Đọc truyện Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi FULL – Chương 73
Một câu thông báo: “Minh hậu mưu phản, hành thích Vua Sói Tuyết không thành và bị Bạch Linh Linh chém chết dưới bậc thềm điện Thanh Tước” chẳng khác gì với việc nói rằng cuộc bạo động mưu phản này là do một mình Minh hậu khởi xướng và không liên quan gì đến Bạch Linh Linh.
Trái lại, Bạch Linh Linh còn trở thành công thần có công lớn nhất trong việc hộ giá.
Vua Sói Tuyết tất nhiên cũng không truy cứu những bằng chứng về tội “mưu phản” của Bạch Linh Linh nữa, thậm chí còn khen thưởng cho hắn ta.
Đồng thời, Bạch Linh Linh đã lấy danh nghĩa “trợ giúp bình loạn” để ở lại hoàng cung.
Chứ thực tế là Vua Sói Tuyết biết Bạch Linh Linh không bỏ được Lãnh Giác nên mới cho hắn ta cái cớ để ở lại.
Mà hiện tại Lãnh Giác vẫn đương chức Quý phi, lo xử lý sự vụ lục cung.
Bạch Linh Linh không đồng tình với cách làm của Vua Sói Tuyết: “Lãnh Giác vừa mới được cứu ra khỏi điện Thanh Tước, sức khỏe còn chưa hồi phục sao anh đã bắt em ấy làm nhiều việc như thế?”
Vua Sói Tuyết trả lời: “Cậu ấy là Quý phi của bổn vương.
Đó là chức trách của cậu ấy.”
Tuy đó là sự thật, song Bạch Linh Linh nghe thấy mà cáu điên cả người.
Lúc Liễu Tiêu vào sảnh chính thì trông thấy hai con sói tuyết to đầu này đang choảng nhau.
À quên chưa bảo, Liễu Tiêu hiện vẫn giữ chức Thị vệ trưởng của Đại vương.
Thân là Thị vệ trưởng, một khi Liễu Tiêu trông thấy có kẻ dám cắn xé Đại vương thì tất nhiên sẽ không đứng nhìn.
Bé “graoo ồ” một tiếng rồi nhảy vọt đến cắn vào lưng Bạch Linh Linh.
Bạch Linh Linh hất mạnh đuôi một cái, thành công cho Liễu Tiêu bay khỏi người mình.
Bấy giờ Vua Sói Tuyết lập tức mặc kệ Bạch Linh Linh, vội vã nhào đến dưới người Liễu Tiêu để làm đệm lót cho bé ngã xuống.
“Mày tấn công bổn vương thì thôi đi, sao có thể tấn công cả Thị vệ của bổn vương như thế?” Vua Sói Tuyết trách móc.
“Ăn đấm thay Đại vương chính là công việc của thị vệ!” Bạch Linh Linh cãi lại rất chi là hợp lý.
Vua Sói Tuyết đình chiến, suy nghĩ một lúc rồi gọi Cáo Đỏ đến ra lệnh: “Truyền lệnh cho Dương quý phi bảo tối nay bổn vương muốn mở tiệc thiết đãi Bạch Tử đại nhân, yêu cầu cậu ta phải chuẩn bị yến tiệc tươm tất trước khi mặt trời lặn.”
“Anh!” Vẻ mặt Bạch Linh Linh thoắt cái tái mét.
—— Mày đánh Liễu Tiêu, anh mày xử Lãnh Giác!
Đây chính là sách lược của Vua Sói Tuyết.
“Hả?!” Lãnh Giác còn đang bù đầu làm việc của hôm nay thì bỗng nghe thấy Cáo Đỏ đến thông báo nhiệm vụ mới.
“Vâng, Quý phi.”
Lãnh Giác còn tưởng mình nghe lầm, bèn giật mạnh sợi lông tơ trắng bên cạnh sừng: “Chắc chắn là tối nay?”
“Chắc chắn thưa Quý phi.” Cáo Đỏ đáp, “Đại vương đã dặn là phải tổ chức một bữa tiệc tươm tất, nên không phải là tiệc gia đình bình thường đâu ạ.”
Lãnh Giác đành phải gật đầu: “Được rồi.
Bổn cung đã biết.
Làm phiền đại nhân về bẩm báo lại với Đại vương, ta sẽ làm hết sức mình và không phụ sự kỳ vọng của Đại vương.”
Cáo Đỏ cáo lui ra về.
