Bạn đang đọc Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi FULL – Chương 32
Báo tuyết là Mỹ nhân họa thủy.
Bởi lẽ đó mà tộc Báo tuyết đã mạnh dạn đề xuất một vài ý kiến để xem có xơ múi được gì không.
Thứ mà họ lo lắng nhất hiện nay là vụ tranh chấp đất đai với tộc Cáo tuyết.
Lãnh thổ của hai tộc được ngăn cách với nhau bởi một con sông, và đôi bên đều muốn chuyển con sông đó thành đất của mình.
Ý tộc Báo tuyết bây giờ là muốn khoanh vùng con sông vào lãnh thổ tộc mình, nhưng tộc Cáo tuyết khăng khăng không chịu.
Hai bên cãi nhau om sòm, Vua Sói Tuyết lên tiếng bảo các triều thần đưa ra ý kiến.
Các Ngự sử vốn đã gai mắt Liễu Tiêu “họa thủy” từ lâu, thành thử gai lây cả sang tộc Báo tuyết, bèn đua nhau ủng hộ tộc Cáo tuyết.
Mà vị Ngự sử đại phu phụ trách hạng mục này cũng không muốn làm rùm beng nên đành bảo: “Tiền triều đã quy ước con sông này thuộc về lãnh thổ tộc Cáo tuyết, nếu không có lý do gì đặc biệt thì không nên thay đổi ạ.”
Vua Sói Tuyết gật đầu hỏi: “Ý kiến của Từ ngự sử thế nào?”
Từ ngự sử vốn đã chẳng ưa Báo tuyết, vì vậy đáp ngay: “Thần đồng ý với ý kiến của đại phu.”
Vua Sói Tuyết bỗng lật lại một tấu chương cũ rồi chiếu nó lên màn hình lớn, nói: “Nhưng lần trước khanh đã phản đối kịch liệt việc tộc Cáo tuyết chiếm giữ con sông này mà.”
Từ ngự sử sa sầm mặt mày, thú thực là ông ta đã quên béng chuyện mình đã phản đối này rồi.
Có điều nhìn từng hàng chữ đen trên nền giấy trắng tinh, có thể thấy rõ Từ ngự sử đã kịch liệt chỉ trích tộc Cáo tuyết chiếm sông như nào.
Từ ngự sử chăm chú nhìn màn hình, sau rốt cũng nhớ ra.
Chuyện là Vua Sói Tuyết đời trước lúc đó đang say mê một con hồ ly tinh nên đã phân con sông này cho tộc Cáo tuyết.
Từ ngự sử thấy vô lý đùng đùng nên đã đứng ra phản đối kịch liệt.
Tiếc là Đại vương đời trước nhất quyết chơi một mình một kiểu nên đã phân con sông này cho tộc Cáo tuyết.
Vụ này lâu lắm rồi nên Từ ngự sử đã quên béng đi mất.
Dù gì ngày nào mà Từ ngự sử chẳng kiếm được bảy bảy bốn chín chuyện mới để “can gián” Đại vương, hơi đâu mà nhớ được mấy cái này?
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Từ ngự sử lúc đầu thì cực lực phản đối, sao giờ lại ủng hộ vậy nhỉ?”
Từ ngự sử tức khắc ho khan hai tiếng, lên tiếng trả lời: “Chuyện đã qua lâu như thế… Thần thấy tộc Cáo tuyết quản lý khá ổn nên không có ý kiến gì thêm.”
Vua Sói Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chi bằng vầy đi, Từ ngự sử hãy dẫn theo một nhóm điều tra tới con sông để xem tộc Cáo tuyết quản lý như nào, có ổn thật không, hay có chỗ nào cần cải thiện thì báo lại.”
“Vâng, thưa Đại vương.” Từ ngự sử đồng ý.
Thế nhưng trong lòng Từ ngự sử lại có phần không vui, bởi ông ta nghĩ tự nhiên bị đày ải đến nơi xa xôi hẻo lánh như thế chỉ để điều tra một con sông khác gì “rảnh rỗi sinh nông nổi” đâu.
Khéo là do Đại vương chê ông phiền nên mới ném ông đi xa thì có.
