Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 112


Bạn đang đọc Bao Tử Sủng Vật Điếm – Chương 112


Thi đấu rất nhanh đã kết thúc, đại bạch hổ vẫn luôn dẫn đầu thắng được danh đệ nhất, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng song song đứng thứ hai.

Lâm Hạ cố ý bơi chậm lại để Cục Bột Trắng có thể đuổi theo, cho nên hai người bọn họ đồng thời tới đích.

So với Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng thì đại bạch hổ bơi tới bờ bên kia rất sớm, khi quay đầu lại nhìn bọn họ bơi, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng còn cách nhau một đoạn rất xa.

Đột nhiên Lâm Hạ tốc độ bơi chậm lại, cái này làm cho hắn có chút hối hận.

Thân là một vị bạn đời cùng phụ thân, hắn hẳn là phải nhường Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng mới đúng.

“Ngao ô……” Cục Bột Trắng khí hư suyễn suyễn, ghé vào bên cạnh bể bơi thở dốc.

“Có khỏe không vậy con?” Lâm Hạ ôn nhu hỏi nói.

“Ngao ô!” An An vẫn ổn ạ!
“Có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Lâm Hạ không yên tâm, tiểu hổ con vốn dĩ đã bơi một hồi lâu, lại tiến hành trận thi đấu kịch liệt, thể lực tiêu hao rất lớn, tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút.

“Ngao ô!” An An muốn nghỉ ngơi! Cục Bột Trắng dù sao vẫn là một con ấu tể, thể lực của nhóc không đủ khiến nó cảm thấy mệt mỏi sau khi chơi đùa.

“Vậy ta đi lên nghỉ ngơi trước đi.” Lâm Hạ dẫn đầu đi lên, sau đó đem Cục Bột Trắng “vớt ra” khỏi bể.

“Ngao ô!” Cục Bột Trắng mềm oặt ngồi ở bên thành bể bơi, Lâm Hạ dùng khăn tắm tới giúp nhóc lau mình.

“Ngao!” Một mình đại bạch hổ ở trong hồ bơi cảm thấy nhàm chán liền cũng đi theo lên bờ, đứng ở nơi xa run run lắc bọt nước trên người, lắc kha khá nước khỏi mình rồi mới để cho Lâm Hạ lấy giúp hắn quần bơi.

Sau đó, trên lưng một con đại bạch hổ uy vũ cõng một cái quần bơi màu đen.

Đại bạch hổ trở vào trong phòng biến thành hình người, mặc vào quần bơi sau đó mới ra ngoài.

Thời gian kế tiếp hắn sẽ dùng hình người để bơi lội, Lâm Hạ cũng đi xuống theo.

Anh nổi lên tâm tư trêu đùa, té nước lên người Đường Ân Lãng.

“Ha ha ha……” Lâm Hạ lên tiếng giễu cợt Đường Ân Lãng chật vật bất kham.


Đường Ân Lãng có vẻ rất chi là cạn lời, hắn không nghĩ tới bạn đời của mình sẽ có hành động trẻ con như vậy.

Bộ dáng này của Đường Ân Lãng sợ là đã quên lúc trước là ai dùng cái đuôi ướt dầm dề quét qua mặt Lâm Hạ mặt đi?
Đường Ân Lãng đôi mắt híp lại, để lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm.

Vào lúc Lâm Hạ đang cười to, hắn nâng tay vốc nước lên hất về phía Lâm Hạ.

Đang cười cực kì khoái chí nên Lâm Hạ nhất thời không nghĩ tới Đường Ân Lãng sẽ phản kích, nháy mắt bị xối ướt đầy đầu.

“……” Miệng thiếu chút cũng bị nước vào khiến Lâm Hạ nhịn không được thè lưỡi phun phun, tuy rằng chưa bị nước vào nhưng vẫn cảm giác quái quái.

“Ngao ô!” Ba ba cố lên! Cục Bột Trắng ở bên xem hóng chuyện kích động hô lên.

“Ok bấy bì!” Cục Bột Trắng cổ vũ làm Lâm Hạ bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực, hướng Đường Ân Lãng phát động công kích “pháo nước”.

Hai người lớn nháy mắt trở lại thời trẻ con cùng nhau chơi trò té nước, ban đầu là hai người còn té lẫn nhau.

Dần dần Lâm Hạ bộc phát tiềm lực, Đường Ân Lãng lại mềm lòng, vì thế hắn đã bị Lâm Hạ trên cơ trong trận chiến này.

