Báo Thù Độc Liên Hoa!

Chương 44


Bạn đang đọc Báo Thù Độc Liên Hoa! – Chương 44


Nghê Lạc cười nhẹ: “Chi phiếu 5 triệu này là công trái kì lưu thông thứ bảy của Bách hóa.

Giai đoạn trước khi chi phiếu này gặp phải nguy cơ thành toán, bộ phận tiêu thụ của Lật thị đã thành công khi cung ứng thiết bị cho dự án Extreme, mà chi phiếu 5 triệu này cũng được chuyển qua cho công ty con SPV của Lật thị.” Anh hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp.

“Các vị cổ đông đang ngồi đây dường như chỉ nhìn đến lợi nhuận mà không nhìn đến các khoản nợ.

Nhắc tới chia hoa hồng thì tập trung đầy đủ không thiếu một ai mà khi đề cập đến các khoản nợ thì lại đều là trách nhiệm của chủ tịch.

Làm cổ đông như mấy người thật đúng là thoải mái.”
SPV: Special Purpose Vehicle: công ty phục vụ mục đích đặc biệt, là pháp nhân ngoài bảng cân đối kế toán, thường được dùng để tách riêng tài sản hay một khoản nợ nào đó của công ty thành lập.

Ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi, cũng không hề châm chọc: “Năm đó khi Lật thị rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu để cứu công ty cũng không có người mua.

Cũng ít nhiều nhờ mối giao tình của mẹ Lật Hạ với bà nội tôi nên bà ấy mới mua 5 triệu trái phiếu này.

Nhưng mấy vị thì sao? Người nào người nấy đều suy nghĩ hạn hẹp như loại kí sinh trùng hút máu vậy.”
Câu nói không hề chứa đựng từ ngữ mắng chửi thô tục nào nhưng lại khiến danh dự của người nghe bị hạ thấp một cách nặng nề.

Nhưng cũng không có ai dám đứng ra phản bác, bởi vì giọng nói của Nghê Lạc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khí thế cũng trở nên sắc bén, khiến cho mọi người phải giật mình:
“Mấy người thực sự cho rằng 5 triệu này là trách nhiệm của một mình Lật Hạ, cho rằng khoản nợ này để một mình cô ấy gánh vác cũng là lẽ thường sao?”
“Vậy thì mấy người hãy mở to mắt chó của mấy người ra mà nhìn thật kĩ cho tôi, đây không phải là khoản nợ của Lật Hạ.

Đây chính là khoản nợ của mấy người đấy!”
Lời nói cứng rắn của Nghê Lạc làm cho bầu không khí trong phòng hội nghị đóng băng, mọi người đều im lặng một cách quỷ dị.

Sống lưng Lật Hạ trong vô thức ưỡn thẳng lên, tay cũng siết thành nắm đấm.

Ánh mắt cô đột nhiên trở nên trúc trắc, sống mũi cay cay, dường như rốt cuộc cũng được giải thoát.

Đúng vậy, cô vẫn luôn nghĩ 5 triệu kia là cô nợ Nghê gia, nợ Nghê Lạc.

Cô nghĩ đó là trách nhiệm của mình, là trọng trách nặng tựa thái sơn mà cô phải gánh.

Nhưng sau khi nghe xong những lời nói của Nghê Lạc thì cô chợt bừng tỉnh.

Đây đúng là không phải mẹ cô hay cô nợ.

Cái cô mang trên vai là hai chữ “trách nhiệm” của một vị chủ tịch, chứ không phải khoản nợ 5 triệu kia.

Tấm chi phiếu kia vốn không phải là món nợ của Lật gia, mà nó là của toàn bộ Bách hóa, của tất cả các cổ đông!
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm, gánh nặng trên vai dường như cũng không còn nặng như thế nữa.

Nghê Lạc nói xong, dừng lại một lúc lâu, rồi lại cười: “Cho nên, thật ngại quá, theo kế hoạch của tôi thì tấm chi phiếu này đã được chuyển qua SPV, rồi từ đó chuyển thành cổ phiếu công ty rồi.


