Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 110


Bạn đang đọc Bao Tử Sủng Vật Điếm – Chương 110


Mặt trời lên cao, trời sáng khí trong.

Tiểu Hắc bước vào cửa hàng thú cưng, Trần Minh Kiệt cầm theo một túi kem đi theo phía sau Tiểu Hắc.

“Ngao ô!” Minh Kiệt thúc thúc, Tiểu Hắc meo meo! Cục Bột Trắng nhìn thấy hai người bọn họ liền hưng phấn nhảy xuống khỏi sô pha.

“Meow~!” Tiểu Hắc ưu nhã lắc lắc đuôi, chậm rãi hướng phía Cục Bột Trắng đi đến.

Một mèo một hổ tiến đến bên nhau, Tiểu Hắc dùng đầu cọ cọ vào Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng cũng cọ theo.

Đây là động tác hai người bọn họ thường làm nhất, tựa như chào hỏi vậy.

Lâm Hạ nhịn không được nhớ tới thời điểm khi Cục Bột Trắng còn chưa có biết bò, Tiểu Hắc liền nhảy lên trên giường dạy Cục Bột Trắng bò, Cục Bột Trắng sẽ học theo.

Nhưng nhóc con còn chưa cứng cáp, bốn chân cứ run run rẩy rẩy.

Tiểu Hắc nhìn không được, liền dùng đầu đẩy mông Cục Bột Trắng để nhóc con tiến lên.

Còn có thời điểm Cục Bột Trắng kêu ngao ô, Tiểu Hắc muốn sửa đúng cho Cục Bột Trắng kêu meo meo.

Nhưng mà Cục Bột Trắng lại không phải mèo, Tiểu Hắc đành phải từ bỏ.

Hai nhóc lông xù xù cũng có một đoạn thời gian không gặp, Tiểu Hắc đến là Cục Bột Trắng liền cùng nó lăn lộn cùng nhau chơi đùa.

“Nóng quá, kem cũng không thể làm tớ mát mẻ thêm tí nào!” Trần Minh Kiệt cắn kem, vẻ mặt đau khổ mà nói.

“Tớ cảm thấy cũng tạm, có thể là ở trong nhà dịu hơn.” Lâm Hạ cười nói.


Trần Minh Kiệt là thể chất sợ nóng, đối với nhiệt độ rất mẫn cảm.

“Ăn kem, tớ mua một túi.” Trần Minh Kiệt khi đến đây có xuống xe mua một túi kem.

Cũng không chọn mà chỉ tùy tay lấy.

“Cảm ơn nhá.” Lâm Hạ cười cười.

“Đúng rồi, giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Liễu Thời Hoán, em họ của Ân Lãng.”
“Chào cậu, tôi là Trần Minh Kiệt!” Trước lúc tới đây Lâm Hạ có cùng Trần Minh Kiệt nói qua Liễu Thời Hoán ở bên này.

Trần Minh Kiệt mới không đến nỗi mất bình tĩnh.

“Chào anh, tôi là Liễu Thời Hoán!” Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm cùng Trần Minh Kiệt bắt tay.

Liễu Thời Hoán cũng biết Trần Minh Kiệt, hắn là bạn của Lâm Hạ, hình như là cha nuôi của Cục Bột Trắng.

“Bảo bảo, ăn kem không con?” Lâm Hạ hỏi Cục Bột Trắng đang cùng Tiểu Hắc chơi đùa, Tiểu Hắc chỉ có lúc chơi cùng Cục Bột Trắng mới không tỏ vẻ cao lãnh như thường ngày.

“Ngao ô!” An An muốn ăn kem! Cục Bột Trắng quay đầu hướng Lâm Hạ nói.

“Muốn bỏ vào trong chén không con?” Lâm Hạ lại hỏi.

Nếu kem không bỏ vào trong chén, Cục Bột Trắng còn chưa có ăn xong kem thì kem đã bị tan chảy hết rồi.

“Ngao ô!” Muốn ạ! Cục Bột Trắng vui sướng hô lên.