“Hết đường trốn rồi nhá!” Lâm Hạ cười hì hì đem Đường Ân Lãng ép đến góc bể bơi, Đường Ân Lãng đã không còn chỗ có thể trốn nữa.

“Ha ha ha……” Lâm Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng tính toán sẽ tặng Đường Ân Lãng một phát cuối thật mạnh.

Nhưng khi Lâm Hạ sắp tới gần hắn, Đường Ân Lãng liền dùng sức lực vọt tới bên người Lâm Hạ, ôm chặt lấy anh, đem hai tay anh giam giữ khiến anh không có biện pháp dùng tay vốc nước té.

“Ngao ô!” Thật xấu hổ xấu hổ! Cục Bột Trắng nhìn thấy các ba ba nhóc đang ôm nhau, lập tức tự giác bưng kín đôi mắt.

Ngao ô! Không nhìn thấy gì cả á!
……!
Bắt đầu vào mùa hạ Giang Thành càng thêm nóng nực, theo nhiệt độ không khí lên cao, chính là khảo nghiệm kiên nhẫn của con người.

Thời tiết nóng lên, tâm tình càng thêm bực bội, một ít va chạm cùng xung đột là không thể tránh né.


Gần đây, trong cửa hàng có một số người mang thú cưng đánh nhau bị thương tới trị liệu.

Giống như hôm nay vậy, là một con Great Dane tới chữa trị.

“Ngao ô!” Cục Bột Trắng đang dựa vào quầy vừa thấy con Great Dane cùng chủ nhân của nó thì lập tức đứng dậy thủ sẵn tư thế công kích, cái đuôi nặng nề quật quật xuống quầy.

Lâm Hạ nhìn thấy phản ứng của nhóc, kết hợp với chyện lúc trước Cục Bột Trắng bị Great Dane tấn công, Lâm Hạ liền đoán được nguyên nhân.

“Ngao ô!” Ba ba, lần trước chính là bọn họ bắt nạt An An! Cục Bột Trắng nói ra đã xác minh phỏng đoán của Lâm Hạ.

Cùng lúc đó, Tằng Đại khi nhìn thấy con “mèo ú” khiến người ta ghét kia thì mặt thối giống như ăn phải phân.

Đen đủi! Chó của hắn mới vừa bị một con chó săn khác đả thương, mang nó tới cửa hàng thú cưng lại gặp phải con mèo đáng ghét kia.

“Đây là mèo của cậu hử?” Tằng Đại thật nghe nói cửa hàng thú cưng Vật Ngữ là cửa hàng tốt nhất bên này, cũng là cửa hàng cách tiểu khu gần nhất.

Chắc không phải hắn nghĩ nhiều quá chứ, nói không chừng con mèo này không phải của cửa hàng sủng vật?
“Mèo của tôi.” Lâm Hạ lạnh lùng nói.

Anh luôn luôn ôn hòa nhưng khi lạnh nhạt lên so với Đường Ân Lãng càng thêm làm người cảm thấy đáng sợ, đặc biệt là một giây trước vẫn một bộ dáng mỉm cười tủm tỉm nhưng trong nháy mắt biến sắc mặt, làm người đột nhiên không kịp phòng ngừa, như rơi vào hầm băng.

“Hừ! Nếu sớm biết đây là mèo của cậu thì tôi đã không thèm tới!” Cái này cũng thật là trùng hợp, chó của hắn cùng mèo của Lâm Hạ từng đánh nhau, hắn cho rằng Lâm Hạ sẽ không chữa trị cho con Great Dane của hắn, căm giận ném lại một câu, rồi mang theo chó rời đi.

Great Dane chân khập khiễng cố gắng đuổi kịp chủ nhân đang tức giân, phát ra thanh âm ô ô.

“Ngao ô!” Ba ba, muốn ôm một cái! Nguy hiểm đã không còn, Cục Bột Trắng mắt lóe lệ quang duỗi chân muốn Lâm Hạ ôm nhóc.

Tuy rằng nhóc con không sợ đánh nhau, nhưng nếu đột nhiên bị một con chó điên cắn một ngụm vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi, làm nhóc cảm thấy vừa sợ vừa ủy khuất.

“Chớ sợ chớ sợ……” Lâm Hạ bế Cục Bột Trắng lên, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về Cục Bột Trắng, ôn nhu an ủi bé con nhà mình.

“Ngao ô……” Cục Bột Trắng hai móng ôm chặt lấy Lâm Hạ, thật tốt khi lúc này có ba ba ở bên mình, ba ba sẽ bảo hộ cho bé an toàn!

