Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 6: Thân thể quả nhiên có vấn đề


Đọc truyện Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư – Chương 6: Thân thể quả nhiên có vấn đề

Tư Mã U Nguyệt nhìn hai người ca ca, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Thù của đệ, đệ sẽ tự báo, các ca ca khỏi cần phải lo lắng thay đệ. U Nguyệt đã trưởng thành rồi, sau này sẽ không tiếp tục lối sống phóng túng buông thả nữa.”

“Được, được, Nguyệt Nhi trưởng thành rồi!” Giọng Tư Mã Liệt đầy vẻ xúc động.

“Gia gia, trước đây U Nguyệt không hiểu chuyện, toàn làm gia gia và các ca ca phải buồn lòng, U Nguyệt sai rồi.” Tư Mã U Nguyệt nói. 

Nhìn vào ký ức của tiền thân, nàng có thể thấy trước đây nàng ta quả đã gây ra không ít chuyện lầm lỗi, nhất là vì những mỹ nam kia mà đã làm người thân tổn thương nhiều lần. Nhưng sâu trong tâm khảm, nàng ta vẫn rất yêu người thân của mình, nếu không đã chẳng muốn nàng tiếp tục sống thay, vì sợ họ sẽ đau buồn khi biết nàng ta đã chết.

“Chuyện trước kia thì cứ để cho nó qua đi, ngũ đệ hiểu ra được lỗi của mình là tốt lắm rồi. Vả lại những chuyện đó chúng ta cũng không hề trách đệ.” Tam thiếu gia Tư Mã U Nhiên nói.

Những người khác cũng gật đầu tỏ ý tán đồng. 

“Vâng, sau này đệ nhất định sẽ bỏ hết những thói hư trước kia, sống tử tế lành mạnh.”

“Ha ha, vậy thì tốt. Đệ đã nói muốn tự báo thù cho mình thì các ca ca sẽ không can dự, muốn gì đệ cứ việc nói với chúng ta, các ca ca luôn sẵn sàng đợi lệnh mọi lúc!”


Tư Mã U Nguyệt bất giác thấy vành mắt ươn ướt, chẳng biết là do nàng cảm động, hay bởi tình cảm còn sót lại trong tấm thân này. Họ dành mọi che chở bảo bọc cho nàng, nàng cũng dành chỗ cho họ trong trái tim mình. 

“Thôi, chúng ta để ngũ đệ nghỉ ngơi đi, đan dược có hiệu quả mấy thì đệ ấy cũng sẽ thấy mệt.” Đại ca nói với vẻ quan tâm.

“Được, cũng muộn rồi, chúng ta về trước đây, ngũ đệ này, có cần gì thì đệ cứ nói nhé, nhất định phải nói cho chúng ta biết đấy, nhất thiết không được len lén đi một mình đâu đấy.”

“Đúng đó, đệ đi một mình rồi lỡ bị đả thương thì phải làm sao? Cho nên nhất quyết không được ra ngoài một mình.” 

“…”

Dặn đi dặn lại một hồi, huynh đệ bốn người và Tư Mã Liệt mới rời khỏi phòng Tư Mã U Nguyệt.

“Phù…” 

Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Tư Mã U Nguyệt mới thở dài một hơi, rồi lại cất giọng hâm mộ: “Ngươi có một gia đình người nào cũng hết mực yêu thương mình. Ngươi đúng là hạnh phúc thật! Xưa nay ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể được người thân quan tâm chiều chuộng, thế nên, cám ơn ngươi, ta sẽ thay ngươi tiếp tục sống thật tốt, Tư Mã U Nguyệt.”

Sau khi gạt hết mọi tâm tình của mình đi, Tư Mã U Nguyệt gọi ra ngoài: “Người đâu!”

“Thiếu gia.” Hai a hoàn lúc trước đẩy cửa vào, cúi người hành lễ với nàng. 

“Ta muốn tắm.” Tư Mã U Nguyệt đưa mắt nhìn hai đứa a hoàn xinh đẹp.

“Thiếu gia xin chờ chút, chúng nô tỳ đi chuẩn bị ngay đây.”

Hai a hoàn nói xong thì đi ra, chỉ chốc lát sau cả hai đã quay vào với một cái thùng gỗ khiêng trên tay, sau đó lại ra ngoài nhấc mấy thùng nước nóng đổ vào trong thùng gỗ. 

“Thiếu gia, xong rồi ạ.”


“Ừm, lui xuống đi.” Tư Mã U Nguyệt vẫy tay, hai a hoàn liền bước ra, lúc đi còn không quên đóng cửa lại.

Tư Mã U Nguyệt bước xuống giường, vừa đi vừa cởi đồ ném xuống đất, khi tới cạnh thùng tắm thì đã trút sạch xiêm y trên người. Nàng cúi đầu nhìn bộ ngực như sân bay, rồi lại ngó xuống phía dưới của mình, miệng lầm bầm: “Xem ra cũng giống nam nhân gớm!” 

Nàng bước vào trong thùng tắm, ngồi xuống để làn nước dập dềnh bao bọc lấy cơ thể. Từ kiếp trước nàng đã thích ngâm tắm vì cảm thấy sự bao bọc dịu êm này có thể gột rửa đi những cơn đau trên người, giúp nàng tiếp tục giữ kiên cường những khi mệt mỏi.

Nàng ngâm mình mãi đến khi làn nước ấm dần lạnh đi, mới đưa tay ra kiểm tra. Trên ngón của bàn tay trái có đeo một chiếc nhẫn. Từ khi nàng có ký ức đến nay, chiếc nhẫn này đã nằm trên tay rồi. Tư Mã Liệt nói với nàng rằng, chiếc nhẫn đó là huyễn giới, giúp nàng trông giống nam tử. Ông còn dặn nàng tuyệt đối không được tháo chiếc nhẫn xuống, nhất là khi có người ngoài bên cạnh.

Dẫu thế, lúc tiền thân ở một mình trong phòng, thỉnh thoảng cũng tháo chiếc nhẫn xuống. Để phòng bí mật của mình bị đám a hoàn phát hiện, nàng ta đã dặn bọn họ không được vào phòng khi chưa có mệnh lệnh của nàng ta. 

Giờ nàng muốn kiểm tra cơ thể của mình thì phải vô hiệu hóa tác dụng của huyễn giới. Nàng đưa tay mò tới chỗ cái nút tròn bên rìa chiếc nhẫn, dùng ngón cái và ngón trỏ vặn nhẹ, tai nghe thấy một tiếng két nhỏ, chỉ trong nháy mắt thân hình nàng đã biến đổi.

Nàng đặt ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út tay phải lên cổ tay trái, cẩn thận cảm nhận mạch đập của mình.

Kiếp trước mặc dù nàng là một sát thủ nhưng thân phận bên ngoài lại là phó giáo sư của trường đại học đông y, chẳng những thế còn là phó giáo sư trẻ tuổi nhất học viện. Bình thường họ đều làm việc trên cương vị của mình, chỉ khi nhận được nhiệm vụ thì mới ra ngoài. 

Thời gian bắt mạch càng dài, sắc mặt của nàng càng trở nên nặng nề. Buông tay ra, nàng giơ tay lên, dưới hai bên nách đều thấy có hai cái chấm một đỏ một đen trông giống