Bạn đang đọc Báo Thù Độc Liên Hoa! – Chương 18
Nghê Lạc hoàn toàn bị cô kích thích, hàng mi dày run lên, trên trán nổi lên mấy đường gân xanh, thiếu chút nữa không nhịn được mà xông lên hung hăng dày vò cái khuôn mặt đang nở nụ cười xấu xa kia.
Nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng nghiêm mặt xoay người: “Thôi bỏ đi.”
“Thật keo kiệt nha!” Lật Hạ chắp tay sau lưng, như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Nghê Lạc, cười: “Tôi cũng không thể để anh giúp không mình như thế được, vậy tối nay mời anh lên bar xem tôi biểu diễn nhé, chúng ta coi như hòa?”
Nghê Lạc đột nhiên dừng bước khiến Lật Hạ thiếu chút nữa trở tay không kịp mà đâm sầm vào lưng anh.
Nghê Lạc rất không khách khí nói: “Cô cũng tính toán song phẳng quá ha!”
“Vậy tối nay 9h tại Ecstacy nhé!” Lật Hạ còn sợ anh đổi ý, nói xong liền chạy vù đi như một cơn gió.
Nghê Lạc nghe xong xoay người rời đi, đầu ngón tay hơi giật giật.
Cảm giác mềm mại khi nãy đụng vào ngực cô vẫn chưa hết, quanh quẩn ở đầu ngón tay mãi không biến mất.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho đây là cảm xúc sinh lý bình thường của đàn ông.
Lật Hạ đi tới nhà vệ sinh, lại phát hiện bên ngoài toilet nữ có tấm biển “Đang dọn dẹp”, xem ra quả thực là Tôn Triết và Liễu Phi Phi đang ở trong này chơi trò “thay quần áo”.
Không còn cách nào khác, cô đành phải đi tới phòng nghỉ.
Nhưng lúc đi gần tới nơi lại nghe được Lam Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Con tiện nhân Liễu Phi Phi này, tôi nhất định sẽ….”
“Bà nghĩ cũng đừng có nghĩ.” Phó Tư Lam thản nhiên nói: “Bà đối phó được với anh trai Liễu Phi Dương của cô ta?”
Lam Hân nghẹn họng, nghĩ đến bối cảnh hắc đạo của Liễu Phi Dương, im lặng cả nửa ngày, mãi mới rặn ra được một câu: “Nếu hắn ta lợi hại như thế sao còn bị người ta chặt tay chứ?”
“Ồ, là bà chặt tay anh ta sao?” Giọng điệu Phó Tư Lam vô cùng kì lạ, nghe như đang trào phúng.
“Mày không phải nói đểu!” Phó Ức Lam bỗng nổi giận: “Con tiện nhân Liễu Phi Phi hôm nay sỉ nhục chúng ta như vậy chưa đủ hay sao mà mày còn muốn bới móc mọi người thêm nữa? Dẻo miệng như vậy sao lúc đó không thấy mày lên tiếng câu nào vậy?”
Phó Tư Lam cười khẽ: “Mấy người không phải giỏi hơn nhiều sao? Lúc ở nhà đấu cùng Lật Hạ, mềm được cứng được, lời nào lời nấy nói ra đanh thép lắm cơ mà? Hôm nay sao đến hai phần công lực cũng không phô ra được vậy? Chẳng lẽ bây giờ mới nhận ra lời người ta nói vốn là đúng sự thật nên mới không cãi lại được sao?”
“Mày câm mồm đi!” Phó Hâm Nhân vô cùng giận dữ: “Người ngoài đồn đại gây sự đã đành, mày còn muốn thêm dầu vào lửa sao?”
Phó Tư Lam không hề để ý nói: “Lại nói về tin đồn, ba và dì à, hai người không thấy tin đồn này sẽ trở thành một nguy cơ lớn đối với phòng quan hệ công chúng của công ty sao?”
Lời này vừa thốt ra, Phó Hâm Nhân liền chột dạ nhìn về phía Lam Ngọc.
Mà người này đã sớm thoát khỏi trạng thái lung lay sắp ngã, giờ đang đứng vững vàng như bàn thạch.
Liễu Phi Phi thực sự đã mắng tỉnh bà ta.
Thì ra trong mắt mọi người, bà ta chính là người xấu, là người đi phá hoại gia đình người khác, là tiểu tam.
Bà ta vốn luôn nghĩ mình cả đời trong sạch, nên nhất thời không thể chấp nhận nổi suy nghĩ này của mọi người về mình, điều này như cái dằm trong tim bà ta vậy.
