng tán đồng, chịu đi tuyên dương thuyết chuyển thế luân hồi? Nguyên nhân bắt nguồn từ đây:Cô em “Từ trên trời rơi xuống”Tháng 9 năm 2006, một chiều nọ, tôi bỗng nhận được một cuộc điện thoại bên Đài Loan gọi qua, là của một nữ sĩ xa lạ chẳng hề quen, nhưng cùng trò chuyện với nhau rất lâu, rất nhiều.

Mới đầu, tôi ngạc nhiên hỏi:-Tại sao cô biết tôi?Cô nói cô thấy tôi trên Facebook.

Sau đó cô thường gọi điện, gởi bưu phẩm, tôi cũng lịch sự đáp lễ.Có lần cô nói:– Ông chắc chắn là người anh tiền kiếp của tôi!Mới đầu tôi hoàn toàn chẳng tin, để thuyết phục, cô kể ra câu chuyện ly kỳ của mình và tặng tôi hai cuốn sách nói về kiếp trước đời này của các nhà thôi miên trứ danh Đài Loan.Cô tên Tiết Noãn Thù (Noãn Thù: Có nghĩa ấm áp tốt đẹp), từng qua Mỹ du học 8 năm, sau khi thành tài thì về Đài Loan.Tình cờ khi em trai cho cô xem phim “Thái Bình Thiên Quốc” thì không hiểu sao cô bật khóc thống thiết, lệ tuôn như mưa… Người nhà cảm thấy kinh ngạc nên không cho cô xem nữa, nhưng cô nhất định đòi xem, vừa coi vừa khóc mùi mẫn, còn khi xem các tiết mục khác thì cô tỉnh bơ, tỏ ra rất bình thường.Gia đình cảm thấy quá lạ lùng, bèn dẫn cô đi khám thần kinh, nhưng bác sĩ nói cô tất cả đều ổn.Cuối cùng, người thân nhớ đến thầy thôi miên, bèn dẫn cô tới một nhà thôi miên trứ danh, sau khi tiến hành thôi miên cho cô liên tục nhiều lần, thì kết quả đã khiến cô ngây người sửng sốt: Té ra, kiếp trước cô là muội muội của Thái Bình Thiên Vương Hồng Tú Toàn.

Trong kiếp đó cô tên là Hồng Tuyên Kiều, làm nữ tướng thống lĩnh nữ binh.

Trong cơn thôi miên, cô cũng nhìn thấy các thân nhân bằng hữu khác như: Thiên vương Hồng Tú Toàn, Càn vương Hồng Nhân Can, Đông vương Dương Tú Thanh v.v…Mới đầu, cô đối với kết quả thôi miên cũng bán tín bán nghi, vì muốn thấu triệt, cô buông bỏ viện thiết kế thời trang và tiệm bán hàng đồ Nhật đang rất ăn khách của mình, để chuyên tâm học tập nghiên cứu thôi miên, và lấy được bằng thôi miên.Thông qua nhiều lần thôi miên, cô tiến một bước xa, thấu triệt tiền thế của mình và chắc chắn rằng đời trước mình chính là Hồng Tuyên Kiều.Trải qua một thời gian dài liên lạc, chúng tôi trở nên thân thiết.

Vì muốn tôi biết rõ tiền thế của mình, cô gác lại bao việc bận rộn, bay từ Đài Loan đến Mỹ, ở tại Los Angeles ba ngày, hỗ trợ tôi tiến hành cuộc thôi miên chuyên môn.

Cô dùng kỹ thuật thôi miên siêu cấp của mình, hướng dẫn tôi viễn du vào cõi tâm linh, lúc đến triều Hán, khi về triều Đường và đến Thái Bình Thiên Quốc, rồi về thời Dân quốc… đối với những người có liên quan tôi, cô còn cho tiến hành cuộc thôi miên giao thoa.

Suốt ba ngày viễn du vào cõi tâm linh đã khiến thế giới quan của tôi thay đổi triệt để.Đầu tháng 7 năm nay, đảng Xã Hội ở Âu châu sang phỏng vấn và mời chúng tôi đến Hương Cảng dự hội tọa đàm, đoàn chúng tôi gồm đại diện các hội viên, đồng bay đến Hương Cảng.

Tiết nữ sĩ hay tin cũng đến Hương Cảng thôi miên cho chúng tôi và đối với những người có liên quan cũng tổ chức tiến hành giao thoa thôi miên.

