Bạn đang đọc Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát – Chương 7: Hẹn Hò
Bảo Trâm nghe hắn nói mà buồn cười đáp lại.
– Cậu 2 à! Cậu suy nghĩ xa vời quá đó. Tôi còn rất nhỏ chỉ muốn cấm đầu vào việc học hành thôi. Không muốn nghĩ tới chuyện khác. Cái gì mà bạn gái, cái gì mà kết hôn. Tôi không muốn nghĩ tới.
Hắn nhéo mũi cô nói.
– Em đừng nói sạo! Đừng tưởng anh không biết năm học lớp bảy em đã bắt đầu yêu thầm một anh trai học khối chín rồi. Đáng tiếc… hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình a! Người ta chỉ xem em như em gái thôi.
Cô kinh ngạc, “phải rồi! Kiếp trước đúng là có chuyện này, hắn không nói mình cũng quên luôn. Mà sao hắn biết được?” Cô lạnh lùng hỏi.
– Anh điều tra tôi?
Hắn thản nhiên đáp.
– Chuyện này đâu cần điều tra. Tự động sẽ có người nói thôi.
Cô chợt bừng tĩnh đại ngộ. “Phải rồi! Năm lớp 7 mình chơi thân với con Trinh nhất, chuyện gì cũng kể nó nghe. Năm lớp 8 mới bắt đầu xích mích. Lớp 9 lại cùng thích Trí Bảo, nên nó đem chuyện này nói với hắn là bình thường đâu cần hắn điều tra!” Nhưng cô cũng không chịu thua, thản nhiên nói.
– Đó chỉ là chuyện tuổi trẻ bồng bột nhất thời thôi. Anh không nói tôi thật sự cũng đã quên mất. Bây giờ tôi đã tĩnh ngộ rồi, chỉ muốn tập trung đầu óc vào việc học thôi!
Hắn lại nói.
– Anh không tin. Nếu là vậy thì tại sao lúc đầu vừa gặp anh, em đã nói thích anh muốn làm bạn gái của anh?
– Đó cũng là do tôi nhất thời bồng bột.
Hắn lại cười khảy nói.
– Còn… hồi sáng này em tông vào một người đi đường, khi anh ta ngước mặt lên, em đã say đấm nhìn anh ta không chớp mắt. Còn lấy khăn tay của mình bó lại vết thương cho anh ta nữa, đó là ý gì đây? Bảo Trâm! Có phải chỉ cần là ai đẹp trai em đều sẽ thích không?
Cô tức giận quát.
– Anh đừng nói bậy. Tôi say đấm nhìn anh ta hồi nào? Anh ta bị thương chảy máu, tôi không có gì băng lại đành lấy khăn quấn đỡ lại thôi. Chỉ là một cái khăn, không phải anh cũng có sao? Ý gì là ý gì? Mà tại sao tôi phải giải thích với anh chứ? Dù tôi thích ai cũng là chuyện của tôi.
Hắn tức giận đột nhiên tát cho cô một cái vào má. Cả hai đều bất ngờ đứng hình một lát. Trí Bảo hối hận vô cùng, hắn lại không kiềm chế được. Cô sẽ lại ghét hắn, khó khăn lắm hắn mới bắt cô đi chơi với hắn được. Nếu để cô lại ghét nữa, lần sau làm sao mà được ở cùng cô nữa đây? Hắn nghẹn ngào nói.
– Bảo Trâm! Anh…
– Chát..
Từ xin lỗi chưa thốt ra thì hắn đã bị cô cho một cái tát như trời giáng, mạnh hơn hắn vừa tát cô rất nhiều. Tát hắn xong, bàn tay cô cũng đau rát luôn. Dám đánh cô? Hai kiếp làm người hắn là người đầu tiên. Nhưng hắn lại không phản kháng, chỉ cần cô không giận hắn thì cô có đánh hắn như thế nào, hắn cũng chịu.
Đột nhiên, Bảo Trâm muốn bỏ chạy khỏi nơi này, muốn tránh thật xa hắn. Nhưng ngay khi cô vừa đặt chân xuống đất thì hắn đã vội ôm chặt cô, không cho cô nhúc nhích, cầu xin, nài nỉ.
– Bảo Trâm! Em đừng đi! Đừng bỏ lại anh! Là anh sai! Anh có lỗi. Anh không nên đánh em, không nên ghen tuông bừa bãi. Nhưng bởi vì anh quá yêu em thôi. Anh không muốn em nhìn bất kỳ người con trai nào khác. Là anh ích kỷ! Bảo Trâm! Tha thứ cho anh được không? Anh xin thề từ rày về sau anh sẽ không như vậy nữa. Đừng bỏ đi mà! Bảo Trâm!
