Bạn đang đọc Báo Thù Độc Liên Hoa! – Chương 3
Edit: Thập Tam Thoa.
Đầu óc Phó Ức Lam trước giờ luôn nhanh nhạy, tuy rằng Lật Hạ ra chiêu này làm cô ta khá bất ngờ, nhưng chỉ năm giây sau liền cười nói: “Đúng đó, sức khỏe mẹ em không được tốt, trước giờ đều là dì chăm lo chuyện trong nhà, dì rất tận tâm tận lực với mẹ và hai chị em em.
Vì người thân, dì còn hi sinh hạnh phúc cả đời của mình.”
Lời này hết sức chân thành lại cảm động, lập tức biến Lam Hân thành tượng đài đáng ngưỡng mộ trong mắt người khác.
Dưới sân khấu, có người tin, cũng có người không tin.
Phó Ức Lam cắn răng, cười buồn: “Thành thật mà nói, tình cảm đó cũng khá giống chị và chị Lật Thu.
Hai chị em yêu thương nhau như thế, chị ấy vẫn chưa kết hôn còn để lại Kiều Kiều, chị là dì của Kiều Kiều, chắc chắn là thương bé như mẹ ruột phải không?”
Lật Hạ mím môi, khép chặt nắm đấm.
Lòng khó tránh khỏi có chút dao động.
Chưa kết hôn, chính là chỗ bẩn duy nhất trong cuộc đời Lật Thu, Phó Ức Lam còn muốn cắn đến bao giờ mới chịu buông tha?
Phó Ức Lam nở nụ cười vô ý.
Lúc này, Phó Tư Lam vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, không hiểu ra sao bỏ thêm một câu: “Lật Hạ, mừng trở về.”
Thật ra, chuyện ngày hôm nay rất khéo, không chỉ là tiệc chúc mừng cho Phó Ức Lam, mà còn là sinh nhật 49 tuổi của Phó Hâm Nhân và 23 tuổi của Phó Tư Lam, theo lý thuyết, so với Phó Ức Lam, cô ta mới đúng là nhân vật chính.
Vừa nói xong, tất cả người Phó gia đều sửng sốt, đã có một thành viên trong gia đình lên tiếng, càng không thể đổi ý.
Phó Ức Lam kỳ quái nhìn Phó Tư Lam một cái, cũng tốt, kẻ địch tốt nhất vẫn nên để trong mắt.
Cô muốn vào Phó gia, tôi sẽ biến nhà thành hang sói cho cô ở.
Cô ta chợt bày ra phong cách quý phái: “Chị ba, mừng trở về.”
Không khí căng thẳng mới vừa rồi lại lần nữa dần dần trở nên vui vẻ.
Tiếp đó là tách ra, bên trong làm tiệc rượu mừng sinh nhật Phó Hâm Nhân, bên ngoài là bar ngoài trời mừng sinh nhật Phó Tư Lam.
Phó Ức Lam dự tính ở lại tiệc rượu cùng với ba mình nhân tiện tiếp đãi đối tác làm ăn, nhưng khi nhìn thấy Lật Hạ đi theo Phó Tư Lam ra ngoài, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Ba người bọn họ đều cùng theo học tại trường kinh tế tốt nhất toàn quốc.
Chị gái Phó Tư Lam hiện đang là nghiên cứu sinh ngành quản lý tài chính, mà Phó Ức Lam cùng Lật Hạ vẫn còn theo học khoa chính quy.
Rất nhiều nghiên cứu sinh ngành quản lý tài chính đều là thương nhân có tiền, đa số vừa đi học vừa quản lý công ty của gia đình.
Do đó giới đại học ở thành phố B vẫn lưu truyền một câu nói, muốn tìm người có quyền thì đi trường quân đội Nam Sơn, muốn tìm kẻ có tiền thì đi trường kinh tế Thương Đốn.
Hôm nay có rất nhiều thế hệ tiếp theo của các công ty tập đoàn đều đến đây, ở nơi tụ họp như thế này, cực kỳ dễ dàng xảy ra mấy chuyện tình cảm vụng trộm trái tim rung động gì gì đó.
Hiện giờ Phó Ức Lam quả thực không có để ý tới người đàn ông nào, nhưng nghĩ đến chuyện Lật Hạ đến để party với mấy gã chất lượng cao, thân thế cô
khó tránh hấp dẫn ánh mắt của người khác, lòng Phó Ức Lam giống như bị giấy nhám chà xát, vô cùng khó chịu.