Tuy nhiên, bà ta vẫn không tin em gái và chồng mình lại có quan hệ mờ ám với nhau, dù rằng ở một số thời điểm, bà ta đã thực sự nảy sinh sự nghi ngờ.
Phó Hâm Nhân ho khan vài tiếng: “Dì con và ba không có quan hệ mờ ám gì ngoài công việc cả.
Thanh giả tự thanh.”
Phó Tư Lam vẫn không để ý: “Cánh nhà báo thì con có thể mua chuộc được phần nào, chứ còn phần điện thoại cá nhân của khách mời thì thực sự không thể làm gì được.”
Lật Hạ nghe đến đây dừng bước, suy nghĩ: nhét tiền cho đám nhà báo, không phải chỉ có mấy người Phó gia các người mới biết làm.
Mấy người có thể dùng tiền khiến bọn họ im miệng thì tôi càng có thể dùng tiền để khiến bọn họ mở miệng.
Phó Hâm Nhân nghe xong lời nói của Phó Tư Lam thì sắc mặt vô cùng không tốt.
Mấy kẻ luôn tự cho mình là nhân sĩ như ông ta thì để ý nhất là thể diện, quan trọng nhất là thân phận.
Hôm náy nháo nhào như vậy, chỉ sợ cái danh người đàn ông nho nhã trên thương trường của ông ta đã sớm mất sạch.
Lại nghĩ muốn an ổn trước đầu sóng ngọn gió này thì vẫn cần phải có sự phối hợp của Lam Ngọc để tiếp tục diễn vai vợ chồng tình thâm nên ông ta liền làm trái với lương tâm quay sang gật đầu an ủi vài câu với Lam Ngọc.
Lam Hân thấy ông ta vẫn còn để ý đến Lam Ngọc thì liền rất khó chịu.
Hôm nay bà ta đã chịu sự sỉ nhục như vậy, mất mặt như vậy mà cũng không nhận được sự an ủi nào, ngược lại Lam Ngọc vẫn luôn bình yên vô sự thì lại được Phó Hâm Nhân đến an ủi, điều này khiến bà ta tức giận đến mức thiếu chút nữa thì thổ huyết.
Nhưng hôm nay Liễu Phi Phi mắng như vậy cũng tốt, có thể khiến Lam Ngọc nhìn rõ vị trí của mình.
Về phần hình tượng của công ty ư? Phó Lam thương hạ chính là một trung tâm bách hóa, tin đồn gièm pha linh tinh vốn không liên quan đến chất lượng sản phẩm hay lượng người tiêu dùng nên cũng không ảnh hưởng đến kim ngạch của công ty.
Mà bà ta lại là một phụ nữ trung tuổi chưa kết hôn, lời đồn đại đến bây giờ loại nào cũng có, thanh danh cũng đã sớm không sạch sẽ gì.
Lại thêm tính tình bà ta vốn thoáng nên cái bà ta quan tâm chỉ là lợi ích của bản thân, danh dự có cũng được, mà không có cũng chả sao, dù sao thì có tiền có quyền là có tất cả.
Điều duy nhất làm bà ta lo lắng chính là Phó Hâm Nhân và Phó Ức Lam.
Rõ ràng bà ta cũng đâu có ý định đem Lật thị chiếm làm của riêng chứ….!
Nhưng lúc bà ta vừa mở miệng định nói gì đó thì Lật Hạ đẩy cửa bước vào, khiến khuôn mặt mọi người đồng thời cứng ngắc, bầu không khí vừa xấu hổ vừa quỷ dị.
Lật Hạ sảng khoái cười nói: “Tôi chỉ tới rửa tay thôi, mọi người không cần để ý, cứ tiếp tục.” Nói xong liền tự mình tránh sang một bên, rửa tay xong, chỉnh lại tóc tai một chút rồi mới đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng Phó Ức Lam bi thương nói: “Lật Hạ, Liễu Phi Phi là do cô sai tới đúng không? Lời nói lúc trước trước khi lên lầu là cố tình nói cho chúng tôi nghe đúng không?”
Nhắc tới mấy lời này, mọi người liền đồng loạt nhớ lại, tâm tư bắt đầu suy đoán.
Lật Hạ nhìn thoáng qua Phó Ức Lam “hôn mê” mới tỉnh, đang suy yếu nằm trên ghế, sắc mặt tái nhợt, hai má đỏ rực, xem ra Liễu Phi Phi ra tay không nhẹ.
