Báo Thù Độc Liên Hoa!

Chương 26


Bạn đang đọc Báo Thù Độc Liên Hoa! – Chương 26


Phó Ức Lam hôm nay mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, giống chiếc váy Lật Hạ mặc hôm kỉ niệm mười năm, vô cùng rực rỡ.

Cho nên, Lật Hạ liền cố tình đổi bộ lễ phục màu xanh nhạt của mình thành một chiếc váy màu đỏ tươi.

Không chỉ thế, cô còn trang điểm màu khói, khiến ánh mắt đen thẫm càng trở nên sâu thẳm, như hòa làm một với bóng đêm.

Lúc xuống nhà, đi qua vườn hoa thì ngoài ý muốn gặp Phó Hâm Nhân và Lam Ngọc, hai người nhập nhằng vừa đi vừa cãi nhau.

Phó Hâm Nhân cố tỏ ra vẻ mặt ôn hòa: “Hôm nay là sinh nhật Ức Lam, có rất nhiều bạn bè của chúng ta, còn có bạn học của Ức Lam nữa, nếu để người ta nhìn thấy sẽ không tốt.

Em không quan tâm đến mặt mũi của anh thì cũng phải quan tâm đến mặt mũi của con bé chứ.

Đừng nóng giận nữa mà.

Mấy hôm nay anh đã xin lỗi em rất nhiều lần rồi còn gì.”
Giọng Lam Ngọc rất nhỏ: “Vậy ông đuổi Lam Hân ra khỏi công ty đi.

Dù sao cũng không còn gì lưu luyến nữa, bọn nhỏ cũng lớn rồi, tôi với ông chúng ta ly hôn.” Lời nói cuối cùng rõ ràng là không thật lòng.

Phó Hâm Nhân lại tiếp tục hoa ngôn xảo ngữ: “Trong lòng anh chỉ có em mà thôi, nên sẽ không bao giờ ly hôn với em đâu.

Trước kia là do anh nhất thời hồ đồ, tính cách của em gái em em cũng không phải không biết, là cô ấy quyến rũ anh trước.

Bây giờ mọi chuyện đã như thế này rồi, nếu gây chuyện với cô ấy thì chúng ta chắc chắn cũng sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Em muốn thấy mọi chuyện trở nên như vậy sao?”
Lam Ngọc im lặng không nói, hiện tại thứ duy nhất chân thực là thân phận hợp pháp này của bà ta, bà ta nhất định sẽ không buông tay.

Im lặng cả nửa ngày, cuối cùng ngữ khí cũng thả lỏng: “Vậy ông định tính toán như thế nào bây giờ?”
Mà câu tiếp theo của Phó Hâm Nhân lại khiến Lật Hạ suýt chút nữa thì bật cười.

Ông ta tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Vì không để cô ta náo loạn gây chuyện nữa, anh chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh cô ta.

Nhưng em yên tâm, trái tim của anh vẫn ở chỗ em.”
Lam Ngọc cũng không hoàn toàn hiểu hết tâm tư gian xảo của ông ta, chỉ tức giận mắng: “Thì ra ông vẫn còn muốn ở bên cạnh cô ta sao? Đồ khốn nạn!”
“Đúng đúng, anh khốn nạn,” Phó Hâm Nhân tỏ ra kiên cường: “Nếu anh khốn nạn thì tối nay anh đã không giao công ty cho Tư Lam và Ức Lam rồi, hai đứa nó đều là con ruột của em, em không tin anh thì thôi chẳng lẽ đến hai đứa nó cũng không tin sao?”
Lật Hạ thầm oán, đó là bởi vì ông ta không có tư cách quản.

Nhưng Lam Ngọc vẫn bị những lời này của ông ta dao động, dù sao tài sản cũng thuộc về con gái rồi, bà ta còn lo lắng cái gì nữa chứ.

Lật Hạ thực muốn tiến lên nhắc nhở bà ta một câu, cổ phần của Phó thị đều nằm trong tay bà nội cả, cho dù hai người ly hôn thì bà ta cũng không được phân một đồng tài sản nào cả.