Lâm Hạ gật gật đầu, đi giúp nhóc lấy chén.


Cầm chén, đem kem bỏ vào bên trong, sau đó đem que lấy ra.

“Ngao ô!” Tiểu Hắc meo meo, An An đi ăn kem! Cục Bột Trắng cùng Tiểu Hắc nói xong liền bước nhanh đến chỗ Lâm Hạ.

“Ngao ô!” Minh Kiệt thúc thúc! Lúc đi ngang qua Trần Minh Kiệt, Cục Bột Trắng cọ cọ Trần Minh Kiệt mấy cái rồi mới nhảy lên bàn ăn kem của mình.

“Ngao ô?” Ba ba, kem của An An là vị gì vậy? Cục Bột Trắng phát hiện kem của nhóc cùng những người khác không giống nhau.

“Vị sữa bò đó.” Lâm Hạ liếc mắt nhìn vỏ kem một cái, thấy được thông tin trên đó mới nói cho nhóc.

Anh tùy tiện lấy một cái, không nghĩ tới Cục Bột Trắng sẽ hỏi.

“Ngao ô?” Ba ba, kem ba ăn là vị gì ạ? Cục Bột Trắng lấy lòng vẫy vẫy đuôi.

Nhóc thấy kem của Lâm Hạ có nhân, mà của nhóc không có, Cục Bột Trắng tò mò muốn biết hương vị kem khác thế nào.

“Của ba chính là vị táo đỏ, bên trong có nhân vị táo đỏ, con muốn thử chút hay không?” Kem có nhân là vị táo đỏ vừa dính vừa nị, Lâm Hạ không biết phải tả ra sao với vị này.

“Ngao ô!” An An muốn nếm thử xem! Cục Bột Trắng cái đuôi vẫy đến càng sung sướng, nếm thử kem của Lâm Hạ, đây là mục đích của Cục Bột Trắng.

Cục Bột Trắng cắn que kem Lâm Hạ đang cầm, lớp vỏ bên ngoài là quả hạch giòn giòn cùng một tầng hơi mỏng chocolate.

Sau khi ăn quả hạch cùng chocolate, lại hướng trong cắn chính là kem.

Vừa cắn liền cắn được nhân bên trong, đầy miệng là hương vị táo đỏ nồng đậm.

Cục Bột Trắng hạnh phúc đến nheo lại đôi mắt, cong cong giống như vầng trăng non.


Mở mắt ra, nhóc lại nhịn không được cắn thêm một ngụm.

“An An, có muốn nếm thử kem của chú không nè?” Liễu · khôn khéo · Thời Hoán nhìn ra ý định của Cục Bột Trắng, hắn giơ giơ cây kem bị cắn một ngụm lên, trong mắt mang theo ý cười nhìn Cục Bột Trắng.

“Ngao ô!” Muốn ạ! Kem của Liễu Thời Hoán cũng không giống mọi người, Cục Bột Trắng rất muốn nếm thử hương vị xem sao.

Ăn qua của Liễu Thời Hoán, Đường Ân Lãng cùng Mông Chính cũng “Mời” Cục Bột Trắng nhấm nháp thử kem của bọn họ.

Cục Bột Trắng mỗi cây cắn một ngụm, nếm thử được vị kem bất đồng khiến Cục Bột Trắng thực hưng phấn.

“Ngao ô!” Nếm thử của An An! Cục Bột Trắng trở lại chỗ chén đựng kem, đẩy cho mấy người Lâm Hạ thử.

Ngao ô, ba ba nói phải biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây, An An thật là một con tiểu lão hổ hiểu chuyện!
“Cảm ơn An An!” Nhóm người lớn rất là vui mừng, bọn họ chỉ tượng trưng nếm một ngụm, Cục Bột Trắng thấy mọi người hưởng qua rồi, mới cúi đầu liếm kem.

“Ngao ô!” Kem vị sữa bò ăn cũng rất ngon! Vị sữa nồng đậm làm Cục Bột Trắng rất thỏa mãn, càng ăn càng cảm thấy ngon.

