Đọc truyện Báo Ứng Hiện Đời – Chương 2: Thiếu Niên Bất Lương
Một ngày vào năm 1995, nơi nhà khách tự viện Ngũ Đài Sơn, có hai mươi mấy người chờ đợi được thỉnh giáo Hòa thượng Diệu Pháp.
Những người này đến từ trời Nam đất Bắc, luân phiên nhau hỏi.
Mà vị Sư phụ sung mãn trí huệ kia, các vấn đề khách nêu lên dù nặng nề đến mấy thì Ngài đều giải đáp hết sức ổn thỏa dễ dàng.
Tất cả giống như “Vừa trị bệnh là thấy hiệu quả ngay, lay người tỉnh mạnh”, khiến cho mọi người nghe cảm giác như được uống cam lồ,[1] pháp hỷ tràn trề sung mãn.– Bạch Sư phụ! Con từ Đài Loan sang Đại lục khám bệnh.
Ba năm trước con bị bệnh nặng, sau đó toàn thân phát đau đớn, bệnh hành hạ con đến ăn uống chẳng vô, ngủ cũng không được, tứ chi bải hoải không còn sức lực, thống khổ vô cùng.Các bệnh viện lớn ở Đài Loan có chẩn khám nhưng tìm không ra bệnh, họ chỉ nói là con bị “Thần kinh thực vật bị rối loạn”… Con đã tiêm, châm, uống đủ thuốc nhưng thảy đều vô hiệu.
Mà uống thuốc nhiều còn bị tác dụng phụ nữa.
Thân thể ngày càng suy, lần này con đến Bắc Kinh khám, họ cũng chẩn đoán nói giống y như bên Đài Loan vậy.
Không ai tìm ra nguyên nhân bệnh cả.
Con chán nản lắm rồi.
trước khi về Đài Loan, con muốn lên Ngũ Đài Sơn bái Bồ-tát, vừa rồi nghe một lão tiên sinh đi cùng xe, luôn miệng tán thán Ngài, nếu như mà Ngài có thể chữa bệnh cho, thì dù tốn bao nhiêu, con cũng trả hết…Người đang nói khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình gấy ốm, ngũ quan tuy đoan chính nhưng sắc mặc rất âm u.
Từ anh ta toát ra một luồng tà khí hắc ám, so với các thiện chúng đang ngồi tại đây thì rất tương phản.Âm thanh Sư phụ không cao, nhưng đầy nghiêm nghị, lạnh nhạt.
Ngài nói:– Anh chẳng phải đồ đệ ta, không cần gọi ta là Sư phụ! Ta cũng không phải là đại phu, không có khám bệnh, càng không dám lấy tiền của anh.
Anh hãy đi về và thỉnh các vị cao minh khác đi!Nói xong, Hòa thượng truyền lịnh đuổi khách, khiến những người ngồi tại đó rất ngạc nhiên.
Xưa nay Ngài chưa từng đối với ai như vậy.
Người Đài Loan này (tôi quên mất tên họ anh ta là gì), cảm thấy mất mặt, gương mặt xám vàng của anh ta bỗng đỏ phừng lên.
Anh tức giận nói:– Nhà Phật không phải chuyên rao giảng từ bi hay sao? Lý do nào ông có thể khám cho người khác mà không chịu khám cho tôi? Lại còn muốn đuổi tôi nữa? Trong khi tôi chưa hề đắc tội với ông!Giọng Sư phụ sắc lạnh và thật nghiêm:– Ngay cả cha mẹ sinh thành dưỡng nuôi mình mà ngươi còn dám đánh mắng – thì còn sợ gì chuyện đắc tội với ta?Câu nói này khiến anh ta lập tức giống hệt quả bóng bị xì hơi.
Anh ta sững sờ, mắt mở to kinh ngạc, sắc mặt từ đỏ phừng chuyển sang tái nhợt, không nói ra được một lời.
Các vị trong nhà khách im tiếng lao xao, mọi nhãn quang đều đổ dồn về anh ta.Hơn một phút trôi qua, anh nhũn nhặn thưa:– Ngài… làm sao biết việc của con, trong đây không có ai quen biết con hết mà…– Ta đâu cần người khác mách, vì trước ngực ngươi có viết rõ ràng bốn chữ: “NGỖ NGHỊCH BẤT HIẾU” rất to kìa!Nghe nói vậy anh kinh hãi cúi xuống nhìn vào ngực mình để kiểm tra, ánh mắt người trong khán phòng thảy đều dán chặt vào ngực của anh, cùng tìm tòi soi mói, nhưng không thấy có gì khác lạ.Lúc này, anh đột nhiên đứng dậy, tiến tới mấy bước, quỳ sụp xuống dưới chân Hòa thượng, đập đầu đến chảy máu, run rẩy khẩn cầu Sư phụ cứu anh.Anh kể mình từ bé là một thiếu niên bất lương.