Chuyện đã đến nước này mà cô ta vẫn muốn lôi Lật Hạ xuống nước chung, thật sự quá chuyên nghiệp.
Nghe nói cô ta bị bắt nạt, người cha “tốt” Phó Hâm Nhân càng thêm đau lòng.
Lật Hạ không để ý tới cô ta, chỉ nhìn Phó Hâm Nhân: “Ba, ba biết mọi chuyện ngày hôm nay là do đâu không?”
Phó Hâm Nhân bình tĩnh nói: “Ức Lam không cẩn thận bị ngã, mọi chuyện đều là do con bé vô giáo dục Liễu Phi Phi kia.”
Lật Hạ nghe vậy liền cười: “Không phải là không cẩn thận, là do cô ta muốn hãm hại con đẩy ghế của cô ta, muốn con mất mặt.
Nhưng không ngờ đúng lúc đó con lại đứng dậy kính rượu mọi người khiến cô ta liền thật sự ngã sấp xuống.”
“Con không có!” Phó Ức Lam nước mặt lưng tròng, vừa muốn cãi lại thì Lật Hạ liền trầm mặt xuống, nhấc chân hướng về phía ghế của cô ta, thẳng chân đạp “Rầm” một cái khiến cái ghế bay ra xa.
Phó Ức Lam bị bất ngờ không kịp tránh liền ngã theo, thân hình bay về phía mấy cái ghế dựa gần đó ngã rầm xuống, tay chân đập mạnh vào ghế gỗ cứng rắn.
Mấy chiếc ghế bên trong cũng theo đó mà đổ xuống ào ào khiến cô ta một lần nữa lại ngã sấp mặt xuống.
Phó Ức Lam toàn thân đau nhức, xương gò như muốn nứt ra, khiến nước mắt chảy xuống như mưa.
Hại người lại hại cả chính mình, từ kể khi Lật Hạ trở lại, cô ta thực sự đã nếm đủ.
Mọi người sắc mặt sợ hãi, mà Lật Hạ lại lộ ra hai lúm đồng tiền tươi như hoa: “Còn nhớ tôi nói gì không? Cô đổ oan cho tôi một lần, tôi chắc chắn sẽ thực sự biến nó thành sự thật.
Muốn vu cho tôi đá ghế của cô ư? Giờ tôi đá thật rồi đấy, cô vui không?”
Phó Ức Lam nắm chặt tay lăn lộn trên mặt đất, đau đớn kêu lên.
“Hôm nay Phó gia chịu sự gièm pha như vậy, tất cả đều do cô gây nên mà thôi.” Lật Hạ không hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc cùng bốc hỏa của mọi người, cũng không cho bọn họ cơ hội tức giận, nói xong liền tiêu sái rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Hừ, cho mấy người tức chết đi!
Tâm trạng Lật Hạ rất tốt, đi xuống lầu liền nhớ tới lời Nghê Lạc liền chạy nhanh tới trung tâm thương mại bên cạnh.
Đang trong thời gian làm việc, lại là ban ngày nên trong trung tâm rất ít người.
Lật Hạ tìm không bao lâu quả nhiên thấy Nghê Lạc.
Anh bước ra khỏi một chiếc TAG Heuer, cởi ra áo khoác tây trang bên ngoài, bên trong là áo sơ mi và quần bò, bóng dáng nhẹ nhàng khoan khoái như một sinh viên.
Cô vô cùng vui vẻ, vừa định cất tiếng gọi thì liền thấy một cô gái chạy tới, nhẹ nhàng nhảy lên ôm chầm lấy cổ anh.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa trông vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, mặc một chiếc áo phông và quần đùi hoa, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, đôi chân dài trắng nõn, thẳng tắp, trông vô cùng gợi cảm và xinh đẹp.
Ngay cả Lật Hạ cũng không thể dời mắt đi, rõ ràng chỉ là hình dáng không rõ ràng nhưng cũng đủ khiến người ta không thể dời mắt.
Thảo nào một người không thích tiếp xúc thân thể với người khác như anh vào lúc cô ấy nhảy bổ tới cũng không hề né tránh mà chỉ nghiêng mình, tùy ý để cô ấy níu mình thấp xuống bằng với cô ấy.
Cô gái dáng người cao gầy, lại đi giày cao gót nên cũng không thấp hơn Nghê Lạc là mấy, nhưng cánh tay cô ấy lại quàng qua cổ anh khiến Nghê Lạc phải cúi gập người xuống nhưng anh cũng không đẩy cô ấy ra chỉ nghiêng đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười, vẻ mặt ngoan ngoãn như con cún con, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
Giọng nói của cô gái cũng rất hay, bá đạo lại xảo quyệt: “Hừ, ghét bỏ chị sao? Lần trước đồ em mua cho chị xấu chết đi được, lần sau thì đi theo trả tiền thôi là được rồi.”