Bị chồng tính kế đến như vậy rồi mà vẫn mù quáng tin tưởng ông ta như thế sao?
Phó Hâm Nhân thấy Lam Ngọc đã xuôi xuống, nghĩ xung quanh cũng không có ai liền ôm lấy eo bà ta thì thầm, cũng không biết có động tay động chân gì không mà Lật Hạ bỗng nghe được âm thanh mềm mại của Lam Ngọc, khiến cô nổi da gà toàn thân, nhanh chân trốn đi trước.

Vừa đi vừa nghĩ người phụ nữ này đúng là bùn loãng không thể trát tường mà.

Còn chưa đi ra đến nơi liền gặp chú Thiên: “Tiểu thư, Lam Hân không tới.”
Lật Hạ sửng sốt: “Tại sao?”
Chu Thiên nhỏ giọng nói: “Có lẽ là hai vị tiểu thư đã nhận ra điều gì đó, cho nên Lam Hân vừa tới, tôi còn chưa kịp ra đón thì thấy bà ta tiếp một cuộc điện thoại sau đó liền vội vã rời đi.”
Lật Hạ nhẹ nhàng nhướn mày, xem ra khoảng thời gian vừa qua, cô không nên tỏ ra như vậy, vật cực tất phản.

Phó gia thời gian qua có vẻ bị chỉnh thảm quá rồi.

Mới hôm trước vừa bị cào cấu, bắt gian, bài học lớn như vậy mà còn không học được thì đúng là sỉ nhục trí thông minh của mấy người đó quá.

Bọn họ học hỏi cũng thật là nhanh, máy chiếu bị kiểm soát, Lam Hân nửa đường bị thuyết phục quay về, đúng là dày công suy nghĩ mà.

Lật Hạ để chú Thiên đi trước, còn mình đứng tại chỗ trong chốc lát, vừa muốn bước đi thì nghe tiếng Phó Tư Lam gọi mình từ đằng sau: “Lật Hạ!”
Xoay người lại liền thấy Phó Tư Lam một thân lễ phục vàng nhạt ngắn, rất phù hợp với tác phong trước sau như một của cô.

Cô nhìn Lật Hạ từ trên xuống dưới, mỉm cười: “Bộ lễ phục này rất hợp với cô.

Đẹp lắm!”

Lật Hạ không hứng thú: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Vừa muốn quay người đi thì nghe được giọng nói yếu ớt, có chút thương cảm: “Liệu cô……có thể đặt thù hận xuống không?”
Lật Hạ nghiêng đầu nhìn Phó Tư Lam, đúng lúc ánh đèn từ phía sau chiếu đến khiến khuôn mặt cô trở nên mơ hồ, chỉ có ánh mắt là vô cùng trong trẻo: “Phó Tư Lam, cô diễn trò đủ chưa?”
Sắc mặt Phó Tư Lam trắng nhợt, hạ mắt, yên tĩnh một cách đáng sợ: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không cho phép cô tổn thương gia đình tôi đâu.”
Lật Hạ gật gật đầu, nâng mặt khen ngợi: “Ừ, cô coi như cũng có chút bản lĩnh, có thể phòng bị đến mức độ này….”
Phó Tư Lam nâng mắt, bình tĩnh nhìn Lật Hạ: “Không phải tôi, bọn họ đều nghĩ cô nhất định sẽ gây rối.

Cho nên, Lật Hạ à, mấy trò tiểu xảo của cô trước kia căn bản không hề đả động gì đến bọn họ cả.

Nếu thực sự muốn đấu, cô có thể là đối thủ của bọn họ sao? Cô việc gì phải phí công tốn sức như vậy?”
“Bọn họ?” Lật Hạ cười khẽ: “Tôi còn tưởng là “chúng tôi” chứ?”
Phó Tư Lam cũng không có biểu hiện gì, nhìn qua không giống như là lỡ miệng.

Lật Hạ quay người: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.

Nhưng có một số chuyện, không phải cứ biết có khó khăn là sẽ không làm.”
Vì là sinh nhật Phó Ức Lam nên đa số nữ khách mời đều biết đêm nay Phó Ức Lam là diễn viên chính cho nên cũng không ai ăn mặc quá nổi bật.

