Đọc truyện Bão Táp Pháp Thần – Chương 12: Tại Sao Ngươi Vẫn Còn Sống?
– Bí kíp nhập môn của học viên pháp sư tinh linh cao cấp. Còn tốt hơn cả tài liệu của thánh địa pháp sư loài người Dalaran. Vấn đề duy nhất là cuốn sách này viết bằng ngôn ngữ của tinh linh cao cấp, ngươi phải tìm người hoặc bản thân tự học tiếng tinh linh cao cấp để dịch ra.
Đã nói rất rõ đây là tài liệu nhập môn sơ cấp của người ta cho nên đây cũng không tính là tiết lộ bí mật gì. Dù sao pháp thuật của loài người trong thế giới Azeroth đều là tinh linh cao cấp dạy.
Nhìn thấy hệ thống hiển thị “Ngài nhận được bí kíp nhập môn học viên pháp sư tinh linh cao cấp, dự đoán nó sẽ giúp pháp thuật của ngài sẽ tăng lên rất nhiều lần.”
Đỗ Khắc xém chút nữa vui mừng tới chảy nước mắt.
Được thôi, ai kêu hiện tại mình còn quá cùi bắp! Alleria, tôi bất đắc dĩ bị ngài mua chuộc vậy!
Đột nhiên Đỗ Khắc nhớ ra điều gì đó:
– Nè, khoan! Người phong hành các ngài có phải đời nào cũng là du hiệp không? Tại sao lại có món này?
Trong phút chốc mặt Alleria đỏ lên: Tên này, chẳng lẽ bắt mình nói ra, lúc đó là em tư Wynn đột nhiên buồn chán muốn tìm hiểu xem ma pháp là gì. Những người đứng đầu của phái ma pháp chính thống Quel”Thalas vô cùng kích động tưởng rằng cuối cùng gia tộc phong hành cũng xuất hiện một người khác biệt muốn làm thân với phái ma pháp chính thống. Vì để dụ dỗ Wynn vào điện của ma pháp nên đã tốn rất nhiều công sức làm quyển sách này, kết quả là Wynn đọc ba giây thì đem vứt còn nhờ đại tỷ như ta lần này tiện đường đi qua Dalaran trả sách nữa sao?
Có đánh chết Alleria cũng sẽ không nói ra sự thật mất mặt này. Thế là cô ấy khẳng định:
– Tóm lại vật này ta không phải đi ăn trộm hay cướp về. Ngươi không lấy thì trả ta.
– Lấy! Đương nhiên là lấy rồi!
Đỗ Khắc cầm chặt quyển bí kíp không buông, dáng vẻ trông rất sợ Alleria sẽ lấy lại.
Thấy Đỗ Khắc sốt sắng món quà mà mình tặng như vậy, Alleria cũng cười.
– Hihi, còn nữa, cho ngươi cái này.
Alleria đưa một chiếc lá xanh mang một năng lượng bí ẩn:
– Biết thổi đúng không? Chỉ cần thổi nó, ta sẽ lập tức xuất hiện. Nhớ đó! Nhất định phải là “chuyện thú vị” mới được gọi ta tới. Còn nữa… Nếu lâu quá ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm ngươi.
– Phụt!
Đỗ Khắc phun ra.
Có vẻ như cô gái này khoái mình rồi!
Thực sự không biết là họa hay phúc đây.
Nói xong, Alleria bỏ đi. Đến đi đều như gió, thậm chí Đỗ Khắc còn chưa nhìn rõ cô ấy đi như thế nào. Thoắt một cái là không thấy người đâu hết.
Đỗ Khắc xoa xoa lông mày:
– Gặp ma rồi, xem ra phụ nữ của nhà phong hành, ngoài những lúc chấp hành nhiệm vụ thì đều là hơi ngang bướng!
Rõ ràng là tự lẩm nhẩm một mình, ai ngờ từ trong rừng sâu truyền tới giọng nói của Alleria:
– Ta nghe thấy hết đó nha!