Lãnh Giác thở hắt ta một hơi ai oán: “Cái ghế Quý phi này khó ngồi quá…”
Chẳng bao lâu sau, Liễu Tiêu nhảy tung tăng đến cửa phòng Lãnh Giác, cười tươi rói: “Mình đi chơi đi Giác nhi!”
Lãnh Giác đau hết cả đầu: “Không được rồi, tớ còn phải chuẩn bị cho yến hội tối nay.”
Liễu Tiêu hỏi, “Tiệc tối nay khó chuẩn bị lắm hở?”
“Ừa.” Liễu Tiêu nghĩ giây lát, chợt nảy ra ý tưởng, bèn kéo Liễu Tiêu lại thủ thỉ: “Hay là cậu về nói khéo với Đại vương tối nay đừng tổ chức tiệc nữa đi.”
Liễu Tiêu nghe thế thì khó hiểu hỏi lại: “Sao lại thế? Yến hội vừa đông vừa vui mà!”
Lãnh Giác vỡ lẽ: “Ra là do cậu muốn tổ chức tiệc!”
“?” Liễu Tiêu vội vàng lắc đầu nguây nguẩy, “Ơ không phải tớ nhé, tớ không muốn.
Là Đại vương bảo tổ chức yến tiệc cho Bạch Tử đại nhân ấy.”
Lãnh Giác thoáng chau mày: “Bạch Tử đại nhân?”
Liễu Tiêu kéo một cái ghế đến ngồi xuống cạnh Lãnh Giác, bắt đầu buôn chuyện: “Ừ ý.
À cậu thấy Bạch Tử đại nhân là người thế nào?”
“Bạch Tử đại nhân là người thế nào à?” Lãnh Giác suy tính về câu hỏi này, trầm ngâm nói: “Bạch Tử đại nhân đâu phải là người.”
“Ơ…”
Thấy Lãnh Giác bận đến sứt đầu mẻ trán, trong cung người ra người vào như trẩy hội để báo cáo công việc, Liễu Tiêu không làm phiền Lãnh Giác nữa.
Bé ra cổng cung Nghê Thường của Lãnh Giác.
Thấy Liễu Tiêu đã đi ra, Bạch Linh Linh lập tức tiến lên hỏi bé: “Lãnh Giác nói sao?”
Liễu Tiêu thuật lại theo đúng sự thật: “Lãnh Giác bảo anh không phải là người.”
“…”
Và buổi tối cũng đã đến, họ chuẩn bị tổ chức yến tiệc thiết đãi Bạch Linh Linh.
Tuy là nhiệm vụ đột xuất Vua Sói Tuyết mới giao lúc chiều, song Lãnh Giác vẫn chuẩn bị đâu vào đó, không ai chê trách được câu nào.
Điện chính được trang hoàng đèn lồng rực rỡ, nhạc êm múa đẹp.
Vua Sói Tuyết gật đầu tán thưởng, khen Lãnh Giác chuẩn bị không tệ.
Bạch Linh Linh thầm khó chịu trong lòng.
Nhận được lời khen từ Vua Sói Tuyết, Lãnh Giác vội vàng đứng dậy nâng ly cảm ơn Vua Sói Tuyết.
Bạch Linh Linh cũng đứng dậy mời rượu Lãnh Giác: “Cảm ơn Quý phi đã thiết tiệc.” Bạch Linh Linh chựng lại đôi ba giây rồi nói tiếp: “Mấy nay tôi ở trong cung, may nhờ được Quý phi tiếp đãi, thực sự không có gì báo đáp nổi.
Tôi xin được tặng Quý phi một món quà nhỏ để tỏ lòng cảm ơn.”
Nghe vậy, Lãnh Giác vội vàng đáp: “Đây là việc tôi nên làm, thật không dám nhận quà của Bạch Tử đại nhân.”
Bạch Linh Linh nói: “Không phải thứ đắt đỏ gì, xin đừng lo lắng.”
Nói rồi Bạch Linh Linh bèn sai người hầu bê một bể cá lên.
Bên trong bể đựng một con cá to trông rất kỳ dị, đã xấu rồi còn lắm răng nhọn hoắt.
“Con cá này thật là…” Lãnh Giác tính nói là “xấu thấy bà”, xong đã lấy lại được bình tĩnh mà bảo: “Con cá này quả là độc đáo.”
“Đây là cá lồng đèn dưới biển sâu, xin được tặng cho Quý phi.” Bạch Linh Linh nói.