Cô cảm nhận được từng giọt nước mắt hắn rơi xuống thấm ướt vai cô. “Gì thế này? Hắn đang khóc! Người như hắn mà cũng biết khóc sao? Không lẽ là bị đánh đau quá?”
Nhưng rồi hắn lại nói.
– Hôm nay là sinh nhật của anh! Nhưng ba mẹ anh chẳng ai về cả, một người thì bận họp, một người thì con bệnh. Hai người họ đều đã bỏ rơi anh rồi. Anh buồn lắm! Anh không muốn em lại bỏ anh nữa! Anh chết mất!
Bảo Trâm cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, ngay cả sinh nhật mà ba mẹ cũng không về. Hắn buồn cũng là đúng, chả trách hôm nay hắn bắt cô đi chơi với hắn cho bằng được. Nhưng mà không vì thế mà cô rung động trước hắn thêm lần nữa. Một lần té ngã đã quá đủ rồi, không thể để té thêm một lần nữa tại vị trí đó. Ai biết hắn có dùng khổ nhục kế dụ cô vào bẫy không? Đừng trách Bảo Trâm quá đa nghi, nhiều lần bị lừa dối cô đã vô cùng sợ hãi rồi. Cũng như bị bắn trúng nhiều lần thì phải biết tạo khiên chắn cho mình lại vậy.
Nhưng mà cô cũng đã bình tĩnh lại tự hỏi, tại sao hắn không kêu những đứa khác đi mà lại một hai dùng mọi thủ đoạn bắt cô đi. Đây không giống phong cách của hắn. Nếu là kiếp trước, sinh nhật của hắn, hắn sẽ mời tất cả bạn bè đến dự còn rủ những đứa con gái nào thích hắn đều đi chơi. Lâu lâu lại choàng vai một hai người cùng lúc. Mà hình như kiếp trước cha mẹ hắn cũng đâu có về, hắn cũng vẫn vui vẽ như thường đấy thôi. Tuy không về, nhưng cả hai đều gửi tiền về cho hắn, hắn tha hồ ăn xài phung phí. Còn khoe với tất cả khách mời nữa, kiếp trước cô cũng có đi dự mà. Đến giờ cô mới nhớ sinh nhật hắn đúng là hôm nay đấy. Lâu rồi cô cũng quên mất.
Vấn đề mấu chốt là tại sao kiếp này lại khác kiếp trước? Không lẽ cô muốn thay đổi bản thân nên kéo theo sự việc khác cũng thay đổi theo? Nhưng mà cô cũng không tin kiếp này hắn lại thật lòng với cô đâu. Có thể là vì kiếp này cô không đeo bám hắn, ngược lại tránh xa hắn cho nên hắn không quen.
Cô chợt bừng tĩnh đại ngộ. “Đúng rồi! Với tính tình của hắn xưa nay chỉ có hắn bỏ rơi người khác chứ nào ai dám bỏ rơi hắn chứ? Đàng này, mình lại là người đầu tiên nói thích hắn cũng lại là người đầu tiên từ chối hắn. Làm sao hắn không phản ứng được chứ. Hắn cảm thấy tự trọng bị tổn thương nên làm mọi cách khiến mình yêu hắn. Sau đó, hắn sẽ lại cho mình rơi xuống vực sâu vạn trượng không thể bò lên được. Không chừng sẽ còn đau hơn kiếp trước?”
Cô nghĩ mà cảm thấy ớn lạnh. “Mình đụng phải ác ma gì vậy trời? Phải làm sao đây? Làm sao có thể vĩnh viễn thoát khỏi hắn đây? Nếu ngày nào mình còn không chịu làm bạn gái hắn, thì hắn sẽ tiếp tục quấy rối mình, thậm chí làm hại cả mẹ nữa. Nhưng nếu làm bạn gái hắn thì mình sẽ phải tiếp tục chịu mọi sự đã kích, dày vò của những đứa con gái thích hắn. Mình phải làm sao đây?”
Đột nhiên, cô nghĩ ra một cách có thể tạm thời làm diệu cơn điên của hắn xuống. “Chỉ cần sang năm mình thi đậu vào trường công lập, thì sẽ không còn phải gặp hắn nữa. Với trình độ của hắn chưa chắc thi đậu được vào đó. Học trường khác hắn sẽ tự động chuyển hướng sang đối tượng khác thôi. Mà cũng không chừng vài tháng hắn chán hắn cũng sẽ bỏ mình thôi. Chỉ cần mình không thích hắn là mình sẽ được an toàn.” Nghĩ rồi, cô nhẹ giọng nói.
– Không phải anh muốn tôi làm bạn gái anh sao? Tôi đồng ý!
