Bạn đang đọc Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát – Chương 41: Tại Vì Tôi Yêu Em!
Bà Lệ trừng to mắt quát lớn.
– Ông không được nói bậy…
Ông Ân vẫn không buông tay bà ra, nghẹn ngào nói.
– Anh nói thật! Thiện Nghĩa nó bị vô sinh không thể có con. Mà trong ngày tân hôn của hai người anh đã chuốt say nó, bỏ thuốc ngủ cho em. Sau đó… sau đó anh… đã chiếm đoạt em…
Bà Lệ không thể tin vào tai của mình, bà trừng lớn mắt nhìn ông. Ông lại một lần nữa nói.
– Anh xin lỗi em!
Chát…
Một bạt tay thật mạnh vào má ông Ân. Ông không hề né tránh vì ông đáng bị như vậy. Bà nước mắt lưng tròng nắm cổ áo ông lắc thật mạnh thét lên.
– Tại sao? Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao chứ? Tôi đã làm gì ông? Đã làm gì ông hả? Ha ha ha…
Bà đánh thật nhiều vào ngực ông, rồi ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc nức nở. Ông Ân đau xót cũng quỳ xuống bên cạnh bà tha thiết nói.
– Tại vì tôi yêu em! Tôi không muốn mất em. Ban đầu khi mẹ vừa mới đưa em về đúng là tôi có chút khinh thường em. Nhưng ngày tháng sau này tôi dần hiểu được con người em, tôi bắt đầu mến em, thích em rồi yêu em. Nhưng em nào đâu hiểu tấm lòng của tôi. Em vẫn giữ khoảng cách, vẫn xa lạ với tôi. Cho đến khi em cất bước ra đi. Tôi đã vô cùng hối hận vì không giữ em lại. Tôi tìm cách giúp đỡ em thì em lại hoàn trả tất cả lại cho tôi. Tôi vô cùng đau xót. Nhưng khi hay biết em nhận lời lấy Thiện Nghĩa, tôi đã cố gắng quên đi tình cảm của mình. Nhưng mà… khi thấy em mặc áo cưới vui cười bên nó. Tôi đã không thể nhịn được, tôi muốn có được em. Dù chỉ một lần tôi có chết cũng không ân hận. Vậy là tôi đã làm đều không bằng cầm thú. Nhưng khi tĩnh lại tôi lại thấy xấu hổ vô cùng không dám nhìn mặt em, cũng không dám đối mặt Thiện Nghĩa, nên tôi đã bỏ đi suốt 10 năm.
– Trong thời gian đó, tôi gặp tai nạn khuông mặt bị hủy khi phẩu thuật lại thì nó đã hoàn toàn thay đổi. Tôi cũng đổi tên của mình lại để trở về, tôi chỉ muốn xem em sống có tốt không. Nhưng không ngờ khi trở về tôi biết được thì ra em đã có con và cũng đã ly hôn. Tôi bắt đầu tìm em 5 năm trời, mong sẽ gặp lại hai mẹ con để chuột lại lỗi lầm. Nhưng em vẫn không thấy bóng dáng, cho đến khi gặp em trong bệnh viện tôi vô cùng vui mừng. Nhưng mà tôi vẫn không dám đối diện với em. Tôi không biết mình phải lấy thân phận gì để nói chuyện với em nữa…tôi…
– Ông im đi!
Bà Lệ thét lên cắt đứt lời ông.
– Ông đừng nói gì nữa! Tôi không muốn nghe… cũng không muốn tin những gì ông nói…tôi phải rời khỏi đây… phải rời khỏi đây ngay…
Bà toang đứng dậy bỏ chạy. Nhưng ông Ân đã kịp thời ôm chặt bà lại không cho bà đi. Ông không muốn bà đi khỏi đời ông thêm một lần nào nữa. Bà cố gắng vùng vãy để thoát ra thì ông càng giữ chặt. Tuy ông Ân đã 50 nhưng thân thể do hàng ngày luyện tập nên vẫn còn rất cường tráng. Bà Lệ lại là một phụ nữ chân yếu tay mềm, làm sao mà chống lại nổi ông. Một lúc sau, bà cũng bị ông khống chế nằm co trên mặt đất. Mái tóc rối bời bung ra che luôn cả khuông mặt. Bà nức nỡ nói.
– Ông mau thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ cắn lưỡi chết cho ông xem!
Ông Ân ôm chặt bà nói.
– Em không thể chết! Em chết rồi con Trâm sẽ lại mất mẹ. Từ nhỏ nó đã không cha thương rồi. Em nỡ nhìn nó mồ côi mẹ luôn sao?
Nghĩ tới Bảo Trâm, bà lại đau lòng khôn tả. Bà chỉ có thể khóc và khóc mà thôi. Ông Ân cũng đau lòng không kém gì bà, tại sao lại phải thế này chứ? Ông thật không muốn làm bà đau. Ông ôm bà âu yếm nói.
