Bạn đang đọc Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát – Chương 46: Vì Cô Ấy Đặc Biệt
Đúng là Bảo Trâm không mang thai thật đó. Đến ngày là cô lại có kinh bình thường hà. Cái này làm cả ba chàng trai vô cùng điên đầu đây. Cô làm cách nào thế nhỉ? Cũng đâu thấy cô uống thuốc ngừa thai đâu? Sao mà lại không có thai thế nhỉ?
Làm sao họ biết cô không uống thuốc chứ. Cô uống để cho họ biết à. Dù Trí Bảo có theo cô như keo dính chuột, nhưng hắn cũng đâu thể nào một giây không rời. Từ lúc biết ba người bọn họ có sở thích giống nhau, là hễ chạm vào thân thể cô là họ lại đè cô ra mà ăn. Thì cô đã mua mấy viên thuốc ngừa thai cấp để sẵn rồi. Cô có linh cảm có ngày cô sẽ phải dùng đến, và đúng là có ngày đó thật. Cả ba tên lại dám hợp lại mà khiến cho cô mang thai mới ghê chứ?
Nhưng cho dù cô có thông minh, nhưng một người làm sao đấu lại ba người. Cuối cùng họ cũng phát hiện ra bí mật của cô. Ba người nhìn nhau nhướng mày. Chương Dương nói.
– Xem ra không mạnh tay không được rồi!
Ngọc Hải cũng nói.
– Muốn cưới được vợ phải dùng vũ lực thôi!
Trí Bảo nhún vai.
– Em không ý kiến!
Vậy là họ lại chờ cơ hội thực hiện.
Vài tháng sau, bà Lệ đã sinh ra một đứa bé trai khấu khỉnh đặt tên là Bảo Lâm. Bảo Trâm vô cùng yêu đứa bé này, cô lớn hơn nó tới 19 tuổi, cho nên dù là chị nhưng cô vẫn dùng ánh mắt người mẹ mà nhìn em. Cô nhớ đến đứa con trong bụng kiếp trước của cô, rồi lại nhìn em mà âu yếm.
Thấy cô yêu đứa bé như vậy, cả ba người Trí Bảo đều đồng loạt quyết tâm phải cho cô mang thai dù có dùng bất cứ thủ đoạn gì. Chỉ cần có con, cô sẽ không thể trốn tránh họ được nữa.
Thế là, vào một ngày đẹp trời nọ. Ông Ân đưa bà Lệ và em Bảo Lâm đi du lịch, để Bảo Trâm ở lại nhà một mình. Không phải là không cho cô đi mà đột nhiên hôm đó cô lại bị bệnh, sáng không thể dậy nổi nên đành ở nhà. Cả nhà cũng muốn hủy bỏ chuyến đi luôn, nhưng Trí Bảo đã đứng ra để hắn ở lại chăm sóc cho cô. Lâu lâu mới có dịp ông Ân rảnh rỗi mà đưa cả nhà đi du lịch, không thể bị hủy vì chuyện nhỏ được. Chỉ bị cảm sốt bình thường thôi mà, chỉ cần không ra gió là không gì đáng ngại.
Nghe Trí Bảo nói cũng có lý, ban đầu ba mẹ cô còn chần chừ, nhưng sau đó Bảo Trâm đã gật đầu đồng ý, bảo họ cứ yên tâm mà đi, nên họ mới yên tâm bồng em đi chơi. Với lại Trí Bảo lúc nào cũng ở bên cô, nên họ cũng xem Trí Bảo là một thành viên trong gia đình. Hắn lại vô cùng thương yêu cô, nên giao cô cho hắn họ rất yên tâm. Đôi khi hắn cũng ở lại nhà ngủ qua đêm, sáng dậy cùng Bảo Trâm đi học luôn. Nhà ông Ân rất nhiều phòng, nên không đáng ngại. Nhưng mà thực tế là không đêm nào mà hắn không ôm cô ngủ. Hắn biết cô sợ ngủ một mình mà.
Ba mẹ Bảo Trâm đi rồi, hắn mới vào phòng bế Bảo Trâm cả người đang nóng rang mà lên xe đi hướng ngoại ô. Cô hỏi hắn đưa cô đi đâu? Hắn bảo là cô đang bệnh thế này ra vùng ngoại ô yên tĩnh, thoáng khí nghĩ ngơi sẽ tốt hơn. Bảo Trâm cũng cảm thấy có lý, không khí trong thành phố ô nhiễm đúng là không thích hợp.
Đến biệt thự nhà vườn vùng ngoại ô của hắn. Bảo Trâm ngủ một giấc đã cảm thấy khỏe hơn nhiều. Cô bước xuống giường định đi ra ngoài hóng gió, thì cả ba người Trí Bảo, Chương Dương và Ngọc Hải liền bước vào. Cô ngạc nhiên.