Trí Bảo như người trong mơ vừa thức tĩnh, hắn lập tức bỏ cô ra, nắm lấy hai vai của cô, nhìn đối diện cô hỏi.
– Em nói thật? Em đồng ý làm bạn gái anh?
Bảo Trâm gật đầu đáp.
– Đúng vậy! Nhưng tôi có điều kiện…
Hắn vội gật đầu lia lịa, vui mừng nói.
– Được! Chỉ cần em đồng ý thì điều kiện gì anh có thể làm được anh đều sẽ chấp nhận.
Cô gật đầu nói.
– Rất đơn giản. Không được công khai với bất kỳ ai biết tôi là bạn gái của anh! Và trong lớp cũng không được tỏ ra thân cận.
Hắn thắc mắc!
– Vì sao?
Cô đáp.
– Tôi không thích tối ngày ứng phó với thủ đoạn của những đứa con gái khác. Nếu anh làm không được thì miễn bàn.
Hắn vội gật đầu, đáp.
– Được… được! Anh đồng ý!
Hắn yêu cô, hắn cũng không muốn cô chịu bất kỳ tổn thương nào. Trong lớp không được thì bên ngoài vậy. Nhưng cô lại nói tiếp.
– Còn nữa! Không được thường xuyên nhắn tin hay hẹn hò với tôi. Bởi vì tôi rất bận không rảnh thường xuyên đi chơi, hay trả lời tin nhắn đâu.
Cái này… thì khó à nha! Như vậy có khác gì như không làm bạn gái đâu. Nhưng mà nếu không đồng ý thì cô cũng sẽ không trở thành bạn gái hắn. Trong lớp không được thân cận, bên ngoài không được hẹn hò, ngay cả nhắn tin cũng hạn chế. Làm sao đây? Hắn lắc đầu nói.
– Điều này anh làm không được! Ít nhất một tuần hay hai tuần em phải đi chơi với anh một lần. Còn nhắn tin… anh cũng chỉ sẽ nhắn vào ban đêm. Được không?
Bảo Trâm trầm ngâm một lát mới gật đầu đồng ý. “Không thể làm quá nếu không hắn sẽ nghi ngờ là mình chỉ ứng phó.” Trí Bảo vô cùng sung sướng, nhưng bổng nhớ ra điều gì, hắn bèn nói.
– Nhưng em cũng phải hứa với anh một điều.
Cô ngạc nhiên, hắn lại nói tiếp.
– Đã là bạn gái anh rồi. Thì em không được dùng ánh mắt say đắm nhìn người con trai khác, dù kẻ đó có đẹp trai cỡ nào đi nữa.
Cô phản bác.
– Đẹp thì tôi có quyền nhìn chứ? Bộ anh không nhìn sao?
Hắn nhíu mày, hơi bực bội nói.
– Không cho nhìn! Anh kể từ bây giờ anh cũng sẽ không nhìn.
Cô không chịu nói.
– Lỡ đứng trước mặt anh, anh cũng không nhìn sao?
Hắn đáp.
– Chỉ là cái nhìn bình thường, chứ không phải dùng ánh mắt ái mộ mà nhìn.
Cô lại nhíu mày.
– Ánh mắt ái mộ?
Hắn đáp.
– Đúng vậy! Chính là ánh mắt lần đầu em gặp anh, cũng là ánh mắt em nhìn người đàn ông hồi sáng.
Cô chợt nhận ra một điều, “phải rồi! Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mọi biểu hiện cảm xúc đều sẽ đưa lên trên mắt. Kiếp trước, lần đầu gặp hắn chính là thích hắn. Kiếp này gặp lại người đó, chính là bất ngờ cũng đồng thời còn vấn vương. Chả trách hắn lại có suy nghĩ đó.” Cô cuối đầu, nhẹ nhàng nói vô cùng nhỏ.
– Được!
Hắn biết cô cũng hoàn toàn chưa tiếp thu hắn nên hắn không làm khó gì cô nữa. Nếu không cô lại sẽ tiếp tục chạy trốn, không chừng đồng ý làm bạn gái hắn cũng chỉ là kế tạm thời, đợi có cơ hội cô cũng sẽ lại chuồn mất, khiến hắn tìm không thấy. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn sợ mất một người như vậy. Có phải vì hắn đã đùa giỡn quá nhiều người nên ông trời sai cô đến trừng phạt hắn không?
Hắn tự hỏi bản thân, nhưng rồi lại tiếp tục ôm cô vào lòng thật chặt. Nói nhỏ bên tai cô.
– Bảo Trâm! Anh vô cùng yêu em.
Sau đó, lại hôn cô thắm thiết.