Thông qua tôi và các giao thoa thôi miên của cô, chúng tôi đồng xác định, tiền thế cô là Hồng Tuyên Kiều, còn tôi là Càn vương Hồng Nhân Can, thời này chúng tôi là anh em họ, còn vào thời Tây Hán trước đó, thì hai chúng tôi từng là phu thê, tôi là vua tiểu quốc Tây vực còn cô là vương phi Xương Cát (Changji).Thông qua mấy lần thôi miên, tôi nhìn thấu sâu xa và hiểu: Có tiền thế, hậu thế, thuộc quá khứ, vị lai… của bản thân mình và người, có tiều sự gia đình và đại sự quốc gia…Phải nói là mọi việc khiến tôi kinh ngạc đến ngần ngơ sửng sốt.

Mới đầu, tôi không tiết lộ, vì hồi nhỏ, ông ngoại tôi từng nói: “Thiên cơ bất khả lậu”, cho nên tôi đã thủ khẩu như bình suốt một thời gian dài.


Thế nhưng, những gì nhìn thấy và biết rõ trong các cuộc thôi miên đã khai sáng cho tôi rất nhiều, sự khai mở quan trọng nhắt là tôi đã nhận ra: Thiên hạ vốn một nhà, mọi người đều có quan hệ thâm tình liên quan nhau, thế nên phải thương yêu và không được tương tranh, tương đấu, tương hại, tương… lừa như hiện tại.

Nhưng khi tôi nói ra thuyết này, có mấy ai chịu tin?Xem khắp thế nhân, vì không rõ tiền thế mình, cũng không rõ luân hồi chuyển thế của người, nên đã hành xử giống như kè mù, họ không ngần ngại hại người, mà cũng không biết làm vậy chẳng khác nào hại mình, điều này khiến tôi rất nóng ruột, xót xa.Do vậy mà lắm lúc, tôi muốn đem những chuyện mình thấy trong cơn thôi miên kể hết ra để cảnh tỉnh thế nhân, nhưng tôi lại sợ… nếu mình tiết lộ thiên cơ thì sẽ bị trừng tội và… bị yểu mệnh! Tôi cũng sợ người sẽ mắng tôi điên, hoặc cho tôi là kẻ dối gạt… Tôi cũng sợ nếu mình sơ hở tiết lậu mọi chuyện, có thể trong giây phút thiếu kiểm soát sẽ vô tình làm hại, hoặc thành hủy hoại hay làm ô danh lịch đại tiền thế của mình.Tóm lại, tôi rất sợ… vì vậy mà tôi thường bị giằng co mâu thuẫn giữa tiết lộ và im lặng.Nhưng gần đây, tôi nghĩ: “Mình nên nói ra một ít”… Bởi vì, có những chuyện nói ra, sẽ giúp cảnh tỉnh thế nhân, khiến mọi người lưu tâm tích đức hành thiện, sống bác ái hòa bình… có tác dụng phi thường quan trọng.

Nếu vì vậy mà bản thân mình, phải bị trừng tội thì đành chấp nhận thôi.

Nặng lắm thì bất quá chỉ… chết một lần, mà hễ chết sớm thì chuyển thế sớm, vì đời người ai cũng một lần chết, đâu có ai thoát? Thế nên dẫu có bị đoản mạng cũng không đáng sợ.

Chúa vì cứu thế, cam hi sinh thân bị treo trên thập tự giá, Bồ tát Địa Tạng Vương vì cứu chúng sinh, tình nguyện vào địa ngục, vậy thì tôi cũng chẳng nên bo bo ích kỷ, cố giữ thân mình quá mức…Đương nhiên tôi nghĩ, có một số chuyện liên quan đến người và chuyện vị lai, thì tất nhiên tôi ít bàn sẽ tốt hơn.

Tôi không ngại chi, quan trọng là phải tránh mang phiền phức đến cho người.

Mặc dù có một số chuyện tiền thế bản thân trong lúc tôi được thôi miên đã có thu âm lại, mà nếu người nghe dễ tính không đòi bằng chứng chăng nữa, thì tôi cũng không muốn tiết lộ ra.Trong cuộc thôi miên của tôi, đã có mười mấy tiền thế, cũng giúp khai thị cho tôi rất nhiều, thông qua đó tôi hiểu thấu nguyên nhân những vinh nhục trong các cuộc luân hồi sau này, xin chia sẻ cùng bạn mấy điểm:1.

Thiên hạ một nhàNhư bản thân tôi tử sinh chuyển thế qua bao đời, mỗi đời đều có con cháu, mà mỗi đời tử tôn cũng đang chuyển thế.

