Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 70


Bạn đang đọc Bao Tử Sủng Vật Điếm – Chương 70


Cục Bột Trắng hứng thú bừng bừng còn muốn chơi một lần nữa, nhưng thời gian không còn sớm, Lâm Hạ liền ôm “Lão hổ thú bông” đi tắm rửa.

Lão hổ thú bông tắm rửa xong nằm ở trên giường, ôm lấy chó nhồi bông của nhóc lăn lộn, thẳng đến khi nghe kể chuyện cổ tích mới đem chó nhồi bông buông ra.

Cục Bột Trắng nghe một hồi liền ngủ, Cục Bột Trắng ngủ rồi, Lâm Hạ nhẹ giọng cùng Đường Ân Lãng thương lượng sự tình.

“Ngày mai anh phải về nhà bà ngoại sao?” Lâm Hạ đè thấp thanh âm.

“Đúng thế, làm sao vậy?” Đường Ân Lãng trầm giọng đáp.

Tuy rằng nói tiểu khu Lục La cách tiểu khu Nguyên Dương không tính xa, nhưng hắn có nhà của mình, sinh hoạt chính vẫn là ở bên tiểu khu Lục La này.

Không có việc gì bận hắn khẳng định phải đi qua đó bồi ông bà ngoại, nếu có thể đem Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng mang về thì càng tốt.

“Em muốn cho anh mang gà cùng trứng gà về đưa cho ông bà.”
Hôm nay Lâm Hạ đi chợ, cố ý mua nhiều thêm mấy con gà, chính là vì đưa cho Đường Ân Lãng mang đến cho ông bà ngoại.

“Nguyên lai là việc này.” Đường Ân Lãng gật gật đầu, duỗi tay đem Lâm Hạ ôm ở vào lòng.

Hai người mặt đối mặt, thân mật khăng khít.

Đường Ân Lãng khóe miệng hơi hơi gợi lên, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của Lâm Hạ, nhẹ giọng nói: “Em với An An cùng anh trở về, được không?”
Thanh âm từ tính, hơi hơi lên giọng âm cuối, gợi cảm đến mê người.

Lâm Hạ cảm thấy lỗ tai mình sắp bị thanh âm của hắn liêu nhân.

“Thành thật mà nói thì em còn chưa có sẵn sàng.” Đường Ân Lãng thanh âm dù dễ nghe, cũng vô pháp khiến Lâm Hạ chuẩn bị tốt việc gặp mặt người lớn.

Kỳ thật, anh biết sớm hay muộn sẽ có ngày phải gặp người lớn trong nhà, con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng mà.

“Anh biết.” Đường Ân Lãng sờ sờ đầu Lâm Hạ, trên tay truyền đến xúc cảm mềm mại, làm lòng người đi theo trở nên nhu hòa.

“Tuy nhiên anh cảm thấy không nghĩ có gì phải chuẩn bị cả.”
Lâm Hạ nghe vậy, đôi mắt rũ xuống, lâm vào trầm tư.

Đường Ân Lãng nhẹ nhàng vuốt ve tóc của anh, không có nhiều lời.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Cục Bột Trắng thì đang say sưa ngủ chổng vó, trông thật ngây thơ hồn nhiên.

Lâm Hạ khẽ ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt cứng rắn của Đường Ân Lãng với những đường nét sắc sảo, giống như tính cách của hắn vậy, cứng rắn mà lại quyết đoán.


Đường Ân Lãng có thể bằng tốc độ nhanh nhất tiến hành phân tích phán đoán, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hắn làm việc không thích kéo dài, chỉ cần điều kiện cho phép, hắn sẽ lập tức chấp hành.

Chuyện gặp người lớn trong nhà này cũng là như thế, đối với bọn họ mà nói, hai bên đều biết sự tồn tại của nhau, hơn nữa không phải một ngày hai ngày, thậm chí còn có trao đổi rồi.

Tuy nói hai bên đang hướng tới một mối quan hệ thân mật, nhưng lấy tốc độ như vậy không khỏi hơi chậm.

Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng có thể chờ được, nhưng ông bà ngoại Đường Ân Lãng thì sao? Bọn họ đã có tuổi rồi hy vọng con cháu vây quanh mình, biết rõ ở cùng thành phố, bọn họ cùng cháu chắt ngoại ở cách nhau không xa, nhưng chỉ có thể kiềm chế tâm tình nôn nóng bất an, chờ đợi bọn họ đến.