Bây giờ các vị đã cảm nhận được sức nặng của 5 triệu đó chưa? 5 triệu đó đã hòa vào làm một với tiền của các vị, chung một hơi thở, một nhịp đập với các vị rồi đó.”
Nghe xong tất cả mọi người ở đây đều đỏ mặt tía tại, không thể nói được câu nào.

Lang Hiểu gần như đã quên cả tức giận, mà thay vào đó là kinh ngạc không nói nên lời.

Hắn ta đương nhiên là biết chi phiếu 5 triệu kia, nhưng hắn và các cổ đông khác đều như nhau, không ai ngờ đến lại có người đầu óc có vấn đề nặng đến nỗi đem khoản nợ công trái chỉ việc ngồi thu lãi chuyển thành cổ phiếu chứ?
Không nói đến chuyện làm việc này phải hao phí biết bao nhiêu tinh lực và tài lực, chỉ nói đến tình hình hiện tại của Lật thị, bây giờ Lật thị đang trong thời kì khó khăn, chẳng may cổ phiếu mất giá, thì hơn 5 vạn cổ này sẽ trực tiếp gây tổn thất đến cả trăm vạn tệ đó!
Giây phút này Phó Ức Lam ghen tỵ đến đỏ cả mắt, cô ta không quan tâm đến mấy chuyện này, chuyện cô ta quan tâm là làm cách nào để đá Lật Hạ xuống đài.

Vốn tưởng là chuyện đã nắm chắc trong lòng bàn tay, ai ngờ tình thế lại nghịch chuyển.

Lật Hạ có người hộ hoa, uy phong vô hạn.

Trên đời này thực sự có người yêu Lật Hạ đến phát điên, sẵn sàng ném tiền qua cửa sổ để thay Lật Hạ lên tiếng.

Bây giờ nhìn Nghê Lạc đứng bên cạnh Lật Hạ, một tay đặt lên vai cô, chỉ dùng vài ba lời nói đơn giản lại có thể vân đạm phong khinh sỉ nhục tất cả mọi người ở đây đến mức đỏ mặt tía tai mà không nói được câu nào, Phó Ức Lam chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Mà điều càng khiến cho cô ta tức đến thổ huyết vẫn còn ở phía sau.

“Nhân cơ hội này, tôi cũng muốn tuyên bố luôn một chút,” Nghê Lạc rành mạch nói: “Bây giờ mối quan hệ giữa tôi và Lật Hạ không phải là chủ nợ và con nợ nữa, mà chúng tôi chính là đối tác làm ăn của nhau.

Vì vậy phiền các vị đang ngồi bên dưới nếu có ai muốn tính toán gì lên cái ghế chủ tịch này thì trước tiên hãy cân nhắc cho kĩ.

Bởi vì….”
Khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười kiêu ngạo:
“Tôi chính là chỗ dựa của cô ấy!”
Trái tim Lật Hạ loạn nhịp, ngẩng đầu nhìn Nghê Lạc, đúng lúc ấy anh cũng cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy mang theo sự ôn nhu cùng ý cười tinh nghịch đầy kiêu ngạo.

Lật Hạ cảm thấy vô cùng ấm áp, nhoẻn miệng cười, thân thể cũng bất giác nhích lại gần anh hơn.

Tâm ý của anh, cô đã cảm nhận được rồi.

Bây giờ cô và anh không phải là chủ nợ và con nợ nữa, bọn họ là đối tác của nhau.

Cô không nợ anh, hai người chỉ là hỗ trợ lẫn nhau.

Thật tốt quá rồi!
Việc hai người không hề để ý đến xung quanh mà nhìn nhau cười lại một lần nữa khiến Lang Hiểu và Phó Ức Lam bị kích thích đến phát điên.

Lang Hiểu vốn muốn để Lật Hạ nhìn thấy bản lĩnh của hắn, muốn đem cô gái gai góc trước mặt này phải quỳ xuống mà khóc lóc trước mặt hắn, nhưng kết quả lại ngược lại.

Hắn bị người đàn ông tên Nghê Lạc này đánh cho tơi bời hoa lá trước mặt tất cả mọi người.

