Bạn đang đọc Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi FULL – Chương 71
“Thế này đi…” Vua Sói Tuyết lên tiếng, “Cậu biết điều thì kể thật cho tôi…”
“Biết điều!” Mèo sư tử nằm trên mặt sàn, gật đầu như giã tỏi: “iem nói thật! Chắc chắn sẽ nói thật!”
Vua Sói Tuyết bắt đầu hỏi: “Chuyện ngọc bội là sao?”
“Ngọc bội?” Mèo sư tử ngáo luôn, “Ngọc bội nào hở?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Là ngọc bội đính ước của cậu và Bạch Linh Linh đấy.”
Mèo sư tử ngơ ngác, mặt vô tội hết sức: “Nàm gì có cái ý!”
Vua Sói Tuyết suy nghĩ phút chốc, hỏi: “Thế cậu cấu kết với nó kiểu gì?”
“Nâu nắm rồi iem có gặp ảnh đâu!” Mèo sư tử cuống cuồng giải thích, “Giờ em nà mèo của nhà Gấu đen rồi.”
Vua Sói Tuyết hỏi tiếp: “Mấy ngày này Bạch Linh Linh không liên lạc với cậu à?”
“Không hề.” Mèo sư tử trả lời, “Khả năng ảnh nà thích giống mèo ragdoll thôi, nhể?… Nói không chừng giờ ảnh đang thích ragdoll mới hot ớ.
Dù sao trông con ragdoll nào chả giống nhau.”
“…”
Lúc đầu Vua Sói Tuyết hỏi Mèo sư tử vụ ngọc bội thì Mèo sư tử thề thốt bảo không biết, Vua Sói Tuyết nửa tin nửa ngờ nên đến tìm Bạch Linh Linh để xác nhận.
Tuy nhiên, Bạch Linh Linh lại khẳng định chắc chắn là Mèo sư tử có ngọc bội.
Vua Sói Tuyết nghĩ Bạch Linh Linh nói thật còn Mèo sư tử đã nói dối.
Bây giờ ngẫm lại, e là Vua Sói Tuyết đã tin nhầm người rồi.
Kỳ thực Mèo sư tử không hề nói dối chuyện này.
Với cả chỉ số IQ của nó có đủ cho nó chém gió trước mặt Vua Sói Tuyết khối.
Sự thật là ban đầu Mèo sư tử chỉ nổi tiếng trên mạng thôi, song về sau được bộ phận Điện ảnh và truyền hình của “Tao đỉnh vl” đào ra rồi bốc đi làm diễn viên.
Trong giai đoạn này, Mèo sư tử đã xây dựng hình tượng cho mình là một con mèo ragdoll xinh đẹp yếu ớt mỏng manh.
Rồi bỗng có một fan bí ẩn đã gửi cỏ mèo đến cho nó.
Tuy dạ dày nó không có vấn đề chi hết nhưng cũng thích nhai cỏ mèo, thấy cỏ mèo này khá ngon, không nơi nào sánh được thì cứ ăn từ bấy đến nay.
Sau đó nó và Bạch Linh Linh gặp nhau trên phim trường《Vị quân vương Sói bá đạo và chàng phi Mèo tuyệt mỹ》và bấy giờ nó mới hay Bạch Linh Linh chính là fan hâm mộ đã tặng cỏ mèo cho mình.
Bởi lẽ Bạch Linh Linh vẫn luôn chăm sóc cỏ mèo nên mùi cỏ mèo đã ám vào người hắn.
Mèo sư tử có khứu giác nhạy bén nên đã phát hiện ra.
Thế là nó như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ đời mình sắp lên hương rồi.
Chẳng ngờ sau khi nó bị bắt cóc thì đã mất liên lạc với Bạch Linh Linh.
Bây giờ nó và Gấu đen tinh rất hợp nhau, và nó không còn tơ tưởng đến chuyện leo lên cành cây cao Bạch Linh Linh nữa.
Về phần Bạch Linh Linh hiện đang ở đâu?
Thì lúc này Bạch Linh Linh đang ở trong hoàng cung.
Bạch Linh Linh ở hoàng cung làm gì à?
Tất nhiên là chờ hàng chuyển phát nhanh rồi.
Hắn ta đang đợi giao cấp tốc bộ đồ để soán ngôi.
“Rõ ràng đã đặt giao cấp tốc rồi mà lâu kinh người!” Bạch Linh Linh mất kiên nhẫn, than phiền với Minh hậu.
Minh hậu hỏi: “Cậu giục shop giao sớm cho chưa?”
“Người cao quý sang chảnh lạnh lùng như tôi mà phải đi giục shop à?” Bạch Linh Linh hỏi ngược lại.
Minh hậu tức chết mất thôi.
Y giật lấy di động của Bạch Linh Linh rồi gọi cho shop: “Chào bạn, tôi đang cần bộ đồ soán ngôi gấp, cho hỏi hàng đã giao đến đâu rồi nhỉ?”
