Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát

Chương 5: Trễ Học


Bạn đang đọc Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát – Chương 5: Trễ Học


  Chẳng hiểu hôm nay vì sao Bảo Trâm lại dậy trễ. Cuối tuần mà để trễ học thì coi kỳ lắm. Cô lật đật nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, ăn uống sơ sài rồi đạp xe thục mạng đến trường. Nhưng vừa quẹo cua thì tông ngay vào một người đang đi bộ. Cô hoảng sợ vội dựng xe, chạy lại đỡ người đó lên ríu rít hỏi thăm.

  – Anh có sao không? Em xin lỗi. Em không cố ý…

  Người đó vội xua tay đáp.

  – Anh không sao! Chỉ bị trày sơ sơ thôi. Tại anh cũng không chú ý mà. Ngược lại là em, có sao không?

  Cô lắc đầu.

  – Dạ không! Em không sao!

  Thấy người đó cứ cuối mặt nhìn bàn tay, cô mới thấy tay anh ta đã bị trày da chảy máu. Cô bối rối không biết phải làm sao. Vội lục trong cặp xem có gì có thể băng lại cho anh không. Nhưng chỉ có chiếc khăn tay do chính tay cô thêu, để dành đi học lau mặt. Thôi thì đành lấy nó băng đỡ vậy. Trở về thêu cái khác, nhà còn chỉ lúc còn học thêu năm rồi nhiều mà, để hoài mục uổng. Sau đó, cô không ngần ngại lấy nó ra băng lại vết máu cho anh.

  Nhưng khi người đó ngẩn mặt lên thì cô giật mình. Không phải vì anh quá đẹp trai mà là anh ta chính là bạn thân của chồng cô kiếp trước. Là một doanh nhân trẻ rất tài ba, mới hai mươi tám mà đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn rồi. Cô gặp anh ta trong dịp sinh nhật của nhỏ bạn thân học chung cao đẳng.

  Vì bị trải qua đau khổ của thời cấp hai nên cấp ba cô cũng không dám yêu ai. Cho đến khi lên cao đẳng cô mới gặp được anh, ban đầu cô cũng không biết anh là ai nên vui vẽ nói chuyện làm quen với anh, còn xin số điện thoại vì anh rất phong độ, đẹp trai lại ga lăng nữa. Còn lái xe đưa cô và hai đứa bạn nữa về tận nhà.


  Hôm sau, hỏi ra mới biết anh ta là chủ tịch trẻ của tập đoàn lớn. Là anh họ của bạn thân cô, cô mới bắt đầu thu liễm lại cảm xúc của mình. Cô sợ sẽ giống như hồi cấp hai, công tử nhà giàu thì sẽ có rất nhiều người đeo theo. Chỉ xem bạn gái như trò chơi, cô biết thân phận của mình không thể so được với họ.

  Nhưng vài lần sau đó, cô cũng có duyên tình cờ gặp anh mấy lần. Khi cùng nhỏ bạn thân đi mua sắm, và dĩ nhiên gặp hai đứa thì anh luôn là người tính tiền. Còn có khi gặp ở công viên khi cô đang đi dạo một mình. Hay ở nhà sách chẳn hạn. Cô nghĩ chắc ông trời cũng muốn tác hợp cho cô và anh nên mới sắp xếp nhiều lần cơ hội như vậy. Nên cô đã quyết định, cô sẽ tìm cơ hội tỏ bày tình cảm với anh.

  Nhưng mà, một hôm khi đi công viên dạo để xem có thể tình cờ gặp anh hay không? Thì cô bất ngờ phát hiện anh và một người con gái khác đang hôn nhau đắm đuối, mặc cho nhiều người qua lại dòm ngó. Cô gái ấy vô cùng xinh đẹp, lại ăn mặc sang trọng, hẳn là tiểu thư giàu có. Phải rồi! Hai người mới đúng là xứng đôi. Cô chỉ là một cô sinh viên nghèo với hai bàn tay trắng.

