Bạn đang đọc Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát – Chương 15: Đường Ai Nấy Đi
Lần này, đến lượt Trí Bảo chấm hỏi đầy đầu. Kinh ngạc nhìn cô, Bảo Trâm lại nói tiếp.
– Đúng vậy! Người hại tôi chính là anh. Người khiến tôi khổ sở cũng chính là anh. Bây giờ, anh có thể tự xử lý mình.
Ánh mắt cô kiên định nhìn hắn, còn mang theo chút hận ý, nói lên, cô không phải đang đùa. Đồng tử hắn co rút, thầm nghĩ “Không lẽ có người đã giả dạng mình rồi làm hại cô ấy, sau đó còn đe dọa… không được! Mình phải giải thích cho cô ấy biết! Mình không có làm!”. Hắn vội nói.
– Bảo Trâm! Anh không hề làm gì em cả. Hãy tin anh…
Cô cười khảy nói.
– Sao? Dám làm mà không dám nhận à? Không dám xử lý bản thân mình sao? Xí… vậy mà bày đặt nói mạnh miệng anh yêu em nhiều lắm. Dẹp đi! Từ rày tôi không làm bạn gái anh nữa. Chúng ta đường ai nấy đi!
Nói rồi, cô vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chân chạy ra ngoài. “Ngu gì ở lại! Tranh thủ hắn đang thất thần vọt lẹ thôi!”. Nhưng mà, Bảo Trâm vừa mới chạm vào chốt cửa thì đã bị một bàn tay ngăn lại. Cô giật mình quay lại thì thấy ánh mắt hắn chầm chầm nhìn cô, tròng trắng toàn những tia máu đỏ rực. “Sao hắn lẹ vây?” Sao không lẹ được, Vô Ảnh đâu phải chỉ là để gọi chơi.
Nhưng cô nào biết a! Nhìn vào mắt hắn khiến cô cảm thấy sợ hãi. Hắn âm trầm nói.
– Bảo Trâm! Em tưởng như vậy có thể thoát được tôi sao?
– Tôi… Á…
Bảo Trâm mới vừa mở miệng thì đã bị hắn túm chặt, nén mạnh lên giường. Từ cửa tới giường cũng cách khoảng 4m, mà hắn ném cô cái một, cô lại cũng là người biết võ, thì đủ biết hắn mạnh cỡ nào. Cô chưa kịp hồi hồn, thì đã bị hắn đè lên người, chỉ dùng một bàn tay cố định chặt hai tay cô đưa lên đầu không cho nhúc nhích. Lạnh lùng nói.
– Bảo Trâm! Em thật là hư hỏng. Muốn rời xa tôi mà lại dùng cách đó sao? Dùng tình cảm của tôi dành cho em mà đã kích tôi. Muốn đường ai nấy đi sao? Đâu dễ vậy!
Cô hoảng sợ hô.
– Anh muốn làm gì tôi? Mau thả tôi ra!
Hắn cười lạnh nói.
– Không phải em nói chính anh đã làm hại em sao? Anh đây chỉ thực hiện lời em nói thôi!
Sau đó, hắn xé toạt áo cô ra. Bảo Trâm thét lên.
– Không! Anh không được làm vậy? Chúng ta đều chưa đến tuổi vị thành niên, anh không cần tương lai nữa sao?
Hắn lạnh lùng nói.
– Tương lai anh phụ thuộc vào em. Em muốn kiện cứ kiện anh không ngại. Anh cũng muốn để cho toàn xã hội biết em đã là người của anh.
Rồi hắn hôn lên môi cô một cách thô bạo, mãnh liệt không còn dịu dàng, ôn nhu như trước. Bảo Trâm nhiều lần muốn cắn hắn nhưng vẫn không được. Tay hắn bắt đầu ghịch đứt áo ngực cô ra, rồi xoa nắn lên hai gò núi nho nhỏ mềm mại. Khi hắn vừa bỏ miệng cô ra, Bảo Trâm liền nói.
– Trí Bảo! Làm ơn tha cho tôi. Vừa rồi tôi chỉ đùa với anh thôi. Không phải là sự thật.
Hắn vuốt ve cái cổ xinh xắn của cô, nói.
– Đùa? Nếu là đùa tại sao em lại nói, từ rày không làm bạn gái anh nữa. Chúng ta đường ai nấy đi! Những lời đó có thể nói đùa sao?
Cô gật đầu lia lịa.
– Thật… thật là đùa mà.
– Vậy sao em lại muốn bỏ đi?
– Tôi…tôi muốn…muốn đi vệ sinh.