Sáo thổi đàn ngâm, vũ khúc uyển chuyển, một bữa tiệc rất đủ vị.
Vì để cho yến hội trông linh đình hơn thì cả con hát và diễn viên múa của nhạc phường đều lên sân khấu biểu diễn.
Trong đó có một diễn viên múa nam có nhan sắc khá bắt mắt, mặc y phục đỏ rực, từng bước di chuyển đều toát lên sự uyển chuyển thanh thoát, đến nỗi bụi chẳng kịp dính vào chân.
Lãnh Giác chỉ nhìn chăm chăm vào cậu diễn viên múa nọ.
Thực chất là trong quá trình luyện tập bài này, cậu diễn viên múa nọ chuyên môn nhảy sai một vài bước.
Lãnh Giác lo lắng nên mới theo dõi cậu ta.
Song bởi thân phận của mình nên Lãnh Giác cũng không nhìn lộ liễu quá, chỉ thi thoảng liếc thoáng qua một cái.
Có điều hết thảy đã bị Bạch Linh Linh nhìn rõ, hắn ta thấy thế thì cũng ghé mắt quan sát kỹ cậu diễn viên múa kia.
Chỉ thấy người này cũng là yêu tinh, còn mặc quần áo đỏ chóe, trang điểm đậm, trông chả đẹp tí gì!
Bạch Linh Linh càng nhìn càng tức, mà càng tức thì lại càng nhìn, nhìn chằm chặp như muốn khoan ra hai lỗ lửa trên lưng cậu diễn viên múa.
Vua Sói Tuyết đã trông thấy toàn bộ.
Khi điệu múa kết thúc, hắn bèn mỉm cười lên tiếng hỏi: “Cậu diễn viên múa mặc đồ đỏ này tên là gì?”
Lãnh Giác đứng lên trả lời: “Đây là rắn nước tinh mới đến nhạc phường chưa được bao lâu, tên là Văn Y ạ.”
“Văn gì cơ…?” Liễu Tiêu nhất thời không hiểu.
Lãnh Giác đáp: “Văn Y, có thơ ghi rằng ‘Văn y duyên ti khởi’, cũng có sách bảo ‘Phương chu đãng Văn Y”[2].
Chính là hai chữ Văn Y này, có nghĩa là những gợn sóng lăn tăn có thể biến đổi.”
“Phức tạp quá, thà gọi là ‘Đa Ba’[2] cho nam tính còn hơn.” Bạch Linh Linh cất giọng chê bai.
[2] 文漪缘飔起: sóng bắt đầu từ gió (Tree mạn phép mượn câu thơ trong bài thơ Sóng của nhà thơ Xuân Quỳnh để giải thích nghĩa câu này)
方舟荡文漪: sóng vỗ mạn thuyền thoáng chao đảo
Ba ở đây là từ 波, có nghĩa là sóng.
Sắc mặt Lãnh Giác thoáng thay đổi.
Văn Y hết nhịn nổi phải lên tiếng giải thích: “Tên khai sinh của thần là Văn Nghị, còn Văn Y là nghệ danh Dương Quý phi ban cho thần ạ.”
Nghe bảo là tên Lãnh Giác đặt, Bạch Linh Linh nhất thời nghẹn họng, mãi sau mới khó nhọc nặn được ra câu: “Ờ… tên… tên này nghe hay hơn Văn Nghị nhiều đấy.”
Vua Sói Tuyết chợt lên tiếng cắt ngang: “Gì, ta lại thấy tên Đa Ba hay hơn đấy.
Em thấy thế nào bé Tiêu?”
Liễu Tiêu đang chăm chú gặm chân gà, bé ngước lên nói với vẻ mặt hoang mang: “Đại vương nói sao là vậy ạ.”
Vua Sói Tuyết ra chiều nghĩ ngợi mà rằng: “Thế này đi.
Ta thấy Bạch Tử có vẻ khá hứng thú với Văn Y.
Nên ngày mai Văn Y lại đến điện của Bạch Linh Linh biểu diễn một mình đi.”
Mặt Bạch Linh Linh tức thì đổi sắc.
Vua Sói Tuyết không đợi Bạch Linh Linh từ chối đã nói “Giải tán thôi” rồi kéo Liễu Tiêu về Lang Sơn Tuyết điện.
Là Thị vệ trưởng nên Liễu Tiêu có suốt ngày ra ra vào vào với Vua Sói Tuyết thì cũng tuyệt không ai dám dị nghị.