Lâm Hạ có thể nhìn ra được bà ngoại Đường Ân Lãng thực thích Cục Bột Trắng, bà rất muốn nhìn thấy Cục Bột Trắng.

Nhưng bà tôn trọng Lâm Hạ, không có quấy nhiễu sinh hoạt của bọn họ, mà là để Lâm Hạ tự mình quyết định.

Thậm chí Cục Bột To “vượt ngục” đi tìm bọn họ hơn nữa còn ở lại nhà Lâm Hạ, bà cũng không có mượn cớ này quấy rầy bọn họ.

Một vị lão nhân săn sóc như vậy, hẳn là rất thân thiện đi?
Nghĩ như vậy, Lâm Hạ lo lắng liền buông xuống một ít.

Đường Ân Lãng nói rất đúng, anh xác thật không có gì phải chuẩn bị, anh chỉ cần đột phá tâm lý phòng tuyến của chính mình thôi.

Đối mặt với những người xa lạ nhưng tương lai sẽ cùng bọn họ quan hệ trở nên thân mật, anh khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy khủng hoảng, thậm chí muốn lùi bước.

Nhưng anh cùng Đường Ân Lãng đã trở thành loại quan hệ gắn bó, dung nhập vào vòng sinh hoạt của Đường Ân Lãng, đây là điều anh sớm hay muộn đều phải đối mặt, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

“Ngày mai mang lễ vật gì đi qua thì tốt đây anh? Tới cửa chỉ mang theo gà với trứng quá khó coi……” Lâm Hạ trong mắt ánh lên ý cười, anh đem cái tay Đường Ân Lãng đang tác loạn cầm lấy, đứng đắn hỏi.

Anh muốn bước ra một bước kia, có lẽ thân tình anh khát vọng sẽ ở chỗ này đạt được.

Hơn nữa, Đường Ân Lãng sẽ vẫn luôn ở phía sau anh, đi cùng và ủng hộ anh đi?
“Bọn họ cái gì cũng không thiếu, cho nên không cần mua cái gì qua, đồ quê là được rồi.” Đường Ân Lãng khóe miệng mỉm cười, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

“Như vậy không tốt lắm thì phải?” Lâm Hạ cảm thấy vẫn phải mua chút lễ vật quý chút.

“Lại mua chút trái cây mang qua là được rồi, lễ vật quý trọng bọn họ ngược lại không nhận.” Đường Ân Lãng nhẹ nhàng cười cười, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Lâm Hạ.

“Vâng ạ.” Nghe Đường Ân Lãng nói như vậy, Lâm Hạ liền đánh mất ý niệm.

“Lâm Hạ, cảm ơn em!” Cảm ơn em vì anh sẵn sàng tiến lên một bước.

Đường Ân Lãng lại lần nữa đem Lâm Hạ ôm vào trong lòng, chân thành thâm tình mà nói.


Hắn cúi đầu, ở trên trán Lâm Hạ lưu lại một nụ hôn.

“Cảm ơn cái gì, em mới phải cảm ơn anh.” Lâm Hạ cười nói.

Anh cũng muốn cảm ơn Đường Ân Lãng đã thúc đẩy anh tiến lên một bước.

Bằng không không ai “ép” anh, anh còn không biết sẽ chùn bước tới khi nào.

Đường Ân Lãng cười mà không nói, ôm lấy Lâm Hạ, cảm thụ tiếng tim đập của hai người truyền đến.

Hai người lẳng lặng mà hưởng thụ thời gian yên tĩnh, năm tháng yên bình.

“Em quên mất!” Lâm Hạ đột nhiên nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên đứng dậy.

Đường Ân Lãng đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị anh đẩy sang một bên.

“Sao vậy?”
“Em quên giúp chưa giúp Mạt Lị gọi điện thoại cho La lão sư!” Lâm Hạ vội vàng phủ thêm áo khoác, cầm lấy di động xuống lầu tìm Mạt Lị.

Anh vừa trở về liền là bồi Cục Bột Trắng chơi trốn tìm, sau đó tắm rửa, liền đem chuyện gọi điện thoại vứt đến sau đầu.