“Thưa bạn, nếu đã muốn soán ngôi thì phải chuẩn bị trước ít nhất một tháng.
Shop đã ghi rõ rồi, đơn gấp quá shop chưa giao được đâu!”
Minh hậu nén cơn giận ngút trời: “Nhưng shop bạn ghi đã giao hàng rồi!”
“Ớ, thế hử, để shop kiểm tra lại nha.”
Một lát sau…
“Dạ, là như này nha bạn! Bạn đặt giao về Bắc Quốc, nhưng mà xưởng của shop thì ở Tây Quốc cơ.
Đợi thông quan và làm thủ tục xuất khẩu sẽ hơi lâu đấy.”
“Rõ ràng shop bạn ghi nơi gửi hàng là ở Bắc quốc!”
“Dạ khách ơi là như thế này! Shop ghi địa chỉ đăng ký của công ty ở Bắc quốc là không sai đâu ạ.
Nhưng mà hàng của bạn đặt là hàng đặt may theo yêu cầu nên phải sản xuất ở Tây Quốc.
Với cả luật của Bắc Quốc là nghiêm cấm làm nhái đồ dùng của hoàng thất, nên là chỉ có thể sản xuất ở Tây Quốc được thôi!”
Minh hậu cáu điên người, chỉ vào mặt Bạch Linh Linh mà chì chiết: “Cậu thật là! Sáng ta đã bảo đến chợ đầu mối mua mà cậu không nghe!”
“Đồ ở đó lởm bỏ xừ.” Bạch Linh Linh nói vẻ nghiêm túc, “Mặc thứ đồ có chất lượng kém thế để lên ngôi, tôi không chấp nhận nổi.”
Đương lúc hai người tranh cãi gay gắt đến đỏ cả mặt không ai chịu nhường ai thì bất ngờ nghe được tin vui: “Chuyển phát nhanh đến rồi!”
Chuyển phát nhanh đã đến!
Năm chữ này nghe mà phấn chấn cả cái thằng người!
Khốn nỗi muốn đưa mấy đồ phục vụ việc mưu phản này vào cung không phải chuyện đơn giản.
Hàng hóa khi chuyển vào cung đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra thì mới được thông qua.
Song có một ngoại lệ, đó là hàng hóa chuyển cho Minh hậu của điện Thanh Tước.
Minh hậu đã lấy lý do cuồng dưỡng sinh một cách mù quáng để không cho kiểm tra an ninh: “Máy kiểm tra có phóng xạ! Sẽ gây ung thư đấy!”
Bởi lẽ đó hàng hóa được đưa vào điện Thanh Tước đều được miễn kiểm tra.
Món hàng chuyển phát nhanh này đã được để lẫn vào đồ dùng hàng ngày và được gửi thẳng đến điện Thanh Tước qua lối đi ưu tiên.
Minh hậu hưng phấn hô lên: “Mau! Bê nó vào đây mau!
Người hầu phụ trách việc vận chuyển nghe thấy tiếng hoan hô của Thái hậu thì nghĩ bụng: Người suốt ngày ru rú trong nhà có khác, nghe tin chuyển phát nhanh đến thì như lên cơn điên.
Vì vậy, người hầu mang hàng đến rồi rời đi luôn.
Minh hậu nghiêng trái ngả phải khui đơn hàng với Bạch Linh Linh.
Hộp đựng hàng là một cái rương rất to, trông như cái quan tài.
Minh hậu chau mày thắc mắc: “Cậu mua ngọc tỷ cả long bào thôi mà? Sao cái rương này to thế?”
Bạch Linh Linh đáp: “Hình như chủ shop còn tặng thêm cho một cái kệ đặt ảnh cao ngang người để sau khi tôi soán ngôi thành công sẽ đặt nó bên ngoài cửa cung để truyền bá.”
“Shop có tâm phết nhở?” Minh hậu nghe xong thì thấy đỡ ghét chủ shop hơn một tí.
Y lấy kéo cắt băng dính dán đơn hàng rồi mở rương.
Nắp rương vừa được đẩy lên, một bóng người màu trắng đã vọt ra.
Minh hậu phản ứng nhanh lập tức lùi lại, trông thấy người nhảy ra có một cái đuôi lông xù rất to.
Nhác thấy cái đuôi này, Minh hậu tức khắc nhận ra: “Ra là Tiêu mỹ nhân, lâu rồi không gặp.”
Liễu Tiêu đáp: “Giờ tôi không phải Mỹ nhân nữa rồi.
Tôi là Thị vệ trưởng Báo tuyết!”
Bạch Linh Linh nhìn Liễu Tiêu trân trân, vẻ mặt kinh ngạc tột đỉnh, đứng bật dậy hô lên: “Cậu… còn sống hả?”