Dòng dõi hậu đại lưu truyền sinh sôi đông nhiều, nối tiếp đến hiện tại, tính ra nhiều vô kề.

Giữa các hậu đại còn có thông gia, thông hôn, tạo thành thân thích, bằng hữu hiện diện khắp thiên hạ… Vậy mới nói: Thiên hạ vốn một nhà.Thế nên ta không thể hại người, lừa người, mà phải dùng thiện lương đối đãi trợ giúp nhau.

Bởi vì, bạn không hề biết: Người bạn hại hôm nay có thể quá khứ đã từng là thân nhân hay hậu duệ của bạn, cũng có thể là phụ mẫu, huynh đệ, phu thê, con cái bạn… trong một tiền kiếp nào đó.Tôi nhận ra thiên hạ một nhà, nên sống cần phải bác ái với thế nhân, xin kể một tiền thế của tôi: Là Tướng quân Lý Quảng thời Tây Hán để làm bằng chứng:Lý Quảng có rất nhiều con cháu nổi danh như: Con trai Lý Cảm, cháu Lý Lăng, hậu đại Lý Cảo; Lý Uyên, Lý Thế Dân (tức Đường Thái Tông) Lý Bạch… tính số con cháu sinh sôi đến hiện tại, ít nhất cũng hơn mấy trăm vạn.


Nếu tôi không cẩn thận, gây thương hại những người này, há chẳng phải là tôi đang làm hại hậu duệ của chính mình hay sao?Còn nếu đem những hậu duệ chuyển thế của tôi mà tính thêm, thì con số sẽ rất nhiều, thật là tính không xuề, nói không chừng ngồi tại dưới tòa này cũng có hậu duệ một tiền kiếp nào đó của tôi nữa….Chưa kể là trong chuỗi chuyển thế đó, đều có ông bà, cha mẹ, thê tử, con cái, và lịch đại ông bà, cha mẹ, phụ mẫu, thê tử, con cái đã chuyển thế đến hiện tại, có thể họ xa tận chân trời hoặc gần ngay trước mắt…Tôi trong lúc thôi miên, đã nhìn ra những ông bà, cha mẹ, thê tử… các đời trước của mình, có người đến đời này tôi vẫn còn nhận ra, cũng có người do họ chẳng biết tôi, hay do bởi địa vị bị chênh lệch khác xa nhau quá, nên dẫu tôi có muốn nhận họ đi nữa, thì rất sợ đem đến bất tiện cho họ, nên tôi chỉ đành giữ im lặng, thầm cầu phúc cho họ âm thầm mà thôi.2.

Nhân quả báo ứngTrong lúc thôi miên, tôi nhìn thấy nhiều chuyện vận hành đúng theo nhân quả đến chấn động tâm tư.

Xin nêu hai chuyện:Một: Mọi người đều biết Lý Quảng vì chống Hung nô xâm phạm, đã chém giết giặc nhiều, công trạng rất lớn, thế nhưng điều đáng tiếc nhất của ông là không được phong Hầu.

Sau khi ông chết rồi, thì chuyển sinh làm một vị quốc vương bên Tây Vực.

Lúc hơn ba mươi tuổi, giặc Hung nô qua xâm phạm và Nguyên soái Hung nô đã bị ông giết chết, trong lúc truy kích, ông bị đại đội Hung nô bao vây và cho xạ tiễn bốn bề, khiến chiến mã ông bị thương, ông liền xuống ngựa múa gươm gạt tiễn, cuối cùng sức lực cạn kiệt, bị trúng tên mà chết, bỏ lại vương phi xinh đẹp và đứa con trai mới 6 tuổi.Xin hãy xem: Lý Quảng công lao đáng được phong Hầu mà không phong, thì qua đời sau, ông sinh làm quốc vương, tiếp tục hưởng vị trí đáng được phong Vương đó, đây chính là bù đắp cho thiệt thòi tiền thế.

Nhưng do Lý Quảng tạo ác nghiệp sát nặng: Bắn giết quá nhiều Hung nô, nên đời sau phải bị Hung nô bao vây xạ tiễn tới chết, trả lại nợ tiền thế, đây gọi là báo ứng nhân quả!Thí dụ tiếp theo là Tào Tiết và Khương Duy.

Vào cuối thời Đông Hán tôi từng sinh làm hoạn quan Tào Tiết.

Lúc đó ngoại thích (bà con bên ngoại vua) là Đại tướng quân Đậu Hiến và Thừa tướng Trần Phiên, có ý muốn tiêu diệt hoạn quan Tào Tiết, Tào biết được vội ra tay giết chết Đậu Hiến và Trần Phiên.