Người so với người, thực lực sao có thể chênh lệch lớn như vậy cơ chứ? Hắn có thể không tức giận sao?
Nhưng cho dù hắn có tức giận đến nôn ra máu thật thì Nghê Lạc cũng không thèm liếc nhìn hắn ta đến nửa cái, nói xong liền quay sang nhìn Thiên Hiền.


Thiên Hiền thấy vậy lập tức hoàn thành nhiệm vụ chủ trì của mình, nói:
“Bởi vì số lượng cổ phiếu thay đổi, cho nên phần trăm ủng hộ Lật Hạ tiếp tục giữ chức chủ tịch đã vượt quá 50%.

Cho nên, tôi tuyên bố, khiếu nại muốn giải trừ quyền kinh doanh đối với chủ tịch đương nhiệm, không có hiệu lực!”
Nhóm người duy trì ủng hộ Lật Hạ lập tức đứng dậy vỗ tay ăn mừng, tất cả mọi người đều ào ào đi đến trước mặt Lật Hạ để chúc mừng cô.

Còn nhóm người bên kia thì hoàn toàn ngược lại, ai nấy đều im lặng sầm mặt cúi đầu.

Rất nhiều cổ đông trong lòng cũng bắt đầu nổi sóng.

Vốn họ nghĩ Lật Hạ dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, so ra chắc chắn sẽ kém hơn Lang Hiểu nên mới muốn đổi chủ tịch.

Nhưng bây giờ có Nghê Lạc rồi, Lật thị nhất định sẽ phát triển ngày một huy hoàng, về sau tiền nhất định sẽ chảy về như nước.

Đến nước này rồi thì ai còn ngu ngốc đi ủng hộ Lang Hiểu nữa chứ?
Lang Hiểu và Phó Ức Lam đương nhiên cũng hiểu suy nghĩ của đám người chỉ biết đến lợi ích này, cho nên chỉ có thể nuốt một bụng lửa giận, bị nhân viên Lật thị vừa mắng vừa đẩy ra ngoài.

Nghê Lạc và Lật Hạ trở lại văn phòng, vừa mới bước qua cửa, Lật Hạ liền khóa trái cửa lại, vui mừng hô lên thành tiếng: “Nghê Lạc!” giây tiếp theo lập tức nhảy bổ lên người anh.

Nghê Lạc bị bất ngờ không kịp phòng, tay chân luống cuống đỡ lấy cô, cái mông nhỏ nhằn mềm mại của người nào đó cách một lớp váy trực tiếp ngồi lên trong bàn tay anh, loại xúc cảm này thật đúng là trêu ngươi người ta, khiến cho con người ta phải tâm thần nhộn nhạo.

Lật Hạ vòng chân siết lấy thắt lưng Nghê Lạc, hai tay ôm lấy cổ anh, liên tục hôn lên mặt, lên miệng anh, sau đó mới thỏa mãn nói: “Nghê Lạc, cảm ơn anh nha! Cảm ơn anh vì giúp em đã phải xuất huyết nhiều như vậy.” Cô còn khoa trương ở nhéo trên ngực anh vài cái nói: “Có phải xót xa đến như cắt từng miếng thịt không?”
*xuất huyết: ý nói phải bỏ tiền ra.

Mày rậm của Nghê Lạc nhướn lên: “Cứu một cái xí nghiệp hạng tám, cũng không đến mức làm anh xuất huyết nhiều đến thế đâu.”
Tâm tư cảm kích lập tức tan biến thành mây khói…!
Lật Hạ bĩu môi, liếc nhìn anh một cái, lắc lắc eo nhỏ muốn xuống, nhưng Nghê Lạc lại kiên quyết không buông tay.

Lúc người nào đó nhảy chồm đến ôm quấn lấy thắt lưng anh thì chiếc váy ngắn bó sát cũng đã co lên đến tận đùi, chỉ cần rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy phần đùi non mịn đến bàn chân trắng nõn của cô, vừa nghĩ đến thôi đã thấy tâm tư không thông rồi.

Anh ôm cô đặt lên bàn làm việc rộng rãi phía sau, hai tay vẫn đỡ lấy mông của cô, cũng không cho cô nhiều không gian tự do.