– Sao hai người cũng tới?
Ba người lại ngồi xuống cạnh cô, Chương Dương mỉm cười nói.
– Vợ yêu bị bệnh! Làm chồng phải đến chăm sóc rồi!
Ngọc Hải cũng nói.
– Nếu không phải công việc quá bận, bọn anh cũng muốn như Trí Bảo hàng ngày ở cạnh chăm sóc em a!
Trí Bảo xen mặt vào nói.
– Không thể được! Hai anh mà như em nữa thì bốn vợ chồng ta cạp đất mà ăn à. Em và Bảo Trâm cần hai anh nuôi nha! Để em lãnh nhiệm vụ ở nhà chăm sóc vợ là được rồi!
Một con gấu bông đã quăng vô mặt hắn, nhưng hắn đã chụp lại được nhe răng cười hì hì. Chương Dương lắc đầu nói.
– Chú đừng tưởng anh không biết chú có mấy cái nhà hàng lớn nha. So đầu óc kinh tế anh phải gọi chú sư phụ. Anh mới là người cần chú nuôi lại đây.
Nhưng Ngọc Hải lại nói.
– Chương Dương cậu nói vậy là bậy nha! Ai đời để con nít nuôi lại chứ! Dù nhóc có tiền thì cũng vẫn là trẻ con a. Trẻ con thì phải để cho người lớn nuôi chứ. Với lại lợi nhuận nhà hàng của nhóc tất cả đều đem cho cô nhi viện khuyết tật hết rồi. Đâu ra mà nuôi thân nè!
Chương Dương gật đầu.
– Ừ! Cậu nói có lý há!
Rồi nhìn Trí Bảo đang ôm con gấu bông từ trên xuống dưới.
– Đúng là còn con nít. Mình làm anh cả phải nuôi lại em thôi.
Trí Bảo đen mặt lại ném con gấu về phía hai người.
– Ai nói em là con nít chứ? Em đã 20 tuổi rồi nha! Đủ khả năng làm cha rồi đó.
Chương Dương và Ngọc Hải nhìn nhau, cùng hô.
– Ồ… thế sao?
Rồi cả hai lại nhào lại Trí Bảo cùng thọc cù loét hắn. Hắn la oai oái.
– Ối…ối…nhột nhột… hai anh tha cho em đi!
Bảo Trâm không nhịn được mở miệng cười ra tiếng. Cả ba người nhìn nhau, rồi cùng nhào vô Bảo Trâm mà chọc loét cô. Bảo Trâm nhột quá cũng cầu xin tha, cười đến mức đau cả bụng. Đùa giỡn một lúc sau, Bảo Trâm cảm thấy cả người vô cùng khô nóng khó chịu. Cô hô lên.
– Sao mà nóng thế này thật là khó chịu…
Cả ba người nhìn nhau, cười tà. Chương Dương kề sát vào tai cô thổi khí vào, dịu dàng nói.
– Em yêu nóng lắm phải không?
Cô gật gật đầu, cảm thấy càng nóng hơn. Ngọc Hải cũng kề vào tai bên kia của cô mà nói khẽ.
– Để anh giúp em sẽ hết nóng ngay.
Trí Bảo vuốt đôi chân thon dài, trắng muốt của cô nhẹ nhàng nói.
– Em nhắm mắt lại để anh giúp em nhé!
Cả ba người bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên từng tấc thịt của cô. Dưới sự va chạm vuốt ve của họ, Bảo Trâm cảm thấy cơ thể như có một dòng nước mát chảy qua vô cùng dễ chịu. Cô cũng dần theo bản năng hòa nhập cùng tiết tấu của họ. Miệng khẽ gọi tên từng người đầy âu yếm và ngọt ngào, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Cô chỉ biết là cô đang rất rất cần họ.
Không biết qua bao lâu, Bảo Trâm đã im lìm say giấc ngủ. Cả ba người mới ra ngoài ngồi nói chuyện. Chương Dương hỏi Trí Bảo.
– Chú chắc chắn thuốc đó không có nguy hiểm gì với cô ấy chứ?
Trí Bảo đáp.
– Sẽ không! Chỉ là cơ thể sẽ mệt mỏi cảm giác như đang bệnh thôi.
Ngọc Hải ôm đầu nói.
– Có cảm giác chúng ta thật đê hèn.
Trí Bảo lắc đầu.
– Nếu đê hèn mà có được cô ấy trong vòng tay thì cũng xin là người đê hèn nhất trong thiên hạ!
Chương Dương thở dài.