Sau khi Tào Tiết chết rồi, thì sinh làm Khương Duy, là Thống soái nước Thục.

Khương Duy muốn quản chế hoạn quan Hoàng Hạo, nhưng nhiều lần bị Hoàng Hạo quấy phá.

Kết quả: Khương nếm đủ mùi thống khổ, thất bại đến vong thân.


Đây gọi là báo ứng.

Bởi vì lúc làm hoạn hoan tôi đã giết Đại tướng quân, nên khỉ tôi làm Đại tướng quân, thì bị hoạn quan giết lại, xem ra rất công bình!3.

Chớ giết ngườiTrong lúc thôi miên, tôi đã thấy và nhận ra tên đao phủ giết chết Hồng Nhân Can (là tôi trong tiền kiếp), qua đời này, y rất thân với tôi.

Mặc dù về lý trí tôi rất muốn tha thứ cho y, nhưng theo bản năng tự phát, tận đáy lòng tôi đối với y lại vô cùng không ưa!Tôi cũng nhìn thấy người bị tôi giết chết trong đời trước.

Như Khương Duy chết rồi tái sinh làm tướng quân triều Tấn.

Tại chiến trường, ông dùng trường thương đâm chết vị Nguyên soái của giặc.

Vị tướng giặc này trong lúc thôi miên tôi chưa nhận ra, chỉ có cảm giác là: Hình như mình có quen biết y.Một lần nọ, tôi cùng một người bạn ngồi trò chuyện, đang lúc cao hứng, anh bạn đột nhiên trợn mắt nhìn tôi giải thích, lúc đó tôi kinh ngạc đến ngây người, vì đã nhận ra: Đây há chằng phải là vị Nguyên soái từng bị tôi giết chết vào triều Tấn hay sao? Có khác chăng là, ông tướng kia có hàm râu quai nón to rậm, còn anh bạn tôi hiện thời râu cạo sạch sẽ… nhưng đôi mắt ấy của anh, chính là tia nhìn của vị tướng địch thuở xưa.Từ đó về sau, mỗi lần nghĩ đến anh bạn này, trong lòng tôi rất buồn rầu, tự cảm thấy mình quá có lỗi với anh ta.

Qua đây tôi rút ra một điều: Bất kể gặp sự tình gì, đều không nên giết người.

Bởi chết rồi không phải là kết thúc, vì hồn linh vẫn tồn tại và tiếp tục chuyển thế, tất nhiên kẻ bị hại sẽ tìm bạn tính sổ, điều này rất đáng sợ.Một đời này của tôi, từ nhỏ đã nếm rất nhiều đau khổ, tôi nghĩ: Đây là do trong các đời trước tôi đã sát sinh quá nhiều, nên luôn bị ác báo.

Chẳng hạn như: Khi tôi sinh làm Lý Quảng, Tào Tiết, Khương Duy, Đại tướng quân Từ Đạt khai quốc Minh triều, Thừa tướng Trương Cư Chánh nhà Minh, làm Càn vương Hồng Nhân Can, làm Ngọc soái Ngô Bộ Phù thời Dân quốc… tôi đều đã giết rất nhiều người, vì vậy mà đời này phải thọ khổ liên miên.Phật giáo giảng có luân hồi, khuyên người quảng kết thiện duyên, là rất đúng.

Cơ đốc giáo tin linh hồn vĩnh sinh, khuyên người thương yêu nhau, cũng rất đúng.

Những tín ngưỡng khác cũng vậy, chỉ cần khuyên người hướng thiện đều là chính xác.

Quá trình chuyển thế luân hồi bao đời của tôi đã chứng minh, nhục thể có thề thay tới đổi lui, nhưng hồn phách luôn vĩnh sinh trong bao cuộc luân hồi chuyển thế, tôi rất muốn đem chuyện mình đã thấy biết, chia sẻ… hi vọng mọi người thu được lợi ích dứt ác, hành thiện.Những chuyện thú vị tôi đã chứng kiến:Trong lúc thôi miên, tôi nhìn thấy rất nhiều chuyện thú vị, xin kể ra vài chuyện, góp vui cho mọi người.

Đương nhiên là để chúng ta cười chút cho vui thôi, chứ chẳng nên chấp chặt vào đó các bạn nhé.Tôi thấy giữa Lý Bạch và Dương Quý Phi rất trong sáng, họ không có lên giường như vài vị biên sử đơm đặt.