Song, Từ ngự sử quật cường nghĩ: Dù có thế thì chắc chắn mình cũng sẽ không đình chỉ can gián! Dầu gì cũng là thời 4.0, có ném mình ra ngoài vũ trụ, mình vẫn có thể can gián như thường!
Hai tộc trưởng tộc Báo tuyết và Cáo tuyết cũng vì chuyện này mà lặn lội đến thủ đô Tuyết thành để diện kiến thánh nhan.
Với chuyện mà họ đề xuất, Vua Sói Tuyết không trả lời luôn mà chỉ bảo: “Được, chuyện của hai khanh bổn vương sẽ suy nghĩ… À phải rồi, lâu lắm hai khanh mới có dịp vào cung nên đến thăm hai vị phi tử đi.
Hai em vào cung cũng lâu rồi, hẳn là rất nhớ nhà, các khanh qua thăm cũng an ủi được phần nào.”
Thế là hai tộc trưởng vào cung.
Liễu Minh đến Xuân Quang Các, được Vịt Vàng dẫn vào chính điện, thấy nhóc Liễu Tiêu ngô nghê ngày nào giờ đã thay đổi rất nhiều, đầu đội ngọc quan, người mặc y phục bằng gấm, ngồi trên sập trông thật ra dáng một nhân vật máu mặt.
Liễu Minh vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Mỹ nhân.”
Trong trí nhớ của Liễu Tiêu thì Liễu Minh là bác tộc trưởng của mình, giờ thấy bác quỳ với mình thế này thì bé mất tự nhiên vô cùng, tức tốc nói: “Tộc trưởng mau đứng lên đi ạ.” Liễu Minh đứng lên, song vẫn cúi thấp đầu.
Liễu Tiêu giơ tay chỉ vào ghế, “bác ngồi đi ạ.”
“Cảm ơn Mỹ nhân ban ngồi.” Liễu Minh ngồi xuống ghế nhìn Liễu Tiêu, tính nói với bé về chuyện tranh chấp đất đai, song thấy hai tên nội thị vẫn đứng đấy thì không tiện mở miệng, bèn kho khan hai tiếng rồi liếc hai nội thị, kế đó nhìn sang Liễu Tiêu để ám chỉ bé cho hai người họ ra ngoài.
Hiềm nỗi Liễu Tiêu nào có hiểu được ám với chả chỉ.
Bé thấy Liễu Minh nhìn mình thì cũng chớp mắt nhìn lại bác.
Liễu Minh lại ho thêm hai tiếng nữa, rồi nghía sang hai nội thị, rồi lại ho hai tiếng.
Liễu Tiêu hỏi bác: “Tộc trưởng bị đau họng ạ? Bác nên uống nước ấm cho đỡ đi ạ.”
“Ặc…” Liễu Minh không ngờ “Nhị ngốc” vào cung lâu là thế mà vẫn cứ ngốc nghếch như ngày nào, không biết trở thành “họa thủy” bằng cách chi nữa?
Trái lại, Vịt Vàng vừa liếc cái đã tường tỏ, bèn khó nhịn mà lên tiếng: “Tộc trưởng là người ngoài, không được ở riêng với Mỹ nhân.
Chúng tôi đều phải ở lại đây.”
Nghe vậy, Liễu Minh thầm mắng mình đúng là không biết phép tắc.
Bác đỏ mặt tía tai, bụng bảo: Chắc là ở riêng với nhau không hợp quy củ nên Liễu Tiêu mới giả ngu thôi.
Chứ Liễu Tiêu mới vào cung chưa bao lâu mà đã trở thành Mỹ nhân được sủng ái nhất rồi, sao có thể không có tiến bộ gì được chứ?
Liễu Tiêu nhấm cắn cái móng tay mới nhú lên được xíu của mình, hỏi rằng: “Mọi chuyện ở quê vẫn ổn chứ ạ?”
“Nếu Mỹ nhân đã hỏi…” Liễu Minh đương lo sốt vó vì không biết phải gợi chuyện thế nào thì Liễu Tiêu đã chủ động hỏi trước, bác vội đáp: “Có chuyện con sông…”
“Con sông làm sao ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
“Hiện giờ tộc Cáo tuyết đang tính xây một con đập ở đó, dân mình muốn lấy nước là phải nộp tiền cho chúng!” Liễu Minh vỗ đùi nói, “Cháu nói xem có hợp lý không?”
