Bạn đang đọc Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi FULL – Chương 64
“Ragdoll xinh xắn kia đâu?” Khổng Tước quân dòm Mèo sư tử đang nằm thu lu trên mặt đất.
Kền kền đáp: “Em không biết ạ.”
Khổng Tước quân chìa chiếc quạt lông bảy sắc cầu vồng chỉ Mèo sư tử: “Nói, Ragdoll tinh đâu? Con mèo đẹp nhất Bắc Quốc ấy —— ”
Mèo sư tử hoang mang: “Iem nè, iem nà mèo đẹp nhứt Bắc Quốc nè —— ”
*Chát* *chát* —— Khổng Tước quân quạt cho Mèo sư tử hai cái bạt tai vang dội: “Đĩ mẹ mày, cái tội bốc phét!”
Mèo sư tử khóc huhu: “Iem nà ragdoll xinh xắn yểu điệu thật mờ —— ”
“Cái đ*t mẹ mày!” Khổng Tước quân lại giơ chân đá vào mặt Mèo sư tử: “Lại còn yểu điệu! Mày tưởng tao không biết mèo sư tử là con gì à!”
Mèo sư tử khổ tâm hết sức.
Mèo sư tử nói không ngoa cũng là sư tử trong đám mèo, chim công đối với nó cũng chỉ là một con tép đậu trên mép con ruồi thôi.
Ai dè hôm nay lại lưu lạc đến thảm cảnh bị con gà rừng vả cho mấy phát thế này! Kể ra đúng là sự sỉ nhục của loài mèo!
Còn không phải vì có con kền kền đang ngó lom lom bên cạnh hay sao!
Mèo sư tử nghía con kền kền hung ác, cuối cùng nhẫn nhục nhéo cổ họng rồi hát bài đã giúp nó thành hot streamer: “Mình bắt chước loài mèo kêu nha ~ kêu cùng anh meo meo meo meo ~ một con vịt xòe hai cái cánh ~ nó kêu quác quác quạc quạc… gặp hồ nước nó bì bà bì bõm…”
Khổng Tước quân vừa nghe đã sốc đến đứng hình: “Này… cái thần thái lạc điệu và quên lời đỉnh cao này hình như đúng là của Ragdoll tinh…”
“Vâng, iem, nà iem thật mờ.” Mèo sư tử rối rít hô lên, nghĩ ngợi đôi chút bèn thay giọng Sơn Đông của mình sang giọng Phúc Kiến: “Chính là trang điểm một tí rồi thêm mấy cái hiệu ứng đặc biệt thôi.
Thật đó.”
Khổng Tước quân quân sốc thêm cú nữa: “Vãi lờ!”
Thôi giờ có là mèo sư tử hay ragdoll, là sản phẩm của công nghệ hay thiên phú trời ban thì cũng đều được hết.
Bởi suy cho cùng Ragdoll tinh cũng là một ngôi sao lớn, nếu đột nhiên mất tích, nhất định sẽ gây ra gió to bão lốc.
Sáng sớm nay, trợ lý phụ đến gọi Ragdoll tinh đi làm thì thấy Ragdoll tinh không có ở nhà, gọi điện cũng không nghe nên sợ quá vội gọi cho anh Cam Bự.
Anh Cam Bự nghe tin cây ATM di động nhà mình mất tích thì tức không tả được: “Lũ vệ sĩ đâu? Mẹ nó chứ cho một mèo một chó đến bảo vệ rồi còn gì? Thế chúng nó đâu rồi? Mẹ, về đây bố đá ngay xuống bộ **!”
Anh Cam Bự tăng xông, lập tức sai đệ đi tóm Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết về để chuẩn bị nhậm chức ở bộ **
Thực ra Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết đã tính quay lại chỗ anh Cam Bự để báo cáo tình hình rồi.
Hai người chủ động đến văn phòng của công ty, gõ cửa phòng anh Cam Bự rồi thủng thỉnh bước vào.
Trông thấy Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu, anh Cam Bự hừ khẩy một tiếng, xoa cái bụng lông xù của mình rồi nói: “Chúng mày nói xem chuyện Ragdoll tinh là như nào? Không phải cho chúng mày đến bảo vệ nó à?”