Do dự hồi lâu, vẫn là đi theo.
Hoàn toàn khác biệt với bầu không khí trang nhã trong nhà, người trẻ tuổi ca hát nói cười trong quầy bar, tuổi trẻ cuồng nhiệt.
Phó Ức Lam vừa bước ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Lật Hạ bị một đám người vây quanh nói chuyện.
Mẹ cùng chị của Lật Hạ đều là lớp đàn chị của trường kinh tế Thương Đốn, Lật Thu còn là sinh viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử của trường.
Hơn nữa Lật gia đã từng vượt qua mấy trận thương đấu khiến người thán phục như sách giáo khoa.
Vì lẽ đó, cho dù Lật Y Nhân đã chết, Lật Thu thành người thực vật, hai mẹ con vẫn là những sinh viên ngành quản trị kinh doanh được kính trọng như thần.
Nhìn thấy Lật Hạ bất hạnh gặp phải tai nạn xe cộ tỉnh lại, mọi người khó tránh khỏi cảm thán, hỏi han ân cần, cổ vũ an ủi Lật Hạ.
Lật Hạ mỉm cười nhàn nhạt, đáp lại từng người, nhưng cũng không nói nhiều.
Phó Ức Lam thầm châm biếm, người ta không nhả ra ngà voi tất nhiên phải nói chuyện cẩn thận, nói ít thì lại làm người khác nghĩ cô ta thâm trầm lãnh diễm, những người này thật là có mắt không tròng.
Phó Ức Lam đi tới, nở nụ cười như thể nhân vật chính đến chào hỏi.
Tham gia buổi tiệc đại đa số là bạn học của Phó Tư Lam, cũng đều biết Phó Ức Lam là em gái của Tư Lam.
Thêm nữa mấy năm gần đây Phó Ức Lam tự mình bắt đầu tham gia quản lý Phó Lam, thành tích chói lóa của cô ta tất cả mọi người đều biết đến.
Từng đã có người nói, thiên phú của cô ta có thể tính là “Tiểu Lật Thu” của trường kinh tế.
Nhưng cũng có người cầm số liệu đi so sánh, bất luận về tuổi tác, thành tích, kinh nghiệm thực chiến, Phó Ức Lam tuy rằng hơn nhiều người, nhưng trước sau vẫn bị thần thoại Lật Thu vượt trên một đầu.
Đây cũng là một cây kim trong lòng Phó Ức Lam.
Dù như vậy cũng không cần thiết phải đi chấp một người sống thực vật.
Phó Ức Lam vừa đến, tất cả ánh mắt liền chuyển đến trên người cô ta, một cậu nghiên cứu sinh lớp trên trêu chọc: “Ức Lam, em cũng xem như nhân vật chính hôm nay, hai người các em nhảy một bài để tăng phần không khí sinh động đi nào.
Chỉ ca hát chạm ly thật sự nhàm chán.”
Có một chị lớp trên cũng hùa theo: “Đúng đó, nghe nói em nhảy rất tốt, không bằng nhảy bài mở màn đi, kéo mọi người cùng nhau nhảy.”
Từ nhỏ Phó Ức Lam đã học nhảy, nhìn thấy có rất nhiều anh lớp nghiên cứu sinh ở đây, trong lòng khó tránh khỏi nâng lên cảm giác muốn khoe tài.
Cô ta cười từ chối mấy lần, cuối cùng chịu không được người xung quanh ồn ào, đi đến giữa bãi cỏ.
Cô ta tự nhận mình tài nghệ xuất chúng, lúc cần biểu hiện đương nhiên hào phóng không chút nhăn nhó.
Nhằm gia tăng phần không khí sinh động, cô ta còn chọn bài nhảy có chút, quyến rũ.
Baby One More Time của Britney Spear.
Bài hát này ngay từ lúc nhạc vừa nổi lên đã có sức hấp dẫn không đỡ nổi, gợi cảm đến mê hoặc, Phó Ức Lam nhảy rất đẹp, rất nhiệt tình rất bắt mắt, khiến người khác nhìn không chớp mắt, tim đập loạn, nhưng lại không đến mức mê loạn làm người khác nổi máu.
Gợi cảm lại có chừng mực, tất cả được nắm giữ vừa đúng.
Bầu không khí từng chút một được cô ta kéo lên đỉnh cao.
Lật Hạ hờ hững đi đến bên bàn DJ, liếc nhìn đĩa nhạc một chút, lại vô tình phát hiện bài hát Ấn Độ Kiss Kiss.