  Cô buồn bã cuối đầu quay bước đi, mặc cho nước mắt chảy dài trên má. Từ đó, cô không còn một mình dạo công viên hay đi nhà sách, siêu thị mua sắm nữa. Cô sợ sẽ gặp lại anh, khiến lòng cô thêm đau xót. Cho đến khi cô gặp chồng cô, cô mới hoàn toàn quên anh, toàn tâm toàn ý yêu chồng. Nhưng ngày đám cưới cô, cô mới biết anh là bạn thân của chồng mình. Gặp lại cô anh cũng vẫn như ngày nào tươi cười chúc mừng cho đôi bạn trăm năm hạnh phúc. Nhưng mà…

  Cô chợt choàng tĩnh trong cơn ký ức, nước mắt lại muốn tuôn rơi. Cô vội cố nén lại, cuối đầu nhìn vết thương đã được băng bó. Cô đỡ anh đứng dậy cuối đầu ngại ngùng xin lỗi lần nữa. Anh ta lại xoa đầu cô, nói không sao, rồi bảo cô mau đi học đi kẻo trễ. Nhìn huy hiệu trường và tên lớp thêu trên áo, anh đã biết cô là một học sinh lớp 9. Đoán chắc là sợ trễ giờ nên chạy nhanh không nhìn đường đây. Rồi do tông phải anh sợ anh có chuyện, lại sợ trễ giờ nên muốn khóc, nhưng lại cố không khóc. Anh tươi cười lắc đầu nhìn bóng cô dần khuất, rồi nhìn xuống vết thương đã được băng lại. Không biết nghĩ gì rồi quay bước đi.

  Toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối đều có một tầm mắt ở trong xe từ xa đang nhìn. Vừa thấy cô va chạm với người khác Trí Bảo vội kêu tài xế dừng xe, định đi xuống giúp đỡ. Nhưng khi hắn thấy cô nhìn người đàn ông đó ngơ ngác, mê luyến. Hắn cảm thấy tức giận vô cùng, đó cũng là ánh mắt lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn và cô cũng đã nói thích hắn vài hôm sau đó. Hắn câm phẫn mắn thầm.

  – Bảo Trâm! Chỉ cần là đàn ông đẹp trai một chút thì cô đều thích sao? Cô coi tôi là cái gì? Tại sao? Tại sao hôm nay là sinh nhật mình mà lại có nhiều chuyện buồn như vậy? Ba mẹ thì không về, người mình thích cũng thích người khác. Tại sao? Mình ghét ngày sinh nhật.

  Tài xế cũng không hiểu tại sao hôm nay cậu chủ lại lẩm bẩm lầu bầu tức giận. Cũng không dám hó hé, vội chạy nhanh tới trường bỏ cậu ta xuống rồi trở về. Cậu ta ngồi trong xe khiến chú ta lạnh sống lưng.


  Bảo Trâm vào lớp trể 5 phút sau khi chuông reo, cũng may là chưa có vào tiết học. Nhưng mà cô lại vào cửa một lượt với tên Trí Bảo, hắn vội đẩy mạnh cô qua một bên muốn ngã nhào. Rồi hầm hầm vào chổ ngồi, nhìn mặt hắn có thể nhìn ra chữ. “Chớ lại gần”, khiến bạn học ngồi bên cạnh cũng phải tránh hắn thật xa. Cô nhún vai thầm nói.

  “Sáng chưa uống thuốc!”

  Rồi không có gì cả ngồi vào vị trí. Ngọc Ngân hỏi vì sao hôm nay cô đi trễ, cô chỉ kể vắn tắt là do cô dậy muộn, rồi giữa đường tông trúng người ta, cũng may người đó không sao, cô  xác định chắc chắn một hồi mới an tâm đi nên cô mới vào trễ. Còn về tên Trí Bảo đi trễ là chuyện bình thường.

  Ngọc Ngân thì khi nào ba không đưa đi học mới rủ cô đi chung. Chứ thông thường hai đứa ít đi chung lắm. Có cha thương thật sướng, ai như cô… Ai… mà thôi không nghĩ nữa. Mỗi người mỗi số phận khác nhau mà.

  Đến giờ ra chơi, như bình thường Bảo Trâm sẽ đi xuống wc vệ sinh và rửa mặt. Wc trường có một bên cho nam và một bên cho nữ, nhưng bồn rửa mặt là chung. Rửa mặt xong, cô mới nhớ là mình đã không còn khăn lau rồi, vội nhắm mắt nhắm mũi chìa tay sang người bên cạnh mặt kệ nam hay nữ nói.

  – Bạn có khắn mặt không cho mình mượn lau một tí. Mình bỏ quên khăn ở nhà rồi.

  Người đó đặt vào tay cô một chiếc khăn mặt, cô vui mừng vội lau sạch sẽ nước trên mặt. Thầm nói. “Chà! Khăn cũng có mùi thơm nữa, chắc là một bạn gái dễ thương đây?” Ai dè…  khi mở mắt ra trả khăn lại đã nhìn thấy tên Trí Bảo đang đứng khoanh tay trước ngực, khinh miệt nhìn cô nói.

  – Khăn của mình trao người khác lại mượn khăn của người khác xài. Thật hay! Có điều… thứ đã qua tay người khác sử dụng tôi cũng không cần. Ném đi!