“Ba ba sẽ bảo vệ bảo bảo, chỉ cần ba ở đây sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn bảo bảo.” Lâm Hạ cúi đầu hôn hôn lên trán Cục Bột Trắng, kiên định mà nói.

“Ngao ô!” Ba ba tốt nhất! Cục Bột Trắng cảm nhận được quyết tâm của Lâm Hạ, cảm nhận được Lâm Hạ muốn bảo hộ cho mình.

Tiểu lão hổ nội tâm tràn ngập cảm động, nước mắt lưng tròng mà nhìn Lâm Hạ.

“Tiểu lão hổ của ba ba là đáng yêu nhất!” Lâm Hạ cảm thấy chuyện may mắn nhất của mình chính là có Cục Bột Trắng, cũng may mắn lúc đó anh giữ lại Cục Bột Trắng.

“Ngao ô!” An An là cục cưng đáng yêu nhất! Cục Bột Trắng trong nháy mắt hạnh phúc ngập tràn, nhịn không được nhếch cái đuôi lên.

Trong mắt còn ánh nước còn chưa kịp thu hồi, nhưng mà biểu tình của nhóc lại là tự hào không thôi, làm Lâm Hạ nhìn vừa đau lòng vừa buồn cười.

Cục Bột Trắng được Lâm Hạ an ủi, tâm tình khôi phục sáng sủa, nháy mắt lại tung tăng nhảy nhót chạy đi chơi.

Lý Hào đem Uy Phong đón về nhà, Cục Bột Trắng không thể cùng Uy Phong chơi, liền chạy đi tìm Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc là con chó con Tiểu Hắc, Liễu Thời Hoán muốn nhận nuôi lại bởi vì đủ loại nguyên nhân liền từ bỏ việc nhận nuôi.

“Ngao ô!” Tiểu Hắc cẩu cẩu! Cục Bột Trắng ghé vào trước cửa lồng của Tiểu Hắc, giống như đang quang minh chính đại dò hỏi tình địch.

Ngao ô! Thời Hoán ca ca luac ôm nhóc trên người có mùi vị của con chó khác, Cục Bột Trắng dùng khứu giác nhạy bén đoán được, mùi vị trên người Liễu Thời Hoán là mùi của Tiểu Hắc.

Cục Bột Trắng có chút không vui, hoá ra nhóc không phải cục cưng duy nhất của Thời Hoán ca ca, Thời Hoán ca ca ngoài thích nhóc ra thì ở ngoài còn có lông xù xù yêu thích khác.

Cục Bột Trắng liền sinh ra cảm giác nguy cơ, vì thế thường xuyên đi đến chỗ Tiểu Hắc, quan sát hành vi của Tiểu Hắc, ý đồ tìm ra nguyên nhân vì sao Liễu Thời Hoán thích Tiểu Hắc.

“Gâu!” An An bảo bảo! Tiểu Hắc vui sướng phe phẩy cái đuôi hướng về phía bảo bối trong tiệm chào hỏi.

Tiểu Hắc thật cao hứng, gần đây Cục Bột Trắng thường xuyên tới tìm nó chơi.

Tuy rằng rất nhiều lúc Cục Bột Trắng chỉ là nằm bò nhìn nó, nhưng như vậy đã thực làm nó vui vẻ.

“Ngao ô?” Tiểu Hắc cẩu, Thời Hoán ca ca thường nói gì với ngươi vậy? Liễu Thời Hoán khi cùng Tiểu Hắc chơi, sợ mất mặt hổ nên Cục Bột Trắng không muốn qua đó, nhưng nhóc muốn biết hai người bọn họ nói gì.

“Gâu!” Tiểu Hắc thích An An bảo bảo! Tiểu Hắc cùng Cục Bột Trắng nghe không hiểu đối phương nói, chỉ có thể tự mình biểu đạt cảm thụ của bản thân.

“Ngao ô!” An An nghe không hiểu! Cục Bột Trắng uể oải đến nỗi cái đuôi rũ xuống sàn nhà, sớm biết vậy nhóc liền không cần mặt mũi, trốn một chỗ đi nghe lén bọn họ nói chuyện, nhóc liền biết Liễu Thời Hoán cùng Tiểu Hắc đối thoại thế nào.

Nhận rõ sự thật khiến Cục Bột Trắng ủ rũ cụp đuôi trở lại bên người Lâm Hạ, hữu khí vô lực ngao ô một tiếng.