Vua Sói Tuyết đáp lời: “Đúng là thế.”
Anh Cam Bự: “Giờ chúng mày không bảo vệ được nó, tính sao?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Không biết.”
Anh Cam Bự đương định khẩu nghiệp đôi chó mèo này thì bất ngờ nhận được một cú điện thoại.
Anh Cam Bự nhận máy, tươi cười hô lên: “A là Khổng Tước quân quân đấy à? Chào buổi sáng Khổng Tước quân… vâng… được ạ… vâng… meo meo… ok anh…”
Nói xong, anh Cam Bự cúp máy rồi quay sang cười bảo: “Ừ ừ, không sao, tuy mới làm được hai ngày đã để mất Ragdoll tinh nhưng anh thấy chúng mày làm rất khá rồi, thật là có triển vọng! Tiểu Tiêu, Tiểu Bạch, anh tuyên bố, từ nay chúng mày sẽ là giám đốc của bộ Điện ảnh và truyền hình!”
Liễu Tiêu sốc bay màu: “Gì cơ?”
Bé những tưởng anh Cam Bự sẽ nổi trận lôi đình chứ, sao lại cho bé làm giám đốc thế này?
Liễu Tiêu khó hiểu thực sự, bé hỏi: “Không bắt bọn em đến bộ ** sao?”
“Hớ? Mày thích bộ môn này à?” Anh Cam Bự ngẫm nghĩ, “Nếu mày muốn làm thì cũng được thôi.
Dù sao ** cũng là một loại luyện tập! Cuộc đời là rèn luyện, chú mày có thể nhờ ** mà rèn luyện bản thân để trở thành người có ích hơn cho xã hội.
Rất được, hay lắm, có hoài bão lớn đấy! Hay lắm! Chú mày tính khi nào đi **? Có cần học trước không? Hay muốn làm luôn?”
“Không cần đâu.” Vua Sói Tuyết lập tức từ chối lời đề nghị này thay Liễu Tiêu, “Anh Cam Bự nói đúng, cuộc đời là rèn luyện, nhưng bọn em muốn chọn nơi khác để rèn luyện.”
“Ồ, cũng được.” Tự nhiên hôm nay anh Cam Bự dễ tính đến lạ, “Hai đứa mày muốn đi đâu rèn luyện? Chỉ cần ‘Tao đỉnh vl’ của bọn anh có thì chúng mày đều đến được hết, muốn tập như nào thì tập! Cam Bự anh nói lời giữ lời! Tuyệt đối không qua loa tắc trách các chú!”
“Cảm ơn anh Cam Bự.” Vua Sói Tuyết trả lời: “Thực ra bọn em khá hứng thú với ban ‘Vật độc’.
Không biết có cơ hội cho bọn em sang đó học tập không anh?”
“Hở?” Anh Cam Bự ngạc nhiên, “Chỗ đó có gì hay mà đi? Bên đó bẩn cả mệt lắm, với cũng ít động vật có vú, sợ chúng mày không hợp đâu!”
Vua Sói Tuyết đáp: “Nhưng còn tốt hơn bộ **.”
Anh Cam Bự: “Nên anh mới cho chúng mày đến bộ Điện ảnh truyền hình đây thây! Bộ Điện ảnh truyền hình là xịn nhất đấy, vừa nở mày nở mặt vừa kiếm được nhiều.
Còn bộ Vật độc thì nguy hiểm lắm.”
Vua Sói Tuyết tiếp lời: “Công ty mình tên là ‘Tao độc (đỉnh) vl’, nếu bọn em không tiếp xúc với bộ Vật độc thì sẽ không thể hiểu được về văn hóa công ty và khó cống hiến được hết mình cho công ty.
Nếu chỉ vì sợ bẩn sợ mệt sợ nguy hiểm mà bỏ qua việc học văn hóa công ty thì em thấy mình không xứng làm một thành viên của ‘Tao đỉnh vl’.”
Anh Cam Bự nghe mà ngạc nhiên hết sức, thầm nghĩ: Không ngờ thằng nhóc Tiểu Bạch trông thông minh sáng sủa thế mà lại là thằng ngu!