Bài hát này Lật Hạ từng nghe qua khá nhiều lần, rất rõ đoạn có sức ảnh hưởng nhất nằm ở giây bao nhiêu.
Cô trước đây từng là thành viên ban nhạc của quán bar, điều chỉnh dàn DJ không làm khó được cô.
Cô quan sát nhịp động tác của Phó Ức Lam, cúi đầu điều chỉnh một chút, sau đó lại đi trở về đứng vào trong đám người, mặt không biến sắc bật máy quay trong điện thoại.
Nhạc dần đến cao trào, điệu nhảy của Phó Ức Lam càng thêm táo bạo, eo mông vặn vẹo vừa thể hiện tuổi trẻ sinh động lại quyến rũ, nhiệt tình mà đầy sức căng.
Có điều, khi bàn tay vỗ lên bắp đùi trong, theo thân thể vặn vẹo từ giữa hai chân di chuyển lên eo nhỏ đến trước ngực, âm nhạc đột nhiên chuyển thành Kiss, trong lúc nhất thời giống như tiếng cô gái làm chuyện thân mật đến điểm G mà phát ra, triền miên từ sâu trong cổ họng vọng ra, cộng thêm âm thanh hôn môi của đàn ông, lặp đi lặp lại.
Xin tha thứ, đây là một bài hát rất trong sáng, chỉ là trước mắt nó trở thành một đoạn rất dài giọng nam “muah” cùng giọng nữ “A~ a~”…
Vừa đúng phối hợp động tác nhảy của Phó Ức Lam đang vặn vẹo di chuyển cơ thể, dùng từ phóng đãng cũng không đủ mường tượng sự dung tục trong đó…
Như thế nào đều hình thành loại ảo giác cô gái này đang rất thoải mái…
Bài hát này mọi người thường cùng nhau nhảy, dễ dàng làm high bầu không khí, nhưng một người nhảy, lại có vẻ nặng khẩu vị…
Nhạc nền biến đổi, nháy mắt điệu nhảy của cô ta rớt mấy bậc, trở thành phạm trù dâm uế trong chiến dịch càn quét hàng đồi trụy, nếu như là đang ở các tụ điểm làng chơi, tuyệt đối sẽ có khách huýt sáo la ó đùa giỡn;
Nhưng đối với các sinh viên ở đây, dù sao cũng có ý phi lễ chớ nhìn (*), cô ta nhanh chóng cảm thấy thật mất mặt.
(*) Việc không hợp lễ nghĩa thì không được nhìn
Rất nhiều nam sinh viên đều thật ngượng ngùng mà xoa lỗ tai quay đầu sang chỗ khác, hai mặt nhìn nhau, mặt đều là lúng túng.
Phó Ức Lam từ trước đến nay gặp biến cố chưa từng sợ hãi, nhưng đến tình huống hiện tại cũng không biết xử lý thế nào, tiếp tục không ổn, mà không tiếp tục cũng không ổn.
Khuôn mặt như đóa sen trắng của cô ta bình thường trong suốt trắng noãn nháy mắt vì xấu hổ mà đỏ bừng, giống như là xuất ra kịch độc, không khỏi muốn tìm cái hố trốn vào.
Đời này cô ta chưa từng mất mặt đến như vậy, kẻ giở trò tốt nhất đừng để cô ta tra ra!
Ca khúc rất nhanh kết thúc đoạn nhạc ám muội, lại nổi lên nhịp điệu vui vẻ sôi động.
Phó Ức Lam cắn răng một cái, chỉ có thể cười mời những người khác cùng nhau nhảy, người được mời cũng không từ chối, nhưng rõ ràng là lúng túng chứ không hào hứng, chỉ là muốn giúp cô ta thoát khỏi tình cảnh này mà thôi.
Một khúc qua đi, bầu không khí nơi này vẫn rất quỷ dị, lạnh lẽo như băng.
Mặt Phó Ức Lam đỏ ửng, nhưng vẫn kiên cường nở ra bộ mặt hồn nhiên vui vẻ, trong lòng lại mất mặt đến nói chuyện cũng không muốn nói, hận không thể rời khỏi nơi này.
Tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy không được tự nhiên, càng sẽ không chủ động tìm cô ta nói chuyện, thời điểm bầu không khí trở nặng, bỗng một tiếng guitar vang lên, lanh lảnh lại du dương.
Nhìn qua, lại thấy một cô gái cao gầy mặc lễ phục đen đang chơi Guitar Hero.