Vừa về phòng ngủ, Liễu Tiêu đã đổ vật ra giường nhìn Vua Sói Tuyết mở hệ thống hậu cung.
Liễu Tiêu bèn thò đầu lại hỏi: “Thì ra lật thẻ là lật bằng máy tính ợ?”
“Ừ, đúng rồi.” Vua Sói Tuyết đáp, “Chứ không em nghĩ là gì?”
“Em cứ tưởng là có mấy tấm thẻ thật á.” Liễu Tiêu đáp, “Bên trên viết tên của từng phi tần.”
Vua Sói Tuyết giải thích cho bé: “Trước kia là thế.
Nhưng giờ chuyển hết thành điện tử để bảo vệ môi trường.”
“Ra là thế.” Liễu Tiêu thò đầu ngó vào máy tính bảng, hỏi: “Tối nay mình gọi Lãnh Giác đến được không ạ?”
“?!” Vua Sói Tuyết giật mình, khá là kinh ngạc đấy, “Ý em là…”
Liễu Tiêu đáp ngay: “Em muốn đấu địa chủ.”
Vua Sói Tuyết thở dài bất lực: “Thế gọi thêm một người nữa tới đi, hôm nay ta còn phải làm nhiệm vụ chuyên cần.” Nói xong, Vua Sói Tuyết tiện tay nhấn chọn Bạch Quyên.
Một lúc sau, Bạch Quyên và Lãnh Giác đến điện phụ của Lang Sơn Tuyết điện để đánh bài với Liễu Tiêu.
Bạch Quyên thua mấy ván, lập tức mắng Lãnh Giác cả Liễu Tiêu chơi bài bịp.
Lãnh Giác quát lại: “Bổn cung là Quý phi mà cậu cũng dám nói bổn cung chơi ăn gian?”
Bạch Quyên tăng xông cãi luôn: “Dám đấy!”
Lãnh Giác lập tức ra lệnh: “Người đâu! Mau lôi Bạch Quyên ra ngoài búng trán cho ta!”
Bạch Quyên hét to “Oan quá”, xong rồi vẫn bị cưỡng chế kéo đi.
Liễu Tiêu hết sức ngạc nhiên: “Cậu dữ ghê ha?”
“Quý phi phải làm bao việc mệt như chó, có cơ hội tất nhiên phải ra oai một trận.” Lãnh Giác trả lời.
Nói rồi Lãnh Giác chống má, nghịch quân bài trong tay hỏi: “Tối nay cậu không phải hầu hạ à?”
Liễu Tiêu đáp: “Đại vương phải làm nhiệm vụ chuyên cần ấy.”
“Thật à?” Lãnh Giác nghĩ ngợi, sau lại bảo: “Cậu cho tớ xem sau gáy cậu phát nào.”
Liễu Tiêu bèn cúi xuống cho Lãnh Giác nhìn gáy mình.
Lãnh Giác lấy trong túi ra một cái lọ có mùi thơm khá lạ, đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa nóng rồi nhẹ nhàng bôi lên gáy Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu chợt cảm thấy sau gáy ấm áp, bèn hỏi: “Nó là gì thế?”
“Đây là ‘bí hương’ mà tớ có được sau khi phụ trách lục cung.” Lãnh Giác vừa nói vừa xoa gáy Liễu Tiêu, “Người ta bảo rằng Sói vương sủng hạnh ai thì sẽ cắn vào gáy người đó để đánh dấu.
Vết cắn đó sẽ biến mất sau một đêm nên phải dùng bí hương này xoa sau gáy mới có thể nhìn thấy.”
“Kỳ diệu vậy hở?” Liễu Tiêu rất đỗi ngạc nhiên.
Lãnh Giác nói tiếp: “Nếu không thì sao mà nói sau khi vào cung một năm mà không được sủng hạnh thì sẽ được rời khỏi cung? Nếu không có cái tiêu chuẩn để kiểm tra thì sao có thể làm được chuyện này.”
Dứt lời, Lãnh Giác thấy mình đã xoa đỏ cả gáy Liễu Tiêu rồi mà vẫn không nhìn thấy dấu răng trong truyền thuyết đâu: “Ủa, sao lại không thấy?”
Liễu Tiêu chợt nói: “Tất nhiên là không thấy rồi, vì tớ vẫn là xử nam mà.”
“Gì?!”.