Đọc truyện Bạo Tiếu Sủng Phi Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ Song Thế Sủng Phi – Chương 17: Lừa Đời Lấy Tiếng Ôn Nhu 2
Mặc Liên Thành nhẹ gật đầu, tỏ ý đã nghe xong Vu Hạo nói.
Quả thực để cho nàng lượn một vòng trong phủ từ phía bắc tới phía tây, lại từ phía tây chạy tới phòng khách, tính tình cho dù tốt cũng sẽ bị tiêu mòn mất.
Hắn chính là thích xem nàng tức giận.
.
.
Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ Trai
“Thuộc hạ không hiểu.” Vu Hạo khẽ cúi đầu, không hiểu ý tứ của Mặc Liên Thành.
“Ngươi không cần hiểu.
Hai ngày này nàng đã làm cái gì?”
“Bẩm chủ tử, Vương Phi đều chỉ là ở bên trong Tuyết Viện bên trong, giống đang làm quen nơi ở, nhưng nhìn kỹ lại cũng không giống, nhưng mà.
.
.
Đối với tường thông ra bên ngoài phủ nàng rất có chú ý.”
“Ồ, vậy sao?”
“Vương Phi cũng không cùng những người khác trong phủ tiếp xúc nhiều, chỉ là ngẫu nhiên trò chuyện một chút việc nhà, trừ nha hoàn Kính Tâm cả ngày đi theobên người Vương Phi, còn có hai nữ nhân nữa, một người tên là Tô Nguyệt Lạp, người kia kê là Tiểu Duy.
Nhưng các nàng cũng đều chỉ bận rộnở phòng bếp cùng hiệu thuốc bên kia, cũng không cóhành động gì cụ thể, rất an phận.”
“Ồ?”
“Chủ tử còn muốn phái người theo dõitiếp sao?” Vu Hạo hỏi.
“Nên theo dõi kĩ, đương nhiên vẫn phảitheo dõi kĩ.
Dù sao mới đến cũng phải làm dáng một chút, không phải sao?” Mặc Liên Thành cười nhạt, ngược lại đối với Khúc Đàn Nhi yên tĩnh có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà hắn đã đồng ý cưới nàng, cũng không để nàng trong phủ muốn làm gì thì làm.
Bình hoa để đó cho đẹp mắt, nhưng không thể động lung tung, mà một khi vỡ vụn thì sẽ coi như không đáng tiền nữa rồi.
Vu Hạo trầm mặc cũng không hỏi nhiều nữa.
Mà bên ngoài xuất hiện hai bóng người vội vàng hướng nơi bọn hắn chạy tới.
“Nam nhân kia thật sự là vô sỉ.” Khúc Đàn Nhi vừa đi vừa chửi mắng, hoàn toàn là bộ dạng không nén giận được.
“Chủ tử, nhỏ giọng một chút, tránh cho người nghe thấy.” Kính Tâm vừa đi vừa cho nàng nhắc nhở, để cho nàng kiềm chế một chút.
“Nhỏ giọng cái quỷ, ta có thể nhẫn nại lại không thể nhẫn nhục, nam nhân kia nếu không phải là cần ăn đòn thì chính là thiếu giáo huấn.
Ta dám khẳng định hắn tuyệt đối là cố ý.” Cuối cùng Khúc Đàn Nhi đưa ra khẳng định vấn đề này, một cái “Trùng hợp” có thể sẽ có lý do nhưng liên tiếp mấy lần đều không gặp được thì chính là cố ý.
“Có lẽ Vương Gia thật sự vô ý bỏ lỡ với chúng ta.”
“Bỏ lỡ? Chỉ mong là vậy,chỉ là theo những gì diễn ra hôm nay, e làngày tháng sau này của chúng ta hẳn không dễ chịu đâu.”
“Chủ tử.
.
.”
“Không nói nữa.
Nhanh lên.”
Khúc Đàn Nhi cùng Kính Tâm tiến về phía Sương Viện.
Có thị vệ trông coi, cũng có nha hoàn cùng bà đỡ đi qua nhao nhao hướng nàng hành lễ.
Sau khi bẩm báo cuối cùng toại nguyện nhìn thấy Mặc Liên Thành, nàng đi lâu như vậy, lại thấy nam nhân kia ở đây nhàn nhã uống trà, nhưng đối diện nàng là một bóng lưng cùngmột đầu tóc đen nhánhrủ xuống sau lưng, ngược lại khiếnkhung cảnh thêm phần xuất trần.
Mà ởtrên bàn bên cạnh hắn còn bày biện điểm tâm cùng hoa quả.
Loại so sánh này, khiến Khúc Đàn Nhi vô cùng uất nghẹn, bực dọc trong lòng lại tăng lên hai phần.
Tuy nhiên, nàng lại tự nói với chính mình phải nhịn xuống.
.
.
“Thuộc hạ thỉnh an Vương Phi.” Vu Hạo không nhanh không chậm khẽ cúi đầu, nói khẽ.
“Ách? Không cần khách khí.” Khúc Đàn Nhi nhẹ nhàng trả lời, cảm giác tính tình rất tốt.
“Nô tỳ thỉnh an Bát Vương Gia.” Kính Tâm động tác cũng không chậm, hướng cái bóng lung củanam nhân kia hành lễ.
Đương nhiên, Khúc Đàn Nhi cũng dịu dàng thanh tao lịch sự hướng Mặc Liên Thành hành lễ, ôn nhu nói: “Đàn Nhi thỉnh an Vương Gia.”
Cảm giác như vừa rồi lửa giận chỉ là do người khác tưởng tượng ra.
Nàng đứng yên tại chỗ, yên lặng chờ Mặc Liên Thành đang lấy bóng lưng đối với mình kia.
Khuôn mặt cũng bình tĩnh, có vẻ như rất kiên nhẫn chờ hắn xoay người lại.
“Đã tới rồi, vậy ngồi xuống đi.” Mặc Liên Thành trả lời bình thản, chỉ là, bóng lưng kiatừ đầu đến cuối đều không quay lại.
Có lẽ hắn đang chờ thời cơ..