“Sặc” xém chút nữa Đỗ Khắc bị nước miếng của mình làm cho sặc chết:
– Khụ khụ khụ!
Đánh thì không thắng nổi, đuổi thì không đuổi được, còn bị quan sát như con chuột bạch. Đây… Đây có phải là nghiệt duyên không?
Được rồi, Alleria coi như đã đi rồi.
Quay lại chuyện vốn có thuở ban đầu thôi, nhìn thấy xác cháy đen chỉ còn nửa thân dưới của đạo chích, Đỗ Khắc có cảm giác buồn nôn.
Ọe.
Đỗ Khắc nôn tới không biết trời trăng đất hỡi.
Sinh viên gì đó đơn thuần là một người có chút văn hóa. Mười sinh viên, có chín người gà còn chưa giết qua càng không cần phải nói tới những cảnh máu me bi đát như vậy.
Cũng may là ban đêm, mắt nhìn không rõ, thi thể cũng cháy tới xám đen. Nếu không nói không chừng sau này Đỗ Khắc sẽ mơ thấy ác mộng dài dài.
Thi thể nhất định phải được xử lí. Nếu không để người tuần tra, tiều phu, thợ săn nhìn thấy một thi thể bị lửa thiêu tới cháy đen như vậy, vậy thì rất có thể suy diễn ra Đỗ Khắc. Dù sao đối với góc độ của con người, pháp sư vẫn là hàng hiếm.
Lúc này, người cá ở đằng xa dường như cũng bị kinh động. Tiếng bước chân he hé đằng xa truyền tới. Mặc dù thi thể để đó có khả năng rất lớn sẽ bị người cá ăn mất nhưng Đỗ Khắc không dám đánh cược.
Trước khi người cá tới, Đỗ Khắc nhanh chóng lục soát trên người thi thể bị cháy tới có chút mùi thơm của thịt và không kém phần buồn nôn tìm ra mười mấy cái đồng xu. Sau khi quăng thi thể xuống sông, Đỗ Khắc lập tức quay đầu cắm cổ chạy.
Nếu tính toán không sai thì thi thể của đạo chích sẽ thuận theo dòng nước trôi tới địa bàn của người cá. Dù không trôi tới, người cá cũng sẽ ngửi thấy mùi trong nước và cứ thế tìm kiếm.
Người cá trong thế giới Azeroth không phải là loại tốt lành gì, nếu đem người cá mà so với mỹ nhân ngư thì quả thực sai quá sai. Người cá chính là nửa thân trên như một cục thịt bị sưng to mang hình hài con cá lớn như cái lu và là quái vật có bốn chi như con người.
Loại sinh vật tàn bạo có IQ thấp này cũng là một ví dụ điển hình giết thế nào cũng không hết.
Đi theo ánh đèn xa xa của viện tu đạo Bắc Quận trên đồi núi, Đỗ Khắc mò mẫm đi trong bóng tối. Gió lạnh thổi qua tai truyền tới tiếng nhai nhóp nhép của loài sinh vật ăn thịt đang ăn xác người, âm thanh này khiến Đỗ Khắc sởn cả tóc gáy, anh nhanh chóng bước nhanh hơn.
Khoảng 40 phút sau, cuối cùng Đỗ Khắc cũng thoát ra khỏi khu rừng.
Viện tu đạo Bắc Quận chỉ là nơi tập trung dân cư sinh sống không phải là một thành thị lớn gì cho nên biện pháp phòng vệ cũng chỉ là những hàng rào gỗ bình thường cao hai mét, trên đầu gỗ không hề có vật nhọn gì. Đối với một sinh viên suốt ngày trèo ra ngoài né cửa kí túc xá mà nói, đây chỉ là chuyện cỏn con. Đỗ Khắc nhìn xung quanh không có ai rồi hai tay chống đỡ thì đã trèo một cách dễ dàng.