– Nếu như cô ấy như bao nhiêu cô gái khác thì tốt quá.
Trí Bảo lại lắc đầu.
– Nếu cô ấy như bao cô gái khác thì chúng ta sẽ không yêu cô ấy như thế này được.
Ngọc Hải gật đầu.
– Đúng vậy! Vì cô ấy đặc biệt nên chúng ta mới yêu đến mức sâu đậm mà bất chấp tất cả.
Cả ba người đều nhìn nhau gật đầu.
Một lúc sau, Chương Dương kéo Trí Bảo cùng nhau đi câu cá, Ngọc Hải ở lại chăm sóc Bảo Trâm. Nhìn cô đang say giấc ngủ bình yên mà Ngọc Hải cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn vuốt ve khuông mặt cô, khẽ nói.
– Kiếp trước anh đã lầm lỗi đánh mất em. Thì kiếp này anh xin nguyện dùng cả đời này để chuộc lỗi với em. Anh sẽ vĩnh viễn yêu em, bên cạnh chăm sóc bảo vệ em. Bởi em là tất cả của anh Bảo Trâm à!
Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận, nhỏ nhắn, ngọt ngào của cô. Dù vừa rồi cả ba người họ đã tra tấn đôi môi này đến mức sưng lên, nhưng chỉ một lúc sau thì nó đã bình thường trở lại. Thật khiến bọn họ vô cùng hài lòng. Kiếp trước cô không có như vậy, cũng bình thường như bao cô gái khác mà thôi. Nhưng có lẽ họ đã gây đau khổ nhiều cho cô, nên kiếp này trùng sinh lại cô được ban cho thêm đặc ân cơ thể có phần đặc biệt. Khiến người khác lưu luyến mãi không thôi. Có lẽ đây cũng là cách ông trời trừng phạt ba người họ, khiến họ vĩnh viễn không thể nào xa cô được. Cho họ dùng cả đời chuộc tội với cô. Nhưng họ cam tâm tình nguyện, cũng sẽ không bao giờ ân hận. Ngọc Hải mỉm cười vô cùng vui vẽ.
Bảo Trâm từ từ mở mắt thấy Ngọc Hải đang mỉm cười nhìn mình, cô ngạc nhiên hỏi.
– Sao anh lại ở đây?
Hắn cười đáp.
– Chúng ta là vợ chồng. Vợ bị bệnh chồng không ngồi cạnh chăm sóc được à?
Cô cũng chẳng thèm để ý hắn đang nói cái gì. Chỉ nghĩ hắn lại trêu chọc cô nữa. Cô chống thân thể mệt mỏi ngồi dậy, bước xuống giường. Hắn dìu cô hỏi.
– Em muốn đi đâu vậy?
Cô đáp.
– Đi vệ sinh…
– Để anh đưa em đi!
– A…không…cần…
Hắn đã nhanh tay bế cô vào phòng vệ sinh rồi. Cô nhanh chóng đẩy hắn ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, hắn chỉ có thể lắc đầu sau đó nói vọng vào.
– Anh xuống đem cháo lên cho em nhé!
Rồi cất bước ra khỏi phòng.
Bảo Trâm vệ sinh xong, ra ngoài lại giường ngồi xuống. Cả người cô vẫn còn thấy mệt, cô chỉ nhớ lúc ba người người đùa giỡn với cô, cô cảm thấy người khô nóng rất khó chịu rồi ngủ lúc nào cũng không biết. “Đúng là bệnh chán thật!”
Ngọc Hải bưng cháo vào, ân cần đút từng muỗng cho cô. Ăn xong, thì hắn cho cô uống nước. Bảo Trân hỏi.
– Thuốc đâu?
Hắn cười gian, nói.
– Ở đây!
Rồi hắn ôm cô hôn lên, nằm lăn xuống giường. Bảo Trâm lại thấy cả người khô nóng, mơ mơ màng màng không biết gì nữa rồi, chỉ theo bản năng cơ thể mà hòa nhập cùng hắn. Ngọc Hải thầm nói.
“Trí Bảo đào đâu ra cái thuốc kích thích này không biết! Đúng là lợi hại. Thật là yêu chết em được!”
Trí Bảo và Chương Dương vừa về tới, liền vào phòng Bảo Trâm. Nhìn thấy cảnh đó, hai người nhìn nhau cười rồi lại cùng nhập cuộc. Khổ cho Bảo Trâm do bị thuốc kích thích nên cứ theo bản năng, hòa nhập theo họ mà ý thức không hề hay biết. Làm cho cả ba người đều không muốn rời cô ra tí nào. Họ ước gì bình thường cô cũng như vậy thì hay quá.