“Lăn ra chỗ khác đi! Chỉ có hành hạ người khác là giỏi!” Anh đẩy cô gái nọ ra một chút, nhưng rõ ràng là không có ý đẩy thật, ngược lại lại còn cười rộ lên.
Cười vô cùng thân mật, vô cùng vui vẻ, giống như đứa nhỏ vậy.
Lật Hạ yên lặng nhìn theo, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Nghê Lạc lúc trước, chẳng lẽ đây chính là chán ghét phụ nữ mà anh nói sao? Nói trắng ra là vì đã có bạn gái rồi đi.
Nhìn thế kia hẳn là bám theo Nghê Lạc vì tiền của anh rồi.
Đến tận lúc hai người đó rời đi rồi, Lật Hạ mới đột nhiên cảm thấy mất mát trong lòng, cảm thấy tiếc thay cho Nghê Lạc.
Vừa xoay người rời đi liền đụng phải Liễu Phi Phi.
Cô nhóc hoan hỉ chạy tới, vừa thấy Lật Hạ hai mắt lập tức tỏa sáng: “Này, vừa nãy có phải là thần tượng của em không?”
Lật Hạ quay đầu lại nhìn theo hướng Nghê Lạc và cô gái kia vừa đi, chậm rãi hỏi: “Ai cơ?”
“A, chị không biết sao? Chính là cô gái có đôi chân đặc biệt xinh đẹp, chỉ nhìn thôi cũng muốn kéo lên giường í.” Mỗ nữ nói chuyện khẩu khí thô tục không khác gì đám đàn ông t*ng trùng xông lên não.
Lật Hạ:…..!
Nhưng đôi chân khiến người ta vừa nhìn đã nhớ được kia, quả thực rất hiếm.
Khóe miệng Lật Hạ giật giật: “Em biết cô ấy?”
“Chị ấy là nữ thần trong lòng Tôn Triết a.” Liễu Phi Phi vẻ mặt sùng bái như fan não tàn: “Em thực sự muốn bắt cóc chị ấy mang về cho Tôn Triết, hy vọng có thể thuyết phục chị ấy cùng bọn em chơi 3P.” Nói xong liền vui vẻ cong đuôi chạy đi, dư âm giọng nói “oanh vàng” vẫn lượn lờ trong không khí: “Thật là muốn bị nữ vương chà đạp nha~~~~”
Lật Hạ ngổn ngang trong gió: Liễu Phi Phi và Tôn Triết….!hai người này quả nhiên là một cặp tuyệt phối!
Vậy nghĩa là cô gái kia cũng có cả quan hệ với Tôn Triết?
Cô ấy sẽ không phải là loại phụ nữ chuyên môn đùa bỡn đàn ông để đào mỏ chứ?!
Nếu thực sự là như vậy thì Nghê Lạc quả thực là đáng thương.
Không ngờ cái tên ngạo kiều, đơn thuần lại không có tâm cơ kia lại có thể ngốc nghếch thích một người phụ nữ như vậy.
Có lẽ chính anh cũng biết cô gái này xem tình yêu như trò chơi nhưng lại trót lún chân quá sâu nên mới bất đắc dĩ không thể thoát ra được.
Nói như thế, chẳng lẽ bộ dạng vô lễ và mâu thuẫn với phụ nữ của anh chính là do cô gái này?
Lật Hạ hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không nhận ra mình đã đi lạc, lúc tìm thấy đường ra, lúc chuẩn bị đi thì lại ngoài ý muốn nhìn thấy cô gái đó ở quầy hàng Cartier.
Lần này, người đàn ông đi bên cạnh cô ấy không phải là Nghê Lạc, cũng không phải là Tôn Triết.
Tuy chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của người đàn ông nọ nhưng dung nhan tuấn tú vẫn khiến cho người ta thất thần.
Hai tay anh ta đút túi quần, đôi mắt sâu nhìn cô gái đang đeo thử kim cương bên cạnh, khóe môi nở nụ cười dịu dàng chiều chuộng.
Đây không phải là lúc đi ngắm mỹ nam, Lật Hạ nhớ lại lời nói lúc nãy của cô ấy với Nghê Lạc “lần sau trực tiếp trả tiền”, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cô ta là một người chuyên đi dụ dỗ mồi chài đàn ông rồi..