– Trong phòng cũng có mà. Tại sao phải ra ngoài?
– Tôi… không để ý…
Hắn cười khẩy nói.
– Vậy bây giờ còn muốn đi không? Tôi sẽ đưa em vào.
Bảo Trâm sợ hãi lắc đầu.
– Không cần! Không cần…tôi hết rồi.
Hắn nheo mắt nói.
– Bảo Trâm a Bảo Trâm! Không nói dối được thì đừng học người khác nói dối. Không ngoan đâu. Anh đã nói rồi, chỉ cần em dám nói dối anh thì anh sẽ trừng phạt em thật nặng. Và sự trừng phạt hôm nay là anh sẽ biến em thành người của anh mãi mãi.
Nói rồi, hắn hôn lên cổ cô, rồi xương quai xanh, lên ngực và bụng. Sau đó, hắn kéo chiếc thắt lưng của chiếc đầm cô đang mặc mà trói chặt hai tay cô, tiếp theo cởi áo của hắn ra và tiếp tục đè lên người cô hôn xuống. Bảo Trâm có khóc lóc, cầu xin mắn chửi như thế nào hắn cũng không nghe lọt.
Hắn bắt đầu xé luôn phần còn lại của chiếc đầm, kéo luôn quần lót của cô ra ném đi. Bây giờ thì tất cả thân thể của Bảo Trâm đều lộ ra trước mặt hắn. Cô cảm thấy vô cùng tủi nhục, “tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao cả kiếp trước và kiếp này, mình đều bị nhục nhã trong tay hắn. Tại sao?” Cô cắn chặt môi, để hai dòng lệ tự nhiên tuông xuống.
Trí Bảo thấy thân thể của cô bày ra trước mắt hắn, mà cả người thấy vô cùng khó chịu. Hắn muốn có được cô, rất muốn, rất muốn. Nhưng mà, hắn thật sự không muốn cưỡng bức cô. Đó không phải phong cách của hắn. Xưa nay, hắn không hề cưỡng bức ai cả, tất cả đều tự nguyện dâng hiến cho hắn. Chỉ có cô là người đầu tiên ép hắn phải làm như vậy. Tại sao hết lần này đến lần khác cô đều muốn thoát khỏi hắn chứ? Hắn muốn cô là của hắn mãi mãi.
Hắn tách hai chân cô ra, để lộ u huyệt trơn bóng, xinh xắn không có một cọng cỏ. Hắn không khỏi nuốt nước miếng. Dịu dàng nhìn cô nói.
– Bảo Trâm! Em thật xinh đẹp!
Rồi cuối đầu hôn vào nó, Bảo Trâm hoảng hồn, đầu óc trống rỗng quên cả dãy dụa. “Hắn… hắn đang làm gì? Hắn hôn nơi đó? Sao có thể? Không phải hắn rất ưa sạch sẽ sao? Kiếp trước tuy chưa cùng hắn quan hệ nhưng đã từng bắt gặp hắn cùng người khác quan hệ. Sau khi đá mình ra, hắn cặp với một bạn nữ xinh đẹp lớp khác. Trong lần tình cờ, mình phát hiện hắn và cô gái đó đang âu yếm bên nhau. Nhưng hắn chỉ hôn môi, còn bên dưới chỉ tuột một cái là đưa vào, thậm chí tay còn không thèm chạm. Rồi sau đó, có vài người chơi xấu với nhau, quay lén hắn và vài người con gái khác cũng quan hệ. Mình cũng xem được và cũng chỉ như thế. Nhưng tại sao bây giờ hắn lại…”
Suy nghĩ của cô bị kéo về khi lưỡi hắn bắt đầu khéo léo lưu động nơi đó. Cô thét lên.
– Không! Đừng! Đừng làm như vậy!
Hắn ngước lên nhìn cô, khàn khàn nói.
– Trâm! Đừng từ chối anh! Anh yêu em thật lòng. Cho anh hôn nó đi. Nơi đó của em rất tuyệt.
Rồi lại cuối đầu hôn tiếp. Bảo Trâm hét lớn lên.
– Không….
Giãy giụa thật mạnh nhưng tay thì bị trói, chân thì bị hắn giữ chặt, cô như cá nằm trên thớt mặc hắn dày xéo. Đầu lưỡi hắn bắt đầu đưa sâu vào trong, nhưng phát hiện cái gì vội vàng dừng lại. Đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa vào kiểm tra thử, bất ngờ phát hiện có một cái gì đó ngăn lại. Hắn đã trải qua biết bao nhiêu người, làm sao không nhận ra đó là cái gì. Hắn kinh ngạc nhìn lên cô hỏi.