Kết quả là Lật Hạ vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm với chiếc váy đỏ rực rỡ đến chói mắt.

Thân hình cô tuy có chút gầy, nhưng khi phối hợp váy xòe lại trở nên vô cùng hoàn hảo, như một nụ hoa chớm nở, không có vẻ gai góc thường ngày.

Da cô vốn trắng, bóng đêm buông xuống càng tôn thêm sắc trắng nõn nà, như một bông hồng diễm lệ nổi bật trên nền tuyết trắng.

Cô vừa bước tới liền thu hút biết bao ánh nhìn.

Đèn đã lên khiến sắc đỏ càng thêm đỏ, trắng cũng càng thêm trắng, hòa vào bóng đêm càng khiến Lật Hạ trở nên xinh đẹp.

Ngược lại lễ phục vàng nhạt của Phó Ức Lam lại bị bóng tối cùng ánh đèn nhiều màu chiếu vào liền trở nên mờ nhạt, hoàn toàn không đạt được hiệu quả như lúc ban ngày.

Màu sắc xám xịt, ảm đạm, không những không đạt đến hiệu quả linh động mà lại đượm màu chết chóc, giống như một cái giẻ lau vậy.

Giây phút nhìn thấy Lật Hạ, Phó Ức Lam lập tức nhận ra sự chênh lệch giữa hai người, lúc này cô ta mới phát hiện ra không biết bắt đầu từ khi nào nhưng chỉ cần Lật Hạ xuất hiện thì cô ta liền trở nên mờ nhạt.

Một thân lễ phục đỏ đến chói mắt như vậy, rõ ràng là muốn cướp đi nổi bật của cô ta.

Tâm tình tốt đẹp của Phó Ức Lam lập tức bị tát cho một gáo nước lạnh, cảm thấy vô cùng ấm ức, chạy đến kể lể với Phó Hâm Nhân: “Ba, ba nhìn Lật Hạ kìa.

Cô ta mặc như vậy chính là cố tình muốn đối nghịch với con.

Ba bảo cô ta đi đổi quần áo đi.

Cô ta nghĩ hôm nay là sinh nhật ai chứ?”
Phó Hâm Nhân liếc nhìn Lật Hạ một cái.

Lúc này cô đang nói chuyện với mấy người trẻ tuổi trong ban giám đốc.

Gió đêm thổi qua, mái tóc ngắn khẽ bay lên, một thân váy xòe, nhìn qua quả thực giống như một cô công chúa.

Ông ta tuy không vui khi thấy cô đoạt mất nổi bật của Phó Ức Lam, nhưng lại càng không muốn đi lên để tự làm mất mặt mình.

Buổi tối hôm ấy ở thư phòng bị Lật Hạ khinh thường, tuy ông ta biết bây giờ đang ở chỗ công cộng, Lật Hạ sẽ không đến mức làm quá như hôm ấy, nhưng ông ta vẫn sẽ không tự nguyện đi lên để tự làm mất mặt, lại càng sợ nếu không may chọc phải cô thì mình sẽ chịu đủ, cho nên chỉ phất tay nói: “Cô ta thế nào thì mặc kệ cô ta đi!”
Phó Ức Lam nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng ủy khuất, vì sao ba lại không đứng về phía cô ta chứ.

Nghĩ nghĩ một lát, cô ta quyết định tự mình sẽ nói với Lật Hạ, nhưng còn chưa đi tới nơi đã thấy Lang Hiểu đi tới.

Giây phút đầu tiên Lật Hạ xuất hiện thì Lang Hiểu đã nhìn thấy cô.

Hắn hoàn toàn không có hứng thú gì với buổi tiệc này, sự chú ý của hắn toàn bộ đều giành cho cô gái trước mặt.

Mấy lần gần đây, mỗi lần gặp cô gái này đều làm cho hắn cảm thấy mới mẻ.

Mà hôm nay cô lại vô cùng gợi cảm và thành thục, khiến cho người ta không thể rời mắt.

Mà điều càng ngoài ý muốn chính là, vừa nhìn thấy cô, hắn ta liền cảm thấy máu nóng sôi trào, quả nhiên như hắn đoán, chỉ có Lật Hạ mới có thể giúp hắn.