“Mạt Lị thực xin lỗi, ta quên mất!” Lâm Hạ hướng Mạt Lị nói xin lỗi.

“Không sao!” Mạt Lị còn chưa ngủ, thấy Lâm Hạ tới, nó cao hứng đến nhảy nhót.

“Chúng ta gọi video WeChat đi.” Hiện tại đã là 10 giờ tối, Lâm Hạ sợ quấy rầy bọn họ, đầu tiên là đã gửi tin nhắn hỏi một chút.

La lão sư trả lời ngay lập tức, xem ra hắn hẳn là đang cầm di động.

Lâm Hạ lập tức gọi video nói chuyện phiếm, sau đó đem màn ảnh nhắm ngay Mạt Lị.

Màn hình thực mau xuất hiện gương mặt La lão sư cùng Vương Gia Minh, Mạt Lị nhìn thấy bọn họ, hưng phấn mà kêu lên.

“Chủ nhân! Đầu đất!”
“Chim béo, không được gọi ta đầu đất!” Vương Gia Minh vẫn là bộ dáng cũ, nghe được Mạt Lị kêu hắn đầu đất, tức giận đến ngứa răng.

“Sủng vật cửa hàng chơi vui không?” La lão sư một bên sờ sờ đầu Vương Gia Minh, một bên hỏi thú cưng của hắn.

“Chơi vui! Có một con chó ngốc chơi rất vui!” Mạt Lị ở trước mặt chủ nhân, máy hát lập tức mở ra.

……
Chủ sủng hàn huyên ước chừng nửa giờ, đại đa số đều là Mạt Lị cùng Vương Gia Minh ríu rít.

La lão sư đành phải cười ngồi vào một bên, đem sân nhà để lại cho hai người bọn họ.

Lâm Hạ ngẫu nhiên cũng chen một chút lời nói, hỏi một chút tình huống của bọn họ.

Thi đấu đã bắt đầu rồi, Vương Gia Minh thông qua sơ tuyển, hiện tại đang chuẩn bị phần thi đấu tiếp theo.

Thời gian không sai biệt lắm, hai bên kết thúc trò chuyện, Lâm Hạ cùng Mạt Lị nói qua ngủ ngon sau đó đi lên lầu.

“Em đã trở lại.” Đường Ân Lãng đang đợi Lâm Hạ nên chưa ngủ, hắn lật xem cuốn chuyện cổ tích của Cục Bột Trắng.

Thấy Lâm Hạ tiến vào, hắn đem sách buông xuống, cười nhìn Lâm Hạ đi tới.

Lâm Hạ đem áo khoác cởi ra, lanh lẹ mà bò lên trên giường, chui vào trong chăn.

“Muốn ngủ không?” Đường Ân Lãng hỏi, hắn ngủ ở bên ngoài phụ trách tắt đèn.

“Ngủ.” Lâm Hạ theo thường lệ hôn Cục Bột Trắng một ngụm mới nằm yên.

“Được.” Đường Ân Lãng duỗi tay đem đèn tắt đi, sau đó ôm Lâm Hạ.

Lâm Hạ chủ động hướng ngực hắn nhích lại gần, hai người thân mật mà dán ở bên nhau.

“Ngủ ngon.” Đường Ân Lãng đối với cái trán Lâm Hạ in lại một cái hôn chúc ngủ ngon.

“Ngủ ngon.” Lâm Hạ khóe môi mỉm cười, mang theo ý cười nhắm mắt lại……!
Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm, đem bức rèm kéo ra.

Ánh nắng mùa xuân rực rỡ chiếu vào, giống như đem một tấm thảm lông màu vàng trải ra, ấm áp lại thoải mái.

Đem cửa sổ mở ra, gió nhẹ thổi vào.

Đem không khí nhưng đọng cả đêm thổi đi, thay thế chính là không khí mới mẻ trong lành.

Lười biếng duỗi người hít sâu, cả người tràn đầy sức sống.

Mỏi mệt trở thành hư không, cả người thần thanh khí sảng.

Lâm Hạ quay đầu nhìn một lớn một nhỏ tư thế giống nhau còn đang ngủ say, không nhịn được mà bật cười.