Có điều Dương Quý Phi là một nữ nhân cao lớn đầy đặn, dung mạo bà không “kiều mỵ tuyệt trần” giống như trong sử mô tả đâu nhé.

So với cung nữ bình thường thì bà cao hơn họ cái đầu, nhìn giống như… con hạc giữa bầy gà.Bà rất kính phục Lý Bạch và giữa hai người tuyệt không hề có quan hệ tình dục như trong các sách thêu dệt ghi kể.

Do Tiết muội đã từng đọc qua các sách này, nên trong lúc thôi miên cho tôi, vừa nghe tôi xưng mình là Lý Bạch, thì cô ấy muốn kiểm chứng ngay những gì từng đọc qua, nên đã chất vấn tôi:– Anh thấy Dương Quý Phi chăng?– Thấy rất rõ!– Bà ấy có thích anh không?– Thích! Bà ấy đối với tôi rất tôn kính.– Thế… anh có thích bà ấy chăng?– Thích, nhưng không biểu lộ ra.– Giữa hai người có quan hệ gì đặc biệt chăng?– Không có, mỗi lần bà đến gặp tôi, đều dẫn theo hai cung nữ, giữa tôi và bà rất trong sạch!Tôi còn nhìn thấy thê tử hiện đời của mình, vào thời Thái Bình Thiên Quốc nàng cũng là vợ Hồng Nhân Can (tiền thân tôi).

Ngay lúc tôi lâm vào cảnh binh bại, nàng đã đập đầu vào tường tự sát, con trai chúng tôi lúc đó chưa đầy tuổi, cũng được cung nữ ẳm đi nhảy giếng tự tử.Trong lúc thôi miên, tôi nhìn thấy thảm cảnh vợ mình đập đầu vào tường chết, khi đó thân tôi tuy đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền nhưng tôi đã gào thét và khóc rất to… Làm cho Tiết muội cũng bị cảm động khóc theo, không thể hỏi tôi tiếp tục, do tôi cứ khóc lớn không nín, khiến vợ tôi ngồi bên cạnh rất lo sợ, nàng sợ tôi khóc to quá sẽ làm kinh động, khiến cảnh sát tìm tới… may mà Tiết muội đã kịp tỉnh và tiếp tục truy hỏi lái sang hướng khác, nhờ vậy tôi mới ngừng khóc.Tỉnh dậy rồi, tôi và Tiết muội giải thích lý do vì sao tôi khóc cho vợ tôi nghe, nàng rất cảm động.

Từ đó, quan hệ giữa chúng tôi càng tốt hơn xưa.Lúc mới trải qua quá trình thôi miên, tôi cảm thấy rất kỳ quái.

Suốt một thời gian dài tôi bị ám ảnh đến không muốn làm gì.

Có lúc, tôi rất muốn đến các chỗ trải qua nhiều đời sinh tử của mình để thám thính, cũng rất muốn biết các đời hậu duệ của mình bao gồm cả thê tử, cha mẹ, huynh đệ… Tôi cũng rất muốn liên lạc họ, nhưng lại ngại.Trong thời gian dài bị mâu thuẫn dằng co, gần đây tôi đã ổn định lại, vì tôi đã minh bạch: Tiền thế là tiền thế, đời nay là đời nay, vậy thôi.

Biết quá khứ là để rút kinh nghiệm mà sống tốt hơn cho kiếp hiện tại, chứ không phải để ôm phiền không đâu vì nó.Nếu như các sử học gia đối với các tiền thế của tôi cảm thấy hứng thú, thì tôi có thể phối hợp cùng họ, mô tả tỉ mỉ các đời.

Tôi đã nhìn thấy vương cung nơi tiểu quốc Tây Vực, mái tròn đỉnh bằng, có nhiều cột trụ rất độc đáo.

Tôi chưa từng nhìn qua ngôi kiến trúc nào tuyệt mỹ như vậy.

Tôi còn nhìn thấy rất nhiều chi tiết tuyệt vời mà trong sử không ghi.

Có rất nhiều điều cực kỳ giá trị.

Tôi muốn đem tất cả viết ra thành sách, tiếc là không có thời gian, thôi để sau vậy.Nếu có ai hoài nghi tính trung thực tôi kể, tôi tình nguyện tiếp nhận chính quyền kiềm nghiệm, đo lường, giám định… mức độ hoang ngôn, nếu như tôi nói dối, xin chấp nhận bị trừng phạt.Rất mong những gì tôi kể ra sẽ đem lại ích lợi cho bạn đọc.Lưu Nhân Toàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.