“Rất không hợp lý!” Liễu Tiêu mới nghe đã thấy không vui, “Con sông đó vốn để hai bên dùng chung mà?”
“Thì đó.” Liễu Minh thở dài đánh thượt, “Cháu nói giúp tộc mình với Đại vương được không? Giờ cháu là nhân vật tầm cỡ rồi, nên nhớ đến hương thân.”
Liễu Tiêu nghe mà choáng, “Nhưng cháu không biết giúp kiểu gì?”
Liễu Minh: “Sao mà không biết! Hiện Đại vương sủng ái cháu như vậy, cháu chỉ nói mấy câu thôi không phải là được rồi à?”
“Cháu…” Liễu Tiêu chẳng biết phải làm sao, lòng dấy lên nỗi thấp thỏm.
Vịt Vàng thấy vậy bèn đứng ra cắt ngang: “Đây là chuyện của triều trước, sao Mỹ nhân có thể xía vào được chứ?”
Liễu Tiêu ngẩn ra: “Cho nên em không thể nói với Đại vương được đúng không?”
“Gì mà cứng ngắc như thế?” Liễu Minh vội vàng nói, “Lúc tán gẫu thì tiện mồm nói một câu thì có sao!”
Vịt Vàng vẫn trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, Liễu Tiêu trông thế thì hơi ngần ngừ.
Liễu Minh chưa chịu bỏ cuộc: “Với cả người của tộc Cáo tuyết cũng đã vào cung tìm vị tài nhân tộc Cáo kia rồi, hẳn cũng sẽ ra tay sớm thôi.”
“Tài nhân tộc Cáo?” Liễu Tiêu nghĩ ngợi giây lát, “Tuy Tuy ư?”
Đúng là Tuy Tuy.
Phải thức trọn một đêm cày đề ở thiên điện hôm nọ khiến Tuy Tuy sức cùng lực kiệt, giờ vẫn còn tã cả người.
Tộc trưởng quan sát Tuy Tuy một chặp, chợt hỏi: “Sao thế? Người thấy không khỏe sao?”
Tuy Tuy còn chưa lên tiếng, nội thị của Tuy Tuy đã chen mồm nói trước: “Ai dà, lần trước tài nhân thị tẩm về liền cả người rã rời, eo mỏi lưng đau mãi mấy ngày chưa khỏi đấy ạ.”
Tộc trưởng tộc Cáo tuyết nói mập mờ: “Chuyện không tránh khỏi, dầu gì hình thể của Cáo tuyết cũng kém Sói tuyết quá nhiều, thị tẩm thêm mấy lần nữa là ổn thôi.”
Tuy Tuy không biết phải nói sao, đành bảo: “Do tôi học chưa đủ giỏi.”
Tộc trưởng tộc Cáo tuyết cười nói: “Nếu là học chưa đủ giỏi thì tôi có cách đấy! Người xem này, tôi còn mang theo cuốn 《Cẩm nang chăn chuối》đến đây này.”
Tuy Tuy liếc qua bìa, sau đó ném bừa qua một bên: “Thà bác đưa ‘Đề cương bí thuật’ cho tôi còn hơn!”
Tộc trưởng tộc Cáo tuyết sửng sốt hỏi: “Đề cương gì cơ? Là bí kíp khuê phòng lợi hại hả? Sao tôi chưa từng nghe thấy bao giờ?”
Tuy Tuy lắc đầu, mệt mỏi đáp: “Thôi, không có gì đâu.
Mấy hôm trước học nhiều, mệt, nên cần nghỉ ngơi mấy ngày thôi.”
Tộc trưởng tộc Cáo tuyết lại nói: “Thế cái vị Mỹ nhân Báo tuyết đó lai lịch như nào? Dễ đối phó không?”
“Nó á? Hừ, một thằng đần thôi, còn tưởng tôi là bạn của mình nữa chứ!” Tuy Tuy cười mỉa, nhặt cuốn “Cẩm nang chăn chuối” kia lên rồi dặn dò, “Mang cái này sang cho nó.
Bảo là quà ta tặng.”
Tộc trưởng tộc Cáo tuyết ngạc nhiên thốt lên: “Đồ tốt thế sao lại đưa cho nó?”.