Lâm Hạ cười cười, quay đầu cùng Trần Minh Kiệt nói chuyện.

“Tiểu Hắc là qua đây làm kiểm tra sức khoẻ à?”
“Đúng vậy, tiện thể qua đây mua vài thứ.” Tiểu Hắc mỗi tháng đều phải làm kiểm tra sức khoẻ, bất quá không phải quá trình kiểm tra phức tạp gì.

“Không phải nhân thể qua đây thăm tớ cùng bảo bảo à?” Lâm Hạ cố ý nói, lời nói phảng phất có vị dấm.

“Cái gì mà nhân thể, chính là cố ý tới tìm các cậu đó.” Trần Minh Kiệt phản ứng nhanh chóng trả lời lại.

Đường Ân Lãng nghe đoạn đối thoại này, không chú ý một cái liền bẻ gãy que kem mới vừa ăn xong trong tay.

Que kem “Cạch” một tiếng gãy thành hai đoạn, thanh âm này dẫn tới sự chú ý của những người khác.

Que kem có thể làm chứng, hắn không phải cố ý.


Hắn biết Lâm Hạ là đang nói giỡn, hắn sao có thể bởi vì ghen mà bẻ gãy que kem được chứ!
Σ(-᷅_-᷄๑)
“Không có việc gì chứ?” Lâm Hạ chạy nhanh đến bẻ tay Đường Ân Lãng ra xem xét tình huống.

Còn may Đường Ân Lãng da dày thịt béo, tuy rằng que kem gãy ở trên tay hắn để lại dấu vết, nhưng may mà không có trầy da đổ máu.

“Lần sau cẩn thận một chút.” Lâm Hạ thấy tay hắn không có việc gì, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Xin lỗi, làm em lo lắng.” Đường Ân Lãng xin lỗi mà nói.

Lâm Hạ vẻ mặt nôn nóng vì lo lắng cho hắn, hắn thực hưởng thụ nhưng không hy vọng Lâm Hạ nhíu mày.

“Giữa anh cùng em không cần dùng loại nói xin lỗi này.” Lâm Hạ đôi mắt chân thành nhìn Đường Ân Lãng, thân thiết mà nói.

“Ừ, anh biết rồi.” Đường Ân Lãng gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Được rồi, em đi làm kiểm tra sức khoẻ cho Tiểu Hắc, chén bảo bảo vừa ăn chút anh rửa nhé.” Lâm Hạ nói xong, gọi Trần Minh Kiệt cùng nhau đi làm kiểm tra sức khoẻ cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc không để Trần Minh Kiệt ôm nó, mà là tự mình bò lên trên bàn kiểm tra sức khoẻ.

Trần Minh Kiệt đang dang tay, xấu hổ cười cười.

“Ha ha!” Lâm Hạ nhịn không được cười, “Tiểu Hắc không thích bị ôm, cậu quên à?”
“Nhất thời không nhịn được! Tớ cho rằng nó bò không lên được, gần đây nó lại béo lên.” Trần Minh Kiệt gãi gãi đầu, vì chính mình biện giải còn bóc ra bí mật của Tiểu Hắc.

“Meoww!” Bị chủ nhân nói béo khiến Tiểu Hắc dùng ánh mắt sắc bén sâu kín nhìn thoáng qua Trần Minh Kiệt, ý tứ hình như là “Xem ta trở về sẽ làm như thế nào thu thập ngươi”.

“Tiểu Hắc, ta sai rồi!” Trần Minh Kiệt biết rõ ánh mắt Tiểu Hắc đại biểu ý tứ gì, nhanh chóng chân chó xin lỗi, còn giúp Tiểu Hắc bóp chân.

“Meow!” Tiểu Hắc sung sướng mắt lim dim, thấy con sen biểu hiện vẻ hiểu chuyện như vậy, nó liền miễn cưỡng tha thứ cho con sen không lựa lời lần này đi!
—-
20/9/2020.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.