Lật Hạ ngồi ở trên bàn, hai chân vẫn vòng lấy thắt lưng anh như cũ.

Anh lẳng lặng nhìn cô, nói: “Anh muốn được khen.”
Anh quá hiểu cô nên tất nhiên cũng đoán được câu nói kia của cô.

Quả nhiên, Lật Hạ nghe xong liền nhếch môi cười hì hì:
“Nghê Lạc, anh thật là siêu quá đi!”
Nghê Lạc gật đầu: “Ừ, nhưng những lời này còn có ý khác, làm anh lại nghĩ tới chuyện khác.” Nói xong, làm như vô ý nhích hạ thân lại gần cô hơn một chút.

Chân Lật Hạ đang mở, lại còn mặc váy, hành động này của Nghê Lạc làm cả người cô như có điện chạy dọc từ gan bàn chân lên, khiến trái tim cô lại loạn nhịp.


Lật Hạ nuốt nước miếng, vô cùng nghe lời nói: “Vậy nếu anh không ngại, em lấy thân báo đáp nhé?”
“Ồ, vậy sao?” Nghê Lạc cúi đầu, áo sơ mi của cô đã cởi một cúc, từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn có thể thấy rõ một mảnh ren hồng nhạt cùng da thịt trắng noãn đang phập phồng lên xuống khiến hô hấp của anh trong lơ đãng cũng trở nên nặng nề hơn.

Anh lại nâng mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo đã sớm nhiễm một tia dục vọng, nhưng lời nói ra lại vẫn vô cùng gợi đòn như trước: “Em nói muốn báo đáp anh sao? Sao anh lại cảm thấy dường như em đang thu lợi tức từ anh thế?”
“Anh có biết xấu hổ không thế?” Lật Hạ trừng mắt, người đàn ông này đúng thật là tự tin mù quáng mà!
Nhưng lời vừa mới nói xong, Nghê Lạc liền trực tiếp nâng mông của cô lên, kéo váy lên đến tận thắt lưng, đầu ngón tay thon dài len vào giữa hai chân cô, cách một lớp vải không nặng không nhẹ ma sát.

Cả người Lật Hạ run lên, cúi đầu hừ ra tiếng, tay càng ôm anh chặt hơn, một lát sau liền ghé lại bên tai anh cười khanh khách:
“Được rồi được rồi, nói thật cho anh biết nhé, lúc nãy khi anh ở trong phòng hội nghị nói những điều đó, thật đúng là vô cùng gợi cảm, vô cùng nam tính, khiến em chỉ hận không thể lập tức kéo anh lại mà lăn lộn đó!”
Nghê Lạc:….!
Anh nhéo má cô: “Em có biết xấu hổ không thế?”
Lật Hạ cọ cọ khuôn mặt vào tay anh, tay cũng không rảnh cởi áo sơ mi của Nghê Lạc ra, đôi tay nhỏ bé luồn vào sờ loạn cơ bắp trên người anh, ánh mắt tỏa sáng nói: “Được rồi, em hẳn là nên rụt rè một chút mới đúng.

Nhưng đây là văn phòng, chỗ này thật sự là mang lại cảm giác quá tốt.

Trước kia em coi trên tivi cảnh nam nữ chính abcxyz ở trên bàn làm việc, thật sự là khiến người ta muốn phun máu…..ngô…..”
“Oa……”
– —————
Lúc Lật Hạ nhận được điện thoại của Phó Ức Lam đã là hơn nửa đêm.

Cô bị Nghê Lạc ép buộc đến nửa sống nửa chết, vừa mới mơ mơ màng màng ngủ lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vừa thấy cái tên Phó Ức Lam nhấp nháy trên màn hình, cô vô cùng tức giận, nhưng đối phương chỉ nói một câu: “Mau đến bệnh viện, bà nội không ổn.”
Cơn buồn ngủ của Lật Hạ lập tức tan biến, chạy vội lên lầu ôm lấy Kiều Kiều còn đang say ngủ, rồi cùng Nghê Lạc đến bệnh viện.