“Ok, chúng mày đi đi.” Anh Cam Bự nói, “À hai đứa có muốn đặt trước combo bên bộ Tang lễ và mai táng luôn không?”
Liễu Tiêu sửng sốt: “Công ty mình có cả bộ Tang lễ á?”
“Chắc chắn rồi!” Anh Cam Bự giải thích, “Bộ Vật độc với bộ Tang lễ và mai táng quan hệ mật thiết với nhau lắm đấy, chúng mày làm lâu sẽ biết.”
Ở địa bàn của anh Cam Bự, hễ ai chết đều sẽ phải mua trọn gói dịch vụ Tang lễ và mai táng của “Tao đỉnh vl”, nếu không bạn sẽ được tận hưởng dịch vụ tối cao là nhảy disco trên mộ phần và xe tang bay.
Thường xuyên có chuyện bộ Vật độc của “Tao đỉnh vl” đến mua mạng người, tiếp theo là bộ Tang lễ và mai táng của “Tao đỉnh vl” đến xử lý hậu quả.
“Chúng ta khác với đám xã hội đen vô lương tâm mặc kệ chuyện sinh tử kia,” Anh Cam Bự phát biểu trong buổi họp thường niên, “Chúng ta là một tổ chức ngầm có trách nhiệm.
Từ thuở lọt lòng cho đến khi xuống mồ, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ từng khoảnh khắc nào trong cuộc đời của các bạn.”
Trên đường đến bộ Vật độc báo danh, Liễu Tiêu vẫn cứ là mơ màng chưa rõ lắm: “Cơ mà sao anh Cam Bự tự dưng tốt với mình thế nhỉ?”
Vua Sói Tuyết đáp bé: “Em không thấy lúc chuẩn bị chửi mình thì Khổng Tước quân gọi điện đến à?”
“Há?!” Liễu Tiêu hiểu rồi, “Ra là Khổng Tước quân nói đỡ cho mình!”
“Xem ra Khổng Tước quân tuy nói mặc kệ chuyện chi nhánh ở đây nhưng thực tế thì anh Cam Bự vẫn nghe răm rắp gã.” Vua Sói Tuyết nói tiếp, “Với chuyện Khổng Tước quân sẵn sàng chiếu cố mình là vì nể mặt Bạch Linh Linh.
Ta thấy gã với Bạch Linh Linh khá thân đấy.
Mà kể cũng lạ, sao Bạch Linh Linh lại chơi với thủ lĩnh băng đảng xã gội đen khét tiếng vậy nhỉ?”
Liễu Tiêu lên tiếng: “Ngài bảo lúc Bạch Tử đi du lịch đã quen biết nhiều người mà.
Chắc là quen lúc ấy đấy.”
“Ừm…” Vua Sói Tuyết gật gù.
Khi hai người đến bộ Vật độc mới nhận thấy nơi này độc thật, phải đến 90% nhân viên đều là yêu quái có độc.
Do động vật có độc không ưa ánh sáng nên bộ Vật độc này tối tăm và ẩm thấp vô cùng, thi thoảng trong bóng tối còn vang lên tiếng rết bò nhện chạy, nghe đến là rợn người.
Vua Sói Tuyết có hơi khó chịu về điều này, nhưng Liễu Tiêu lại thích nghi cực tốt.
Vốn Liễu Tiêu đã là người gan dạ, bé chẳng sợ chi hết, với bé thì một con rết hàng chục chân cũng chả khác gì một con sâu róm.
Mà sâu siếc gì cũng chỉ là đồ chơi của mèo thôi.
Có gì đâu mà sợ.
Người tiếp đón họ là Giám đốc của bộ Vật độc.
Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết đến đây nhậm chức quản lý thực tập.
Giám đốc rất cao và gầy, hình như bị mù, trên người toát ra khí chất lạnh lẽo âm u.
Liễu Tiêu vừa ngửi thấy đã đoán được ngay: “Giám đốc là rắn ư?”
Giám đốc mỉm cười khi nghe câu hỏi của bé: “Đúng vậy… Bé mèo yêu này có cái mũi thính quá.”