  Bảo Trâm mới biết hóa ra khăn này là của hắn vội không cần nói lời nào vứt ngay vào xọt rác, nhanh như chớp khum mặt xuống mở vòi nước rửa lại sạch sẽ. “Mặc kệ không lau cũng được! Hồi nó cũng khô, ai biết khăn hắn vừa mới lau cái gì?” Trí Bảo dằn lắm mới không bước lên đè đầu cô xuống bồn rửa mặt, dội nước cho một trận. Dám chê khăn hắn dơ rửa mặt lại, đó là khăn hắn chưa sử dụng lần nào đó. Nhìn chiếc khăn nằm trong thùng rác càng tức.

  Hắn vội kéo tay cô ra khỏi wc thật nhanh, khi cô chưa kịp rửa xong. Cô cố giật lại nhưng hắn nắm càng chặt hơn. Cô kinh ngạc. “Hắn biết võ?” Cô vội la lên.

  – Nè bạn định làm gì vậy. Muốn kéo tôi đi đâu? Mau bỏ ra! Tôi sẽ nói với cô chủ nhiệm…

  Nhiều học sinh nhìn theo hai người họ, bàn tán xì xầm gì đó. Nhưng mặc kệ cô la lối, ai nấy chỉ trỏ, hắn vẫn lôi cô đi thật nhanh. Miệng hâm dọa.

  – Em mà cứ la ó tôi sẽ lột đồ em ra cho mọi người cùng xem.

  Bảo Trâm giật mình, theo bản năng lấy tay còn lại che trên vai. Ái chà chà… gì chứ áo dài học sinh may theo kiểu truyền thống, toàn nút bốp, ghịch một cái là tụt xuống cái một. Cô thật căm ghét kiểu này, về nhà phải kêu thợ may kiểu khác mới được. Kiểu gì khó bị cởi nhất!

  Hắn lôi cô đến một chổ khuất phía sau tường, đẩy cô vào một góc nhưng không bỏ tay cô ra mà vẫn nắm chặt, cả người hắn ép sát cô vào tường. Nhìn những giọt nước còn chưa khô trên mặt nhỏ xuống vạt áo trước ngực mỏng manh, thấm ướt một mảng để lộ ra da thịt khiêu gợi. Hắn cảm thấy cổ họng khô nóng vội cuối xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang mấp mấy của cô.

  Bảo Trâm trừng to mắt, “hắn…hắn…cưỡng hôn mình”. Cô chợt lấy lại lý trí, giãy giụa nghiêng đầu hòng tránh đi. Nhưng hắn lại giữ chặt đầu cô lại, không cho tránh thoát. Cô muốn dùng đầu gối đá vào hạ thân của hắn, nhưng hắn vẫn khóe léo tránh né. Mọi chiêu thức của cô đều bị hắn dễ dàng hóa giải. Cuối cùng, cô há miệng muốn cắn vào môi hắn, thì hắn lập tức bỏ môi cô ra, cười khảy nói.

  – Em muốn cắn sao? Tôi sẽ chỉ em cắn như thế nào mới đúng?

  Thấy hắn lại muốn đè đầu cô ra, cô vội vãy thật mạnh để có thể thoát khỏi hắn. Lần này là cô liều mạng, dù hắn mạnh hơn cô cũng phải cố hết sức mới khống chế được cô. Cuối cùng hắn ôm chặt cô dán sát vào góc tường, cô không còn đường nào vãy ra được nữa. Nút trên áo cô cũng đứt ra mấy cái, nhưng đã bị hắn ôm chặt, thân hình to lớn của hắn ép sát vào nên cô và hắn đều không để ý. Hắn nói nhỏ bên tai cô.


  – Em có thể không để ý bản thân, nhưng mẹ em thì không lẽ em cũng muốn bỏ mặt luôn sao?

  Nghe đến mẹ, cô sợ hãi nói.

  – Mày…

  Mới nói ra được một chữ thì hắn đã chặn họng cô lại và nói.

  – Gọi sai rồi! Tôi lớn hơn em một tuổi, phải gọi bằng anh mới đúng. Nếu không…

  Cô vội ngắt lời.

  – Được rồi! Anh muốn làm gì tôi? Anh không được động đến mẹ tôi. Nếu không có liều mạng tôi cũng muốn anh chôn cùng.

  Hắn cười ha ha nói.

– Anh cũng rất muốn chôn cùng em đây! Bảo Trâm! Anh yêu em mất rồi! Anh chỉ muốn em làm bạn gái của anh. Chỉ có thể là của mỗi mình anh thôi.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.