Anh tay chân nhẹ nhàng thu dọn lại giường, sau đó xuống lầu làm bữa sáng.

Lâm Hạ đi rồi, Đường Ân Lãng cũng tỉnh.

Nhìn đến bên cạnh không ai, hắn liền lập tức đứng dậy.


Rửa mặt xong, hắn đến phòng bếp làm trợ thủ, còn nếm thử trứng chiên cuộn.

Ở dưới sự chỉ đạo của Lâm Hạ, Đường Ân Lãng chiên trứng cuộn cũng ra mô ra dạng, còn được Cục Bột Trắng khen “ăn ngon”.

Cái này làm cho Đường Ân Lãng cao hứng thật lâu, còn nói về sau trứng cuộn chiên sẽ do hắn làm.

Ăn xong bữa sáng, một nhà ba người cùng nhau ra đường đi sủng vật cửa hàng.

Bọn họ đi làm trong giờ cao điểm làm việc, trên đường không có bao nhiêu người.

Người một nhà liền nhàn nhã mà đi tới, mười phút lộ trình trở thành tản bộ.

Đường Ân Lãng đem Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đưa đến sủng vật cửa hàng liền rời đi, hắn có việc của mình cần hoàn thành, không thể giống như trước thời thời khắc khắc bồi ở bên người bọn họ.

Lâm Hạ ngày hôm qua một ngày không quản cửa hàng, hôm nay phải xử lý chuyện ngày hôm qua.

Đi vào trong tiệm, anh liền vội đi làm việc.

Cục Bột Trắng nhìn thấy Mông Chính, vui vẻ mà nhào tới.

“Ngao ô!” Mông Chính ca ca! Cục Bột Trắng nhiệt tình mà đem Mông Chính phác gục ở trên sô pha, thiếu chút nữa lấy đầu lưỡi cuồng liếm mặt hắn.

“Ngao ô!” Mông Chính ca ca, những ngày anh không ở đây An An rất nhớ anh nha! Cục Bột Trắng thao thao bất tuyệt hướng về phía Mông Chính nói hết nhóc đối Mông Chính nhớ nhung bao nhiêu, Mông Chính nghỉ lễ về nhà, liền không có người cùng nhóc chụp hình tự sướng.

“An An!” Mông Chính cũng rất nhớ Cục Bột Trắng, bọn họ có hứng thú chung, đó chính là chụp ảnh.

Không có Cục Bột Trắng che ở phía trước, khi hắn chụp ảnh, mặt đều lớn, càng đừng nói ăn tết ăn đến béo lên.

“Chúng ta đến chụp đi! Gần đây app lại update thêm một filter mới.” Mông Chính móc di động ra, di động hắn có rất nhiều phần mềm chụp ảnh đẹp, hắn thuần thục mở ra một app chụp ảnh.

“Ngao ô!” Vâng ạ! Nghe được có filter mới, Cục Bột Trắng tức khắc ánh mắt sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh Vương Tử Ngọc đang soi gương, nhóc cũng soi để sửa sang lại lông mao vừa bị mình làm loạn cho tốt, sau đó mới trở lại bên người Mông Chính.

“Ngao ô!” Mông Chính ca ca, An An chuẩn bị xong rồi! Cục Bột Trắng ngoan ngoãn ngồi yên, liền chờ Mông Chính chụp ảnh.

“Tới!” Mông Chính cố tình vuốt loạn đầu tóc mình, làm ra biểu tình kiêu ngạo.

Vẻ mặt hắn phóng túng không kềm chế được, cùng Cục Bột Trắng ngoan ngoãn hình thành tiên minh đối lập.

“Cool!” / “Ngao ô!” Thật ngầu!
Mông Chính cùng Cục Bột Trắng một người giơ tay một hổ nâng móng vuốt vỗ tay, bọn họ rõ ràng đối bức ảnh thực vừa lòng.

“Ngao ô!” Mông Chính ca ca, chúng ta lại đến chụp một tấm đi, không, là thật nhiều thật nhiều tấm! Cục Bột Trắng tìm được cảm giác rồi, chỉ muốn chụp không ngừng, đem thịnh thế mỹ nhan của nhóc lưu giữ lại.

Ngao ô, An An quả nhiên rất đẹp……
——
4/6/2020.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.