Liễu Tiêu thấy câu hỏi này thừa thật, song vẫn gật đầu đáp: “Ừm! Trông tôi thế này giống chết rồi lắm hở?”
Minh hậu cười khẩy: “Mi sẽ được chết sớm thôi.”
“?” Liễu Tiêu chả hiểu kiểu gì nhìn Minh hậu.
Minh hậu câng câng nói: “Xem ra Vua Sói Tuyết cũng không yêu mi cho lắm nhỉ, thế mà lại bắt mi xung phong xông trận.
Mi chỉ là một con báo tuyết, sao có thể là đối thủ của hai con sói tuyết thần tộc bọn ta chứ?”
“Chuyện hơi lạ đấy.” Bạch Linh Linh lắc đầu, hỏi: “Bạch Hiểu Hiểu đâu?”
Liễu Tiêu đáp ngay: “Ngài ấy đi cứu Lãnh Giác rồi.”
Minh hậu chợt cười phá lên: “Xem ra trong lòng hắn, vị Dương quý phi này cũng khá quan trọng đó nha! Tiếc thay dù có cứu được Lãnh Giác ra thì cũng vô dụng cả thôi.”
Nghe vậy, Liễu Tiêu lập tức lo lắng hỏi dồn dập: “Sao lại thế? Lãnh Giác xảy ra chuyện gì?”
Minh hậu đáp: “Sau khi nhốt nó vào từ đường ta đã cho nó ăn độc bọ cạp bí truyền.
Nếu không có thuốc giải của ta, Lãnh Giác chết là cái chắc.”
“Độc bọ cạp bí truyền? Chết là cái chắc?” Liễu Tiêu nghe mấy câu này sao mà thấy quen tai quá chừng, bèn móc trong túi ra một con bọ cạp nhỏ, nói: “Ý ông là con này hở? Bọn tôi có thuốc giải rồi!”
Lại kể chuyện trong tầng hầm của Khổng Tước quân, sau khi Vua Sói Tuyết đánh ngất Gấu đen tinh thì đã hiện nguyên hình sói tuyết.
Khổng Tước quân trông thấy thì kinh hãi tột đỉnh: “Mày mày mày mày mày mày…”
Tuy Khổng Tước quân cũng là hậu duệ của chủng tộc thần thánh, nhưng Vua Sói Tuyết cũng như vậy.
Theo cấp bậc của chuỗi thức ăn thì đứng trong yêu tộc, sức chiến đấu của khổng tước thần tộc cũng phải ngang cơ với phượng hoàng.
Có điều khi đứng trước mặt Vua Sói Tuyết thần tộc thì chẳng khác gì một con gà rừng, tính thêm tay vệ sĩ kền kền kia thì đúng là hai con gà què.
Vua Sói Tuyết xông lên cắn cho kền kền hai phát rồi hung dữ dọa nạt: “Mày biết có một món tên là chim công rang hành không? Giờ tao đi lấy hành đến đây.”
Khổng Tước quân lập tức quỳ sụp xuống: “Ôi ông lớn ơi ông thích lấy gì thì lấy hết đi ạ! Từ rày trở đi con chính là osin của ông!”
Và thế là Vua Sói Tuyết đã lấy được thuốc giải như ý muốn, kế đó mỗi tay xách một con như xách vịt mà xách kền kền và khổng tước về đền Thiên Đế.
Chuyên gia giám định tiếp nhận hai con vật này và sử dụng phương pháp thẩm vấn chuyên nghiệp để thẩm tra chúng.
Uống thuốc giải xong, Liễu Tiêu mơ màng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã trông thấy Vua Sói Tuyết đang ngồi bên giường đan len.
Liễu Tiêu không nhớ chuyện mình đã trúng độc bọ cạp, chỉ ngây người ngắm Vua Sói Tuyết.
Ánh sáng trong phòng rất đỗi êm dịu, màu vàng ấm áp, chiếu vào ngón tay thon dài, hắt lên đầu ngón tay đang khéo léo đan từng sợi len của chàng.
“Tiểu Bạch Tự…” Liễu Tiêu đột nhiên lên tiếng, nhận ra giọng mình có hơi khàn.
Vua Sói Tuyết nghe được thanh âm của Liễu Tiêu thì hốc mắt chợt ươn ướt, song lại quay sang nhìn Liễu Tiêu với vẻ mặt tự nhiên, nhoẻn cười với bé: “Tỉnh rồi à? Làm sao thế?”
“Ngài ngồi đan len…” Liễu Tiêu như sực nhớ đến điều gì, “Trông giống bà cụ ngồi đan ở cổng thôn nhà em lắm.”
Vua Sói Tuyết không biết nên bày ra vẻ mặt gì: “…”
Hình như Liễu Tiêu cũng nhận ra mình nói dở, bèn cuống cuồng giải thích: “Là bà cụ đẹp lão nhất ý.”
——-.