Đến bên ngoài phòng bệnh, qua cửa kính, cô chỉ thấy khuôn mặt tĩnh lặng của bà nội, đeo bình dưỡng khí, nặng nề ngủ, mà người của Phó gia người nào người nấy đều là dáng vẻ u ám, nhất là Phó Hâm Nhân, nhìn qua bi thương đến cực độ.

Lật Hạ chỉ liếc nhìn bà nội một cái, sau đó lập tức đau lòng quay mặt đi, run giọng hỏi: “Bà nội…bà làm sao vậy?”
Không ai trả lời, một lúc lâu sau, Phó Tư Lam mới thấp giọng nói: “Chúng tôi cũng không rõ.

Lúc trước rõ ràng rất tốt, sau đó bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu.

Bác sĩ nói chỉ e nguy hiểm đến tính mạng.”
Lật Hạ nhíu mu, bệnh tình chuyển biến xấu ư? Bà nội vốn không hề bị bệnh! Có phải có điều gì không thích hợp ở đây không? Cô nhanh chóng nhìn lướt qua đám người trước mặt, nhưng lại không phát hiện manh mối gì.

Tìm bác sĩ hỏi cũng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng chỉ có thể bất an ngồi trên băng ghế cắn ngón tay chờ kết quả.

Kiều Kiều vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả nằm trong lòng Nghê Lạc ngủ, một chút cũng không phát hiện mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Nghê Lạc ôm Kiều Kiều đến ngồi bên cạnh Lật Hạ, nhìn thoáng qua người Phó gia, chậm rãi nói: “Đừng lo, bà nội không có chuyện gì đâu.”
Lật Hạ sửng sốt, Nghê Lạc ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Lúc nãy anh đã quan sát một lúc, sắc mặt bà nội không tệ đến thế đâu.

Nhà anh đã có đến vài người phải ra vào phòng phẫu thuật rồi, tin anh đi, người bệnh chân chính sẽ không có dáng vẻ thế kia đâu.

Hơn nữa anh thấy tay bà có cử động một chút.”
Lật Hạ kinh ngạc, cô đương nhiên là tin Nghê Lạc: “Nhưng là vì sao?”
Nghê Lạc nhìn về phía Phó Tư Lam, đôi mắt đen lại: “Bà nội em nhất định không muốn để em phải lo lắng, vở kịch này nhất định là đã được chuẩn bị để làm gì đó.

Cho nên, em vẫn nên đi hỏi đạo diễn một chút đi.”
Lật hạ theo ánh mắt anh nhìn về phía Phó Tư Lam, suy nghĩ một lát rồi gọi Phó Tư Lam đi ra hành lang, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bà nội thực ra không có chuyện gì đúng không?” Sợ Phó Tư Lam có điều giấu diếm, còn bỏ thêm một câu: “Cô cùng bà nội đóng kịch? Vì sao?”
Phó Tư Lam sửng sốt, không hiểu sao Lật Hạ lại biết.


Trước khi bà nội giả bệnh quả thực đã từng dặn dò cô, bảo cô đừng để Lật Hạ lo lắng.

Cô muốn tốc chiến tốc thắng, lại lo lắng đến hiệu quả màn kịch, cho nên không báo trước cho Lật Hạ, thật không ngờ Phó Ức Lam lại gọi Lật Hạ đến đây.

Mà khoảnh khắc Phó Tư Lam chần chờ, Lật Hạ lại càng thêm khẳng định, thấy Phó Ức Lam không nói, liền nói: “Vậy tôi đi gọi bà nội dậy.”
“Phó Ức Lam muốn hại bà nội.” Phó Tư Lam ngăn Lật Hạ lại, “Ba và bà nội nói mặc kệ Phó Ức Lam ở với ai, muốn gả cho vương tôn quý tộc nào, bọn họ cũng sẽ không giao lại công ty cho nó.

Tôi và ba đều biết tính tình của nó, cho nên âm thầm theo dõi nó.

Thật không ngờ….” Phó Tư Lam nói đến đây, mặt đỏ rực, cảm thấy vô cùng xấu hổ khi phải thừa nhận mình có một đứa em gái lang tâm cẩu phế như vậy.