– Trâm! Em… em còn trong trắng?
Bảo Trâm không nói mà chỉ mím chặt môi khóc nức nỡ. Hắn vô cùng vui mừng nhưng cũng vô cùng hối hận. Hắn không nên đối xử như vậy với cô, vậy không phải hắn đúng như lời cô nói chính là kẻ đã hại cô sao. Cũng may… cũng may là hắn có kinh nghiệm, nếu không chắc chắn cô sẽ hận hắn suốt đời. Dù hắn rất rất muốn cô nhưng là người dụng tâm luyện võ, hắn có thể dùng lý trí để khắc chế dục vọng được.
Hắn nằm xuống, ôm cô vào lòng vuốt ve nói.
– Xin lỗi! Anh xin lỗi! Anh không nên làm như vậy. Anh là một thằng tồi. Bảo Trâm! Tha lỗi cho anh nhé!
Hắn mở dây trói tay cho cô, lúc đó hắn tức giận siết hơi chặt một chút nên trên cổ tay cô hằn vết đỏ rỏ rệt. Hắn ân hận vô cùng, ôm cô thật chặt, miệng thì luôn nói “xin lỗi”. Bởi vì bây giờ ngoài hai từ đó ra, hắn không biết phải nói cái gì. Bình thường đối với con gái hắn rất có miệng lưỡi, nhưng khi đối diện với cô, thì bao nhiêu ngôn từ đều biến mất sạch.
Hai thân thể dán chặt vào nhau, hắn thì ở trần, cô thì không mảnh vải che thân, làm cả hai đều có chút khô nóng. Bảo Trâm vừa rồi bị hắn kích thích, cơ thể cũng có chút phản ứng nhưng cô cố gắng khắc chế lại, cố gắng nghĩ đến những chuyện xấu hắn đã gây ra cho cô nên cơ thể đã dần khôi phục. Còn Trí Bảo mặc dù giỏi khắc chế nhưng người yêu dấu trong lòng, thì đúng là tra tấn hắn nặng nề. Chắc hắn phải đi tắm nước lạnh cái đã?
Hắn ngồi dậy, kéo chăn đấp cho Bảo Trâm, rồi cầm áo vào nhà tắm. Bảo Trâm chẳng thèm đếm xỉa gì tới hắn, cô đang rất tức giận, rất muốn tránh xa hắn. Nhưng cô phải làm sao mới có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn đây?
Kiếp trước, hắn đồng ý cô làm bạn gái hắn sau khi cô tỏ tình. Nhưng hắn chưa bao giờ đến nhà cô, chưa bao giờ mời cô ngồi lên xe hắn đưa về nhà. Cũng chưa bao giờ hắn chủ động hẹn hò đi chơi với cô. Càng không động vào cô, cao lắm chỉ là khoác vai bình thường. Nhưng mà như vậy cô cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Có khi cô cũng vờ hờn dỗi với hắn, hắn cũng chỉ nói vài lời sau đó thì không đếm xỉa tới. Nhắn tin hay gọi điện 10 lần thì hắn đáp lại cô chỉ có một hai lần. Ấy vậy mà cô lại đâm đầu yêu hắn say đắm đấy. Thậm chí vì dành hắn mà còn đánh nhau với tụi con Trinh, con Ngọc.
Nhưng kết quả, chỉ có 4 tháng sau là hắn đã đá cô ra cặp với một học sinh lớp khác, xinh đẹp, giàu có rồi. Còn cười nhạo cô là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nữa. Đúng! Cô là cóc ghẻ, còn hắn là thiên nga cao quý. Nhưng tại sao trọng sinh lại thì con thiên nga cao quý ấy lại cứ muốn bắt lấy con cóc ghẻ không buông? Trong khi con cóc ghẻ lại cố tránh xa nó, vô cùng sợ hãi nó. Phải chăng kiếp này, con thiên nga cao quý ấy lại muốn một lần nữa chà đạp con cóc ghẻ đến khi thịt nát xương tan, vĩnh viễn biến mất khỏi mắt nó, nó mới đồng ý.
Bảo Trâm càng nghĩ, càng thấy sợ hãi. Cô muốn bỏ chạy khỏi đây nhưng quần áo đã bị hắn xé nát hết rồi, không lẽ trần truồng chạy ra ngoài sao? Cô đâu có bị điên! Phải làm sao bây giờ, cô thật nghĩ không ra. Nếu nghĩ không ra thôi không nghĩ nữa. Cô nhắm mắt lại cho đầu óc thanh thản một chút.