Trèo qua hàng rào, Đỗ Khắc tìm lại nhà nghỉ mà bản thân tá túc. Đỗ Khắc không hề hay biết. Chính lúc Đỗ Khắc trèo qua, một bóng người mặc áo giáp xuất hiện núp ở một góc gần hàng rào.
Phó đội trưởng Duy Lý!
– Trời phù hộ vương quốc Bão Phong, cũng may Đỗ Khắc không bị sát hại.
Khi Đỗ Khắc bị tên đạo chích bắt đi nhảy qua hàng rào, ông ấy đã nhìn thấy từ xa nhưng không dám chắc. Ông ấy không thể chỉ vì một cái bóng thoắt qua mà đường đột phái vệ binh vào trong rừng mở một cuộc tìm kiếm quy mô lớn trong đêm khuya. Ông ấy cũng không thể tắc trách đi tới nhà nghỉ xác nhận Đỗ Khắc còn ở đó hay không.
Vì ông ấy biết, nếu là người của Brando ra tay thì mọi chuyện đã quá muộn.
Đứng ngồi không yên, không thể tha thứ cho bản thân. Mang cảm xúc này, phó đội trưởng Duy Lý dằn vặt lương tâm hơn một tiếng mấy. Bây giờ thấy Đỗ Khắc đáng lý đã bị hại mà bình an vô sự lén lút trèo rào trở về. Không biết tại sao, Duy Lý thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xác nhận bóng người của Đỗ Khắc, Duy Lý lặng lẽ đi ra nhẹ nhàng xóa đi dấu vết do Đỗ Khắc trèo rào để lại như dấu chân hay gì đó toàn bộ đều xóa hết.
Về tới nhà nghỉ, nhìn thấy đồ đạc trong phòng vẫn như cũ, Đỗ Khắc thực sự mệt quá rồi. Đó là ba loại mệt mỏi xếp lớp từ thân thể tới tinh thần, rồi tới linh hồn. Đỗ Khắc nằm xuống ngủ say như chết.
Buổi sáng hôm sau, khi đang ăn sáng ở dưới lầu, Đỗ Khắc nhìn thấy lão pháp sư Norton dắt theo bên cạnh hai người có lẽ cũng là học viên pháp sư trẻ tuổi.
Lão pháp sư nhìn bộ dạng rạng rỡ của Đỗ Khắc, mặt cười tới nỗi những nết nhăn trên đó sắp bị bung ra hết. Ông chỉ một người nam cao to lực lưỡng, cao gần 1m9 nói:
– Cậu ấy tên là Danielle, một học viên đủ tư cách đến từ xưởng khai thác gỗ ở Đông Valley, tố chất tam đẳng.
Người con trai này nhìn thì thấy giống 14 15 tuổi, chắc chắn chưa được 16 tuổi. Mặt anh ấy lộ rõ vẻ non choẹt và trung thực, trên người mặc một cái áo ngắn không phù hợp:
– Chào anh, ngài Marcus. Tôi là Danielle, con trai của chủ xưởng gỗ rất vui được làm bạn học của anh.
Đỗ Khắc cũng rất tự nhiên và cười bắt tay với anh ấy:
– Chào cậu, Danielle.
Không cần đợi lão pháp sư Norton giới thiệu, cô gái còn lại đứng lên dường như có chút không đợi được nữa bắt tay ngay với Đỗ Khắc:
– Tôi… Tôi… Tôi là Itana, là con gái của quan ghi chép sách fortress Tây Tuyền rừng Elvin… Tố chất tứ đẳng. Đỗ Khắc Marcus, rất vui được làm quen với ngài.
– Tôi cũng vậy, Itana.
Chính lúc Đỗ Khắc chuẩn bị trò chuyện thêm với hai bạn học viên, đằng sau vang lên một giọng chua chát – Là giọng của tước sĩ Brando:
– Tại sao ngươi vẫn còn sống?