“Làm sao vậy?” Lâm Hạ quan tâm hỏi.

“Ngao ô……” Không có gì ạ……!Cục Bột Trắng không chịu nói ra nhóc bởi vì sắp phải thất sủng mà làm ra chuyện ném mặt hổ, “Ngao ô!” Ba ba, người giúp An An đào lỗ tai đi!
“Được.” Lâm Hạ biết Cục Bột Trắng đi tìm Tiểu Hắc là vì cái gì, nhưng Cục Bột Trắng không nói anh liền làm bộ không biết.

Cục Bột Trắng muốn đào lỗ tai, anh liền đi lấy tăm bông cùng dụng cụ vệ sinh tai.

“Ngao ô!” Cục Bột Trắng nhìn thấy trong tay Lâm Hạ là hộp tăm bông, tâm tình vui sướng hẳn lên.

Chuyện làm hổ u buồn trước mặt việc đào lỗ tai đều không tính là cái gì, chờ An An đào xong lỗ tai, khẳng định có thể có cách nghe được cuộc đối thoại của Thời Hoán ca ca cùng Tiểu Hắc.

Lâm Hạ đem tăm bông đặt sang một bên, nhỏ một ít nước rửa tai vào lỗ tai Cục Bột Trắng đã tự giác nằm xuống, sau đó giúp Cục Bột Trắng mát xa lỗ tai nhóc.

Tay nghề mát xa của Lâm Hạ rất tốt, rất nhanh Cục Bột Trắng đã phát ra thanh âm “Khò khè khò khè” thoải mái.

Một phút sau, Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng ôm lên, Cục Bột Trắng lắc lắc đầu, nhóc muốn đem lỗ tai dơ dơ vứt ra ngoài.

“Ngao ô!” An An làm được! Cục Bột Trắng cảm thấy ổn rồi liền ngừng lại động tác lắc đầu.

“Xong rồi.” Lâm Hạ lấy tăm bông cùng khăn giấy giúp nhóc rửa sạch lỗ tai dơ.

“Ngao ô!” Thối thối! Cục Bột Trắng còn tò mò ngửi ngửi tờ giấy Lâm Hạ đặt ở một bên, ngửi thấy được mùi vị không thoải mái, hơn nữa mùi này là từ lỗ tai nhóc đào ra.

“Chờ dọn dẹp xong liền không thối nữa.” Lâm Hạ cười cười, tiểu lão hổ nhà anh biết rõ sẽ có mùi vị, nhưng chính là nhịn không được phải ngửi thử một cái.

“Ngao ô!” An An thơm thơm! An An là một con hổ con thơm ngào ngạt, ba ba thích nhất hôn hôm An An thơm ngào ngạt!
“Ừm, An An thơm nhất.” Lâm Hạ nghiêm túc giúp Cục Bột Trắng vừa rửa sạch tai vừa nói, một tay bắt lấy không cho nhóc lộn xộn.

Cục Bột Trắng ngoan ngoãn nằm ở trên đùi Lâm Hạ, chỉ có cái đuôi là đang lắc lư.

“Ngao ô?” Ba ba có giúp cha đào lỗ tai không ạ? Cục Bột Trắng cảm thấy đào lỗ tai thật là một việc thực thoải mái, cha nhóc cũng là lão hổ, không biết cha có được hưởng thụ qua loại phục vụ này hay không?
“Không có.” Đại bạch hổ không có nói ra như cầu như vậy, hơn nữa hình người của Đường Ân Lãng có thể tự mình làm.

“Ngao ô!” Ba ba đào lỗ tai thực thoải mái, có muốn để cho cha thử trải nghiệm một lần hay không ạ! Cục Bột Trắng thực hưởng thụ kĩ thuật đào lỗ tai của Lâm Hạ, tưởng tượng đến việc đại bạch hổ đáng thương không được nếm thử qua kĩ thuật làm hổ thoải mái của Lâm Hạ, nhịn không được vì Đường Ân Lãng tranh thủ phúc lợi.

“Cái này thì con phải hỏi cha con rồi.” Lâm Hạ nội tâm có chút kích động, tưởng tượng đến việc đại bạch hổ khí phách uy nghiêm sẽ giống Cục Bột Trắng ngoan ngoãn mà mặc cho anh đào lỗ tai, còn phát ra thanh âm khò khè khò khè thoải mái, anh bỗng nhiên cảm thấy rất phấn khích.
——-
7/10/2020.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.