– Lệ… ở lại đây đừng rời bỏ anh nữa được không? Anh vô cùng yêu em. Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu có được không em. Anh sẽ làm tất cả để cho hai mẹ con em được hạnh phúc. Được không em?
Bà Lệ lặng yên một chút, sau đó nhẹ nhàng nói.
– Được! Ông thả tôi ra trước đã! Rồi chúng ta nói chuyện.
Ông Ân vui mừng hô,
– Em nói thật sao? Được…được…anh sẽ bỏ em ra ngay.
Ông buông lỏng hai tay bà ra sau đó đỡ bà đứng dậy. Chợt bà đẩy ông ra một phát rồi tung người bỏ chạy ra khỏi phòng. Nhưng khi bà vừa chạy ra khỏi cửa phòng thì chân đã bị ông Ân nhào ra nắm lại khiến bị té ngã, đầu bị va mạnh vào lan can hành lang làm cho ngất xỉu.
Ông Ân thấy bà nằm im lìm thì vô cùng hoảng hốt, vội ôm bà lên kiểm tra thì thấy chỉ là đập trúng đầu ngất xỉu. Ông cũng thở phào nhẹ nhõm, bế bà vào trong phòng đặt lên giường nắm ngay ngắn. Sờ lên khuông mặt đã tái nhợt của bà, ông than thở.
– Lệ à! Tại sao em lại cứng đầu như vậy chứ! Không lẽ đúng như lời của Trí Bảo, Chương Dương, Ngọc Hải tụi nó nói. Hai mẹ con tính tình giống nhau, muốn bắt được thì phải dùng bạo lực và ép buộc hay sao? Thật là…
Ông chỉ có thể lắc đầu thở dài. Nhìn người phụ nữ yêu thương nằm đó, ông cảm thấy trong lòng dâng niềm vui sướng lạ thường. Ông nắm lấy bàn tay bà đưa lên môi hôn. Bàn tay ông mơ ước muốn nắm lấy nó mấy chục năm, nay đã thành hiện thực. Nếu như đây là một giấc mơ thì xin đừng bao giờ cho ông tĩnh lại.
Ông nhìn khuông mặt yên tĩnh của bà mà thương yêu vô bờ bến. Bà không phải là một quốc sắc thiên hương, nhưng lại có nét duyên dáng rất đặc biệt. Nụ cười của bà có thể chinh phục biết bao người đàn ông hờ hững lạnh lùng. Bà đã khiến trái tim ông đập loạn nhịp khi ngắm nhìn bà tươi cười dưới ánh nắng ban mai. Lúc đó, ông ngỡ như mình đã lạc vào chốn thiên thai, gặp một nàng tiên nữ đẹp nhất hồng trần.
Hai mươi mấy năm qua, dù thời gian có làm cho trên khuông mặt bà có thêm vài nếp nhăn, nhưng nụ cười ấy vẫn mãi mãi giữ được vẽ thanh xuân hồn nhiên của thời thiếu nữ. Bà vẫn mãi là nàng tiên nữ đẹp nhất trong lòng ông. Ông âu yếm hôn lên đôi môi bé nhỏ, hồng nhuận mà không cần tô son của bà. Bờ môi mềm mại ngọt ngào, mà hàng ngày ông luôn mơ ước được một lần hôn lên.
Ban đầu chỉ là hôn nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng ông lại không thỏa mãn muốn hôn sâu hơn nữa. Người đàn ông bình thường khi đứng trước một người phụ nữ hấp dẫn đã khó có thể kiềm chế, huống hồ lại là người mình yêu thương ngày nhớ đêm mong. Ông theo bản năng mà vừa hôn vừa cởi từng nút áo trên người bà ra. Tay nhẹ nhàng vuốt ve lên da thịt mềm mại thơm mát.
Bản năng đàn ông không tự chủ được đã khiến ông bắt đầu trút đi từng mảnh vải trên người bà, để lộ thân thể hấp dẫn khiêu gợi mà 18 năm qua ông luôn nhớ mãi không quên. Ông hôn lên từng tấc thịt, âu yếm nâng niu như một báu vật vô giá nhất. Cả người ông cũng bắt đầu khô nóng, ông cũng bắt đầu trút bỏ hết y phục của mình. Nằm đè lên người bà mà hít từng hương thơm cơ thể.
Bà Lệ cảm giác thân thể như có vật gì đè lên rất nặng, cổ như có ai đó chặn nghẹt, cả người vô cùng khó chịu. Bà nặng nề mở đôi mắt ra, thì đập vào mắt bà là cảnh tượng ông Ân đang từng chút từng chút hôn lên thân thể bà. Bà đau đớn thét lên, vũng vẫy muốn thoát ra khỏi con người của ông ấy. Nhưng sức lực bà yếu đuối không thể nào chống lại được ông.