“Nó đã lén đổi dịch dinh dưỡng của bà nội thành một loại thuốc khác.

Tôi cầm đến cho bác sĩ xem, bác sĩ nói thuốc này có thể gây tổn hại đến trung khu thần kinh, khiến não bị suy nhược, thậm chí có thể chết.” Phó Tư Lam khuất nhục cúi đầu, “Nó đã muốn ra tay, nên vì an toàn của bà nội, chúng tôi chỉ có thể tương kế tựu kế để bà giả bệnh.”
Thân mình Lật Hạ khẽ run lên, nghĩ lại thân mình lại không tự chủ run lên một trận nữa, cảm thấy bản thân thật đáng chết, sao có thể để bà nội ở lại một nơi như thế chứ?
Phó Tư Lam dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nói: “Bà nội là bà nội Phó gia, tôi và ba sẽ chăm sóc tốt cho bà.

Về phần cô, thỉnh thoảng có người nghĩ muốn làm chuyện xấu, chúng tôi nhất định sẽ trăm phương ngàn kế cản lại.”
Nghe qua dường như là đang trấn an Lật Hạ.

Nhưng Lật Hạ lại nghe ra một tầng ý tứ khác, im lặng một lúc, rồi hỏi: “Cô định đối phó với cô ta như thế nào?”
Phó Tư Lam nhíu mày, cảm thấy kì quái không hiểu tại sao Lật Hạ biết mình có suy nghĩ này, nhưng cũng không cố kị nói: “Nó hại bà nội, mục tiêu nhất định là di chúc.

Tôi đoán Giản luật sư có lẽ đang trên đường đến đây rồi.”
Lật Hạ suy nghĩ một chút: “Tôi đoán, trong tay cô chắc hẳn là có bằng chứ việc bọn họ bóp méo làm giả di chúc rồi đúng không?”
– —————–
Nghê Lạc không thuần thục gập chiếc chăn nhỏ mang theo thành một cái gối, đặt Kiều Kiều xuống ghế để bé tiếp tục ngủ.

Sau đó đứng dậy xoa xoa cánh tay có phần tê mỏi, đi đi lại lại được vài bước vẫn không thấy Lật Hạ trở lại, liền đi đến chỗ máy bán nước.

Tỉnh dậy giữa đêm khuya, đúng là khát nước.

Anh định lấy hai cốc nước về, nhưng vừa cầm cái cốc giấy thứ nhất lên, liền phát hiện miệng cốc có chút sáng bóng bất thường.

Người bình thường có thể không nhận ra nhưng trước kia đây là một môn học bắt buộc với anh đó.

Anh híp mắt lại, đưa lên mũi ngửi, ngón tay hơi xoa một chút, xoay người thấy xung quanh không có người, liền lén đổi một cốc nước khác, sau đó cũng không đi mà dựa lưng vào tường chậm rãi uống nước.

Đêm khuya, hành lang dài dằng dặc không một bóng người.

Nước mới uống được một nửa, từ chỗ rẽ truyền đến một tràng bước chân nhẹ nhàng, người đến là Phó Ức Lam.

Mâu quang Nghê Lạc chợt lóe, khóe môi cong lên một độ cong rất nhẹ, hỏi: “Muốn uống nước à?”
Nét phong tình chợt hiện trong nháy mắt này khiến cho trong lòng Phó Ức Lam rung động, hiệu quả đến như thế sao?
Cô ta nở nụ cười trong suốt, còn chưa kịp trả lời Nghê Lạc đã cúi người lấy một cái cốc giấy đặt dưới máy bán nước, ngón tay thon dài khẽ ấn rồi thả ra, một cốc nước được đưa đến trước mặt cô ta.

Phó Ức Lam bị một loạt động tác soái khí này của Nghê Lạc làm cho trái tim đập loạn, hoàn toàn không để ý đến điều gì nữa, xấu hổ nói “Cảm ơn”, nhận lấy cốc giấy, rồi nũng nịu uống vài ngụm.

PS: Người ae, anh tùy ý sd mỹ nam kế bừa bãi thế này, chị Hạ Hạ nhà a có biết không:v.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.