Mà cũng không hắn là đoán, đây hẳn là một dấu hiệu.

Hắn ngẩn người, vô thức bước về phía Lật Hạ.

Cô quay lưng về phía hắn, đang nói chuyện với mấy người bạn học.

Lang Hiểu đứng đằng sau cô, nhìn bả vai trắng nõn lộ ra ngoài, giống như đang phát sáng dưới ánh đèn huỳnh quang, khiến trong lòng hắn nổi lên một sự rung động xa lạ.

Hắn nhịn không được nâng tay chạm nhẹ vào vai cô.

Làn da con gái lành lạnh, trắng mịn, khiến cho người ta lưu luyến không thôi, nhiệt độ trong người hắn liền tăng thêm vài độ.

Lật Hạ quay lại, tưởng có nữ sinh nào tìm mình, vừa thấy người đến là Lang Hiểu lập tức tỏ cau mày ghét bỏ, phản xạ có điều kiện né ra lùi lại mấy bước.

Người đàn ông này có bệnh à, không hiểu phép lịch sự hay sao? Có việc thì lên tiếng, khi không lại tùy tiện đụng chạm vai trần của người ta là thế nào?
Cô tuy chán ghét Lang Hiểu, nhưng không ngờ hắn ta lại là một kẻ đáng khinh như thế này.

Lang Hiểu nhìn thấy ánh mắt cảnh giác cùng hoài nghi của Lật Hạ, cũng không giận mà còn nở nụ cười ôn hòa: “Lật Hạ, em không có bạn nhảy đúng không? Để anh làm bạn nhảy của em được không?”
Lật Hạ kì quái nhìn hắn, thầm nghĩ liệu có phải đầu hắn có vấn đề hay không.

Trước kia hai người họ căn bản không thân không quen mà sao kể từ khi cô tỉnh lại thì người này lại như cao da chó lúc nào cũng dính lấy cô vậy?
Vừa muốn trực tiếp từ chối liền nhìn thấy Phó Ức Lam đang cắn răng, vẻ mặt lúc hồng lúc đỏ đứng sau lưng Lang Hiểu.

Lật Hạ mỉm cười, mà dáng vẻ nhu thuận này trong mắt Lang Hiểu lại khiến hắn rung động mãnh liệt.

Với hắn mà nói, một cái nhăn mày, một nụ cười của người con gái có thể cứu vớt hắn đều khiến hắn kinh sợ.

Cô nhỏ nhẹ đáp: “Không phải anh là người sẽ nhảy điệu mở màn với Phó Ức Lam sao? Hôm nay là sinh nhật cô ấy, anh không sợ sẽ khiến cô ấy bị tổn thương à?”
Lang Hiểu cười nhạt: “Nếu anh nói, anh ở chỗ này chỉ là để gặp em, em có tin không?” Hắn liếc mắt đưa tình nhìn cô.

Nụ cười trên mặt Lật Hạ hơi cứng lại, nếu không phải đã sớm biết bộ mặt thật của hắn, có lẽ cô sẽ thực sự vì sự nhu tình này của hắn mà rung động.

Nhưng lúc này trong đầu cô đều là trí nhớ của chị gái, đều là những lời nhu tình mật ý mà Lang Hiểu nói với Lật Thu khiến cô càng thêm ghê tởm, chỉ hận không thể lập tức lao lên tát cho hắn một cái.

Nhưng cô vẫn nhịn xuống, cười yếu ớt: “Nếu Ức Lam nghe được những lời này thì cô ấy sẽ giận đấy.”
Lang Hiểu tiêu sái cười, phun ra mấy chữ: “Mặc kệ cô ta.”
Phó Ức Lam đứng sau hắn đã giận đến tím mặt, tay nắm chặt ly nước, có vẻ như đang rất muốn hắt lên người Lang Hiểu, nhưng lại cũng không muốn tự tay phá hủy bữa tiệc sinh nhật của mình nên đành nhịn lại, vô cùng khó chịu.