Liễu Tiêu đáp: “Tôi sinh ra trên núi và đã từng thấy rất nhiều loại động vật.”
Giám đốc gật gù: “Tôi có thể thấy được.
Mèo hoang trong núi khác với mèo nhà được cưng chiều ở thành phố.”
“Có gì khác cơ?” Liễu Tiêu tò mò hỏi.
Giám đốc nhìn Liễu Tiêu bằng đôi mắt không có tiêu cự: “Mèo hoang sẽ khiến tôi vô thức cảm thấy sợ hãi.”
Liễu Tiêu sửng sốt: “Tôi khiến ông sợ sao?”
Giám đốc đáp rằng: “Không sao, tôi có thể vượt qua.”
Bấy giờ Vua Sói Tuyết mới lên tiếng: “Chó thì chắc đỡ hơn nhỉ?”
Giám đốc trả lời: “Đúng vậy.”
Rắn trời sinh sợ mèo hơn chó.
Tuy nhiên, Giám đốc lại khẽ ngoảnh mặt sang bên, trong đôi mắt mù lóe lên tia sáng kỳ dị: “Nhưng mà cậu cho tôi cảm giác không phải chó yêu tầm thường.”
Vua Sói Tuyết thoáng sửng sốt, sau đó cười mỉm rồi bảo: “Thế à? Thế thì ngạc nhiên đấy.
Ít người nói tôi vậy lắm.”
Giám đốc: “Tôi là một trong số rất ít đó đấy.”
Nói rồi Giám đốc dẫn Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu tiến vào một hang động âm u.
Giám đốc hỏi: “Khả năng nhìn đêm của hai vị chắc không tệ nhỉ?”
Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đáp: “Phải, không tệ.
Có thể nhìn được đại khái.”
Ba người bắt đầu đi.
Giám đốc vừa bước vừa khoa tay múa chân giới thiệu về hoàn cảnh công ty.
Lúc giơ tay có lỡ quơ vào cái chén nhỏ trên bàn.
Vua Sói Tuyết vô thức né người tránh.
Nghe thấy tiếng chén nhỏ rơi xuống sàn, Giám đốc bèn khom người xuống nhặt.
Có điều Liễu Tiêu đã giúp gã nhặt cái chén lên trước.
“Cảm ơn.” Giám đốc lên tiếng, “Tôi sẽ gọi các trợ lý trong văn phòng ra làm quen với hai vị.”
Hết câu, Giám đốc bảo Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu ngồi xuống trước còn mình thì vào phòng làm việc.
Trợ lý trong văn phòng nghe bảo có quản lý thực tập mới thì nháo nhào kêu lên: “Lai lịch gì? Nghe bảo là một chó một mèo phải không? Cho mèo quản mình thì được, chứ sao lại cho cả chó đến trèo lên đầu mình ngồi thế?”
Giám đốc nói: “Con chó kia hơi có vấn đề, chúng mày nhớ chú ý nó.”
“Vấn đề gì ạ?” Trợ lý tò mò hỏi.
Giám đốc đáp: “Khả năng nhìn đêm của nó quá tốt, không giống chó bình thường.”
Chó bình thường có thể nhìn đêm, nhưng không thể nhìn rõ ràng như vậy được.
Giám đốc sai nhóc Bọ cạp đi làm trợ lý cho Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu.
Nhóc Bọ cạp vừa đến, sực nhớ đến lời dặn của Giám đốc thì lập tức lùi về phía xa rồi duỗi ra hai ngón tay, hô lên: “Anh Tiểu Bạch ơi, đây là số mấy?”
Vua Sói Tuyết: “Hai à?”
Nhóc Bọ cạp hỏi ngay với vẻ nghi ngờ: “Anh thấy rõ thế cơ à?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Không rõ lắm, đoán mò thôi.”
“Đoán mò mà chuẩn thế?”
Vua Sói Tuyết: “Chú là bọ cạp còn gì? Cái càng bọ cạp chỉ giơ được ra hai chứ còn ra mấy được nữa?”
“Ơ, chuẩn của ló!” Nhóc bọ cạp giật mình tỉnh ngộ..