Guitar Hero là một game thường thấy trong các bữa tiệc của thanh thiếu niên ở Mỹ, nhưng ở trong nước cũng không mấy người chơi.
Lần này là do công ty tổ chức tiệc chuẩn bị thiết bị, mà đa số người đến tiệc hôm nay hiển nhiên sẽ không chơi.
Thật ra thì, thay vì nói không chơi, không bằng nói chơi không vui.
Guitar hero giống với Dancing Stage, cũng là theo nhạc điệu, dựa theo hình ảnh trên màn hình mà nhanh chóng bấm các nút mũi tên khác nhau trên guitar.
Chỉ có điều, Dancing Stage là nhảy vào phím cảm ứng đánh dấu mũi tên trên thảm nhảy; mà Guitar Hero phải tay trái cầm cần đàn guitar canh bấm bốn cái nút khác màu nhau, tay phải đánh vào lỗ âm của đàn.
Chơi cái này không những cần tay trái linh hoạt bấm nút dựa theo màn ảnh, tay phải còn phải đánh theo nhịp, mà cần biểu diễn ra nhất chính là thao tác chơi đàn guitar.
Lật Hạ mở nhạc, đánh đàn guitar, thân thể như hòa làm một cùng âm nhạc, tản mạn nhưng nhiệt tình đung đưa, cực kỳ giống một ngôi sao nhạc rock.
Mái tóc ngắn của cô gọn gàng bay trong gió, mang theo sự đẹp trai hiếm thấy ở các cô gái, vô cùng kinh diễm.
Giống như có ánh sáng từ cô tỏa ra, cả người trong đêm đen nháy mắt trở nên đầy sức sống.
Nhưng khi mọi người còn chưa nghe đủ, cô đã dừng lại, hoa quỳnh chớm nở, lại khép.
Ai cũng cảm thấy chưa đã nghiền.
Cho dù là người không quen cũng sán tới giật dây: “Lật Hạ, em chơi hay quá, tiếp tục đi, tại sao lại ngừng?”
Lật Hạ không có hứng thú gì đem đàn guitar đặt qua một bên, chỉ chỉ đàn Bass ở một bên: “Cái này phải hợp tấu với nhau, chỉ một người chơi, cảm giác như chơi nổi ấy, không được tự nhiên.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Phó Ức Lam lại trở nên trắng bệch, cô ta châm chọc điệu nhảy của cô vừa rồi là chơi nổi sao?
Nhưng giờ phút này còn ai nhớ tới chuyện vừa rồi của cô ta nữa, mọi người đều nhìn Lật Hạ, thở dài tiếc nuối, có người vẫn chưa hết hi vọng, nói: “Có ai biết chơi Guitar Hero không, chơi một bài với Lật Hạ đi.
Không thì cái tiệc ngày hôm nay nhàm chán lắm.”
Mặt Phó Ức Lam vừa chuyển trắng lại trở nên đỏ như máu, xấu hổ mình vừa rồi biểu diễn không làm high bầu không khí không nói, còn biến chỗ này thành đống băng, lại còn để Lật Hạ dễ dàng chớp cơ hội chiếm được chú ý của tất cả mọi người.
Hiện tại không ai để ý đến cô ta, chỉ nhìn Lật Hạ, đây là chuyện cô ta chưa từng trải qua.
Tiêu điểm, từ trước đến nay cũng chỉ có cô ta—Phó Ức Lam!
“Skynyrd, được chứ?” Một người miễn cưỡng mở miệng, giọng điệu hờ hững, còn có chút ngả ngớn, lại như không phải.
Lật Hạ nhìn qua, lập tức nhìn thấy một chàng trai vô cùng đẹp trai, cho dù đứng ở chỗ khuất ánh sáng cũng không thể loại bỏ được cảm giác xán lạn như ánh mặt trời.
Áo sơ mi màu đen quần jean, đem kiêu căng cùng tùy ý hòa hợp đến hoàn mỹ.
Anh không nhìn Lật Hạ, đi đến chọn ca khúc, quay đầu nhìn cô, đuôi lông mày nhẹ giương: “Vậy, Free Bird?”
Được rồi, một đám nghiên cứu sinh, không ai hiểu anh nói gì.
Nhưng Lật Hạ lại kinh ngạc, Free Bird là bài hát kinh điển nhất của ban nhạc Lynyrd Skynyrd, trùng hợp đây cũng là bài hát cô muốn chọn khi lướt qua bản mục lục.
.