Lật Hạ nhún vai, “Ohhhh”, sau đó nhìn về phía sau lưng hắn bĩu môi: “Nhưng tiểu thư Phó Ức Lam hình như đã nghe thấy rồi nha.”
Lang Hiểu không một chút kinh ngạc hay xấu hổ nào cả, quay người nhìn Phó Ức Lam, mà người phía sau lại chỉ có thể trong một khoảnh khắc đó mà khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, chờ đợi lời giải thích của Lang Hiểu.

Nhưng Lang Hiểu cũng không để cô ta trong lòng, ngay cả giải thích cũng lười, chỉ thản nhiên nói: “Anh muốn nhảy với Lật Hạ, không muốn nhảy với em.”
Trong mắt Phó Ức Lam hung quang cùng oán độc chợt lóe, nhưng kì quái là cô ta không lập tức phát giận, nở nụ cười rộng lương: “Không sao, em nhảy với anh Lang Húc cũng được.” Nói xong nghiêng người mỉm cười ngọt ngào với người đứng sau Lật Hạ.

Lật Hạ và Lang Hiểu kinh ngạc quay người lại, nhìn thấy Lang Húc đang đứng một mình ở đó, ánh mắt trống rỗng nhìn Lật Hạ và anh trai của mình, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hoàn toàn là vẻ không tin nổi và đau đớn khôn nguôi.

Thấy thế Lật Hạ mới rõ, lời nói lúc nãy của mình với Lang Hiểu anh đã nghe thấy toàn bộ.

Anh không nói gì, lẳng lặng xoay người muốn rời đi, Lang Hiểu thì vô cùng sợ hãi vội vàng tiến tới giải thích.

Hắn vốn muốn giữ Lang Húc lại, không ngờ Lang Húc lại đột nhiên xoay người vung quyền đấm mạnh vào mặt người anh trai là hắn.

Lang Hiểu bị bất ngờ không kịp phòng bị, một quyền này giáng tới khiến hắn ngã sấp xuống.

Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh.

Ánh mắt mọi người đều tập trung tại đây, hiện trường yên lặng cực độ, chỉ có giai điệu ưu thương của bản nhạc Apologize quanh quẩn.

Phó Ức Lam gần như bùng nổ.


Lang Húc tao nhã lịch sự trước sau như một lại có thể đánh người? Lại còn là bạn nhảy của côta? Vậy là hôm nay cô ta sẽ không có bạn nhảy??
Sao có thể??
Càng đáng giận là, từ đầu đến cuối ánh mắt mọi người không hề tập trung lên người cô ta nhưng sự việc vừa xảy ra thì người người nhà nhà lại xúm vào xem náo nhiệt?
Cũng may cô ta rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, phát hiện có cơ hội, định tiến lên ngăn cản hai người để cho mọi người chiêm ngưỡng khí phách của mình.

Còn chưa đi đến gần liền nhìn thấy Lang Húc đang nhìn chằm chằm bộ mặt kinh ngạc của Lang Hiểu dưới đất, giọng nói vừa mạnh mẽ lại đượm màu bi thương:
“Anh, anh biết rõ là em thích cô ấy.

Từ nhỏ đã thích cô ấy rồi…”
Toàn trường yên tĩnh.

Giọng hát vừa vô lực vừa ưu thương của Justin Timberlake vang lên: Its too late to apologize…….!
Lật Hạ ngẩn người ra, trái tim như bị người ta đâm một nhát.

Bởi vì Lang Hiểu nên cô luôn cố gắng chôn sâu tình cảm của mình với Lang Húc, nhưng một khắc này, không hiểu tại sao trong lòng lại vô cùng đau đớn, giống như có cái gì đó đã vỡ ra…!
Một câu thổ lộ này liền khiến xung quanh nổ ra một trận bát quái.

Mọi người ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm từng động tác của Lật Hạ và Phó Ức Lam.

Tiết mục hai anh em tranh giành tình nhân này thật đúng là vô cùng kích thích..

Ai còn quan tâm đây là sinh nhật ai nữa chứ!
Phó Ức Lam cũng không để ý đến sinh nhật của mình, xấu hổ đứng trước ánh mắt của mọi người, thầm nghĩ đây đúng là một buổi tiệc sinh nhật hoàn hảo nha, còn có cái gì tốt hơn với việc hai anh em đánh nhau để tranh giành mình chứ?
Một câu thổ lộ nhẹ nhàng mà tràn ngập đau thương này của Lang Húc thực khiến người nghe tan nát cõi lòng.