Người đàn ông khi dục vọng đã lên đến đỉnh điểm thì không thể nào có thể kiềm nén lại được nữa. Dù ông rất yêu bà, không muốn tổn thương bà nhưng ông cũng không muốn bà phải rời xa ông. Ông muốn bà mãi mãi thuộc về ông. Thế là ông mạnh mẽ tiến sâu vào lớp tường thành cuối cùng trên cơ thể bà.
Bà Lệ cảm giác một sự đau đớn dưới thân, bà đã biết cuối cùng bà cũng không thể chống lại ông. Ông lại một lần nữa chiếm đoạt bà cũng như 18 năm về trước. Nhưng năm đó, bà là ngủ say không hề biết gì. Nhưng hôm nay, bà là hoàn toàn thanh tĩnh, bà đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn. Bà từ từ ngất liệm trong nỗi xót xa, đau đớn, uất hận nghẹn ngào. Mặc cho người đàn ông mà bà câm ghét nhất đang trên thân tha hồ mà chiếm lấy bà.
Cơn dục vọng qua đi, ông Ân lại một lần nữa hối hận. Ông lại một lần nữa chiếm đoạt bà, một lần nữa gây tổn thương cho bà. Tại sao khi đứng trước bà ông lại không bao giờ có thể kiềm nén lại chính mình cơ chứ? Phải chăng vì ông đã quá yêu bà sâu đậm. Yêu đến mức chỉ muốn bà hòa làm một thể với ông mà thôi.
Ông kéo chăn lại đấp cho bà, mặc vào quần áo, định tiếp tục nằm xuống ôm bà thì chợt có điện thoại reo. Ông nghe máy thì biết bệnh viện có việc gấp cần ông phải có mặt xử lý, ông phải đi ngay. Ông nói vào tai bà, không cần biết bà có nghe hay không.
– Đợi anh nhé! Anh sẽ trở lại ngay!
Sau đó đặt một nụ hôn lên trán bà, rồi lưu luyến rời đi. Một lúc sau, bà Lệ mới tĩnh lại, nhìn thân thể không một mảnh vải, xung quanh quần áo vứt lung tung, bà đã biết được chuyện vừa rồi không phải là mơ. Bà thất thần nhặt từng chiếc quần áo mặc vào, rồi đi ra về như một kẻ không hồn. Bà cũng không biết bà làm sao có thể về đến nhà nữa.
Bảo Trâm vẫn chưa về, bà vào nhà tắm gột rửa sạch sẽ. Sau đó đi vào phòng nằm xuống giường ngủ. Bà thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi. Bảo Trâm đi về liền thấy xe mẹ đã để trong sân, biết mẹ hôm nay là về sớm, vội vã chạy vào mừng nhưng lại không thấy mẹ đâu. Trí Bảo cũng ngạc nhiên, tự hỏi “Sao hôm nay mẹ về sớm thế nhỉ? Không ở lại trò chuyện với ông Ân à?”
Bảo Trâm chạy lên phòng thì thấy mẹ đang nằm trên giường ngủ. Cô lo lắng chạy lại sờ trán mẹ, thấy không có nóng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy có người chạm vào, bà bèn mở mắt ra thì thấy Bảo Trâm lo lắng nhìn bà. Bà tươi cười hiền lành nói.
– Mẹ không sao? Chỉ hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút thôi. Lát mẹ khỏe rồi sẽ xuống nấu cơm chiều cho hai đứa ăn.
Bảo Trâm lắc đầu nói.
– Mẹ cứ nghĩ ngơi đi! Cơm chiều con làm được rồi. Mẹ cảm thấy trong người thế nào ạ? Có cần đi bác sĩ không?
Bà cười lắc đầu nói.
– Không cần! Ngủ một giấc sẽ khỏe thôi! À mà có ai đến tìm hay gọi điện con nói là mẹ không có nhà nhé! Đặc biệt là ông Ân. Mẹ muốn nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời không muốn đi làm nữa.
Cô thắc mắc.
– Ông ta đã làm gì mẹ hả?
Mẹ cô lắc đầu.
– Không có! Chỉ tại mẹ muốn tạm nghỉ ở nhà một thời gian thôi. Đi làm hoài cũng thấy mệt!
Mẹ cô vẫn giữ thái độ ôn hòa như thường nên cô cũng không nghi ngờ gì. Bèn gật đầu đồng ý, đắp chăn lại cho mẹ rồi đi xuống nhà. Cô vừa đi khỏi, nước mắt bà lại tuông rơi. Bà thật sự muốn chết quách đi cho xong, cho thoát khỏi cái người đàn ông khốn nạn đó. Nhưng còn Bảo Trâm, bà không thể bỏ lại cô một mình được. Cô là niềm hi vọng duy nhất của bà. Giúp bà có nghị lực để vượt qua mọi đau khổ.