Mấy cái chuyện trộm cắp, đánh nhau, chửi rủa thiên hạ… Anh đều phạm qua.
Anh không nghe lời cha mẹ dạy, sau đó bị trường học đuổi học, anh lang thang trôi dạt khắp nơi rồi gia nhập băng đảng Xã hội đen.
Anh chuyên thu tiền bảo kê, gạt lừa con gái, cướp bóc… không chuyện ác nào mà không làm.
Cha anh tức giận đánh anh, thì bị anh đánh trả lại nên cha anh ngã nhào trên đất.
Anh còn xô té luôn mẹ và tuyên bố nếu ai muốn quản giáo anh, thì sẽ phóng hỏa thiêu trụi luôn cả cái nhà.
Phụ thân anh tuổi cao, giận quá sinh bệnh nằm liệt gường, mẹ anh hằng ngày phải chăm sóc ông.
Lại sợ anh ở ngoài tạo họa gieo ác, cha mẹ anh không bao lâu nối tiếp nhau qua đời…Anh ta quỳ hướng về Hòa thượng Diệu Pháp khai báo những hành vi tàn ác đã qua của mình, khi kể đến song thân tạ thế thì anh không ngăn được nghẹn ngào, bật khóc to.
Thế là một “khối đá” cứng cỏi, ương bướng khó điều phục, đã bị uy đức của Sư phụ làm cho mềm nhũn, phải mọp đầu phủ phục…Trong lòng tôi hết sức cảm thán, xem ra người tốt người xấu gì dưới con mắt Sư phụ cũng giống như có chữ viết trên thân của họ, Ngài đều nhìn thấu hết!– Được rồi, đứng dậy đi! Hòa thượng dịu dàng nói – Nếu đã kêu ta là Sư phụ thì phải nghe lời ta dạy, có làm được không?Anh ta vui mừng nói lia lịa:– Dạ được! Dạ được! Con làm nổi mà.
Con nhất định sửa lỗi hối cải, nguyện làm người tốt kể từ đây.– Được rồi, ta thu nhận con làm đệ tử.Anh ta sung sướng dập đầu lia lịa.
Người tại khán phòng cũng xôn xao đứng dậy, thành kính chắp tay.
Hôm nay họ được chứng kiến một hoạt cảnh cảm động, nên hoan hỷ tán thán không thôi.Hòa thượng bảo một Tăng sĩ trẻ– Hãy dẫn y lên Chánh điện, dạy hắn cách lễ bái sám hối, để hắn lạy ngàn lạy tại đại điện, bao giờ tạ tội xong hãy trở ra.Sau một tiếng rưỡi, lúc anh Đài Loan ấy trở ra hướng Sư phụ đảnh lễ, thì trông anh đã thần thanh khí sáng, linh hoạt tươi tắn, hoàn toàn khác hẳn với lúc đầu.
Anh tự kể là anh đã phát nguyện trước Phật, từ đây quy y Phật môn, sửa lỗi hướng thiện.
Và sau khi phát nguyện sau thì anh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm thoải mái, dường như bệnh tật đã lành.Tất cả những gì xảy ra trước mắt, khiến người tại hiện trường tán thán không ngớt.Phật nói: “Tất cả chúng sinh đều có Phật tính, đều có thể làm Phật.
Chỉ vì vọng tưởng chấp trước mà không thể chứng đắc”.
Phật lại nói: “ Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.
Buông dao đồ tể, lập tức thành Phật”… Trước mắt mọi người, anh thiếu niên bất lương ngày xưa từng tạo tội bất hiếu ngỗ nghịch, bị trời đất khiển trách, phải cưu mang hình phạt, lãnh báo hiện tiền, bệnh tật triền miên.
May gặp Minh sư hóa độ, mới biết sám hối tỉnh ngộ, tẩy tâm đổi mặt.
Đây đúng là kinh nghiệm và bằng chứng trong kinh từng nói: “ Phật là vị đại y vương chân chính, Phật pháp có thể trị bốn vạn tám ngàn bệnh”…Tôi một lần nữa lại được chứng kiến uy lực Phật pháp vô cùng.
“Phật pháp tại thế gian, bất ly thế gian giác” chỉ cần chúng ta bình thường sống “không cẩu thả mảy tơ” thì sinh hoạt hàng ngày thường đối với pháp luôn tương ưng và chắc chắn có thể thanh trừ những hiểu lầm, miệt thị “Phật giáo là mê tín” vậy.[1] Ý nói Phật pháp thâm diệu, thấm vào tâm linh.