Rất nhiều nữ sinh đều thầm ghi nhớ anh chàng đẹp trai này.

Nhưng đáng tiếc, đối tượng các cô hướng tới nhất định không thể là một người đàn ông không có tiền tài danh vọng, cho nên chỉ có thể cự tuyệt tiếc thay cho vị Bạch mã hoàng tử này.

Chẳng qua, trí tưởng tượng của bọn họ còn chưa kịp phát huy hết thì lại nghe Lang Húc nói: “Thực xin lỗi, là anh quá xúc động.

Thực xin lỗi, Hạ Hạ.”
Phó Ức Lam đang ôn nhu ngẩng đầu, nhưng mới làm được một nửa, nghe được hai tiếng “Hạ Hạ” thì thiếu chút nữa ngất xỉu.

Chỉ thấy Lang Húc đang nhìn thẳng vào Lật Hạ, ánh mắt nồng đượm nhu tình cùng hối lỗi, khóe môi ẩn hiện nụ cười cô đơn.

Trong nháy mắt, ánh đèn chiếu đến khiến Lang Húc thoạt nhìn như một vị hoàng tử thực sự vậy.

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lền người cô gái váy đỏ, tiếng nghị luận vang lên không dứt.

Phó Ức Lam ghen tỵ muốn phát điên, hôm nay cô ta không chỉ mất bạn nhảy, mất nổi bật, lại còn khiến cho Lật Hạ trở thành tiêu điểm.

Bữa tiệc hôm nay đã hoàn toàn bị Lật Hạ phá hủy rồi.

Mà Lật Hạ nhìn nụ cười vừa sáng sủa vừa cô đơn của Lang Húc, trong lóng nhói lên.

Vừa muốn tiến lên an ủi anh thì anh đã quay người xuyên qua đám người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cô đơn.

Thanh mai trúc mã của cô, người lớn lên từ nhỏ với cô.

Ba mẹ ly hôn cô tìm anh khóc, cô đánh nhau anh giúp cô băng bó vết thương, cô không muốn về nhà anh liền cõng cô đi xuyên qua con ngõ nhỏ trong ánh mặt trời đang ngả dần về phía tây.

Cho dù sau lần đó có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn không chút do dự lựa chọn chờ đợi cô.

Thời điểm xảy ra tai nạn, cô đã nghĩ, nếu mình có thể tỉnh lại thì nhất định sẽ phải đối xử với anh thật tốt, nhất định không cô phụ tấm lòng của anh.

Nhưng………!
Cô nhìn theo cái bóng đang khuất dần của anh, ánh mắt đau xót, rất muốn xông lên đuổi theo anh, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Khi quay đầu lại thì ánh lệ trong mắt đã hoàn toàn biến thành kinh ngạc.

Trong đám người đứng đó, không biết từ lúc nào, Nghê Lạc đang đứng ở đó.

Anh đứng trong đám người thưa thớt, ánh mắt dừng ở trên người cô, thần sắc khó lường.

Lật Hạ chỉ cảm thấy như có một tia sấm sét bổ xuống đầu mình.

Chuyện lúc nãy, anh ấy đều thấy?
Sao có thể không thấy chứ? Anh ngược lại còn thấy rất rõ, ngay cả ánh nước ở khóe mắt Lật Hạ cũng được phóng đại như một chiếc máy ảnh cao cấp hiện rõ mồn một trước mắt anh.

Sắc mặt tối lại, Nghê Lạc bước thẳng về phía cô.

Còn chưa kịp đi đến nơi liền gặp Phó Ức Lam có mắt không tròng muốn cố gắng cứu vớt bữa tiệc sinh nhật của mình tiến đến trước mặt Nghê Lạc ngăn lại: “Nghê Lạc, cứ tưởng không mời được anh……..”
Lời nói còn chưa dứt, Nghê Lạc liền lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Tránh ra!”
Phó Ức Lam đón nhận ánh mặt kinh ngạc của mọi người xung quanh, có chút ủy khuất, hơi cắn môi, nhu nhược nhìn Nghê Lạc: “Tôi chỉ muốn………”

Lần này Nghê Lạc trực tiếp đẩy cô ta ra.

Phó Ức Lam đi giầy cao gót lảo đảo lui về phía sau.

Tuy rằng vẫn đứng vững được nhưng chân trái đau nhói, đau đến mức cô ta chảy cả nước mắt, suýt chút nữa thì kêu lên.

Thật không thể tin nổi! Nghê Lạc lại có thể đẩy cô ta chứ? Cô ta rõ ràng là phụ nữ! Sao anh ta có thể vô lễ như vậy chứ!
Nghê Lạc bị làm phiền đến không thể chịu nổi: “Cô cái người phụ nữ bị làm sao vậy hả? Cứ dính vào người người khác là thế nào? Tôi hiện tại muốn nói rõ với cô một câu, mỗi lần tôi nhìn thấy cô đều khiến tôi nhớ đến người phụ nữ khiến tôi ghê tởm nhất trên đời này.

Cho nên, mong cô hãy tự trọng một chút, tránh xa tôi ra, được không?”
Tính tình anh vốn không tốt, giọng nói không nhỏ, một lời thốt ra khiến tất cả mọi người đều im lặng.

Chuyện rõ ràng như vậy, mọi người lại hướng ánh mắt về phía Phó Ức Lam, lại bắt đầu đóng kịch rồi.

Phó Ức Lam xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, ủy khuất đến cực điểm, thật không biết rốt cuộc mình đã chọc giận Nghê Lạc lúc nào.

Lật Hạ cũng hoảng sợ.

Tuy rằng Nghê Lạc có kiêu ngạo, có nóng nảy, nhưng chưa bao giờ lạnh lùng đến mức chỉ dùng một câu nói liền đâm chọt người ta như vậy.

Cô nhìn ánh mắt anh liền biết có chuyện nhưng lại không biết tại sao anh bỗng như vậy.

Nghê Lạc đi đến trước mặt Lật Hạ, lưng rộng, thân hình cao lớn cơ hồ bao phủ hoàn toàn Lật Hạ, vẻ mặt không rõ.

“Cái kia……….” Lật Hạ không hiểu sao cảm thấy sống lưng lạnh toát, lời nói còn chưa kịp thốt ra Nghê Lạc liền túm lấy tay cô, khiến cô một tiếng cũng không nói nổi nữa.

Nhiệt độ ấm nóng trong lòng bàn tay anh khiến Lật Hạ run lên, nuốt khan.

Quần chúng xung quanh lại đánh hơi thấy chuyện hay.

“Anh…….” Lật Hạ còn chưa nói tròn tiếng thì sau lưng vang lên mọt tiếng nổ, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

Phó Hâm Nhân mang theo người nhà bước lên đài, tươi cười chân thành, dáng vẻ nhân khuông cẩu dạng: “Hôm nay, Phó mỗ tôi cảm ơn các vị bằng hữu, cảm ơn các vị bạn học của Phó Ức Lam, cảm ơn mọi người đã đến chung vui.

Gần đây trên thương trường có rất nhiều lời đồn không hay về Phó gia, nhưng đối với mấy lời đồn đại dối trá không có căn cứ đó, Phó gia cảm thấy không cần phải giải thích gì nhiều, vì thanh giả tự thanh.

Chỉ cần gia đình hạnh phúc hài hòa……..”
Lúc này, đứng sau ông ta là Lam Ngọc đang nở nụ cười ôn hòa, Phó Tư Lam vẫn là bộ dạng lạnh lùng trước sau như một, mà Phó Ức Lam không biết từ lúc nào cũng đã đến đứng phía sau, mặc kệ cái chân đau đến muốn rút gân nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười, cả người cứng ngắc như một bức tượng…..!
Phó Hâm Nhân nói vô cùng sảng khoái, nói đến mức chính ông ta cũng tin vào điều đó: “Chúc mừng bảo bối Ức Lam của ba sinh nhật vui vẻ! Chúc Phó gia chúng ta càng ngày càng……..”
Chữ “Tốt” còn chưa nói ra phía sau liền vang lên một tiếng nổ.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy từ trên nóc căn biệt thự ba tầng, mấy chục mét vải trắng buông xuống, trong khoảnh khắc che kín căn biệt thự.

Mọi người còn tưởng có tiết mục biểu diễn gì đặc biệt, toàn bộ đều bày ra dáng vẻ mong chờ, nhiệt liệt vỗ tay.

Lật Hạ quay đầu lại nhìn Nghê Lạc cũng đang kinh ngạc, lập tức cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ là……..!
Loại chuyện này cô cũng không muốn để anh nhìn thấy a!
Muốn kéo tay Nghê Lạc quay đi nhưng đã quá muộn.

Một chùm ánh sáng chiếu đến từ trên lan can, đầu tiên vang lên là âm thanh đàn ông khàn khàn gầm nhẹ, sau đó là giọng nói rên rỉ của phụ nữ: “Anh Hâm, nhanh….!nhanh nữa đi……….” khiến cho mọi người buồn nôn.

Trên sân khấu là một bức tranh xuân cung đồ cực đại.

Người phụ nữ trung niên ngồi trên bàn làm việc, bộ mông vểnh cao, người đàn ông trung niên đứng ở phía sau thân hình như một cỗ máy liên tục luật động, bộ ngực vĩ đại của người phụ nữ rung động mãnh liệt, như muốn nhảy xổ ra khỏi màn hình đập vào mặt mọi người.

Hai người trên kia chẳng phải là Phó Hâm Nhân và em vợ của ông ta sao? Khách mời cùng mấy người bạn nhỏ đi cùng thực sự chấn kinh!!! CMN, AV ver trung niên này thực quá kinh khủng rồi! Nếu không phải vị trí nhạy cảm kia đã được xử lí hình ảnh thì bọn họ chắc đến cơm trưa cũng muốn nôn hết ra mất.

Nhưng điểm mấu chốt là, người xử lí hình ảnh kia cũng thực là một đóa kì hoa, cũng thực không phúc hậu.

Vì sao vị trí hai người kết hợp kia lại không được censored như bình thường mà lại là chèn vào một khuôn mặt tươi cười?
Khuôn mặt cười thì cũng thôi đi, nhưng tại sao lại không phải là một hình hoạt hình bình thường mà lại là khuôn mặt Phó Ức Lam đang tươi cười?!!!
Tất cả mọi người đều 囧 囧 囧
Phó Ức Lam trơ mắt nhìn mặt mình xuất hiện ngay chỗ ba và dì kết hợp, theo nhịp luật động của hai người mà run lên, thiếu chút nữa chết vì xấu hổ.

Phó Hâm Nhân và Lam Ngọc cũng hoàn toàn khiếp sợ, đợi đến khi tìm được chỗ đặt máy chiếu kêu bảo vệ đi tắt thì không có một ai cả, khiến Phó Hâm Nhân chỉ có thể mang khuôn mặt già nua đỏ bừng vội vã chạy đến.

Ngay lập tức, cảnh tượng thay đổi, là trận đại chiến của Phó gia.

Lam Ngọc đánh Phó Ức Lam, mẳng mỏ cô ta biết ba ở bên ngoài có bồ lại còn cố tình giấu diếm, Phó Ức Lam đừng về phía người dì có tiền mà thốt ra những lời lẽ bất hiếu, Phó Tư Lam tát Phó Ức Lam, mắng cô ta không có lương tâm mà đi hãm hại một đứa nhỏ, sau đó là Phó Hâm Nhân đánh Phó Tư Lam, Lam Ngọc đánh Phó Hâm Nhân.

Người một nhà người nọ đánh người kia, loạn thành một đống, vô cùng náo nhiệt.

Giờ phút này, bộ mặt thật của những con người trên đài toàn bộ lộ rõ khiến mọi người chấn kinh! Thông gian, hãm hại trẻ nhỏ, chửi mắng mẹ, bao che giấu diếm cho nhau….!Người nhà Phó gia người nào người đấy từ trong ra ngoài đều thật thối rữa a!
Thối nát đến trình độ này, lại làm như vô cùng hài hòa hạnh phúc, quả thực như đang sỉ nhục trí thông minh của tất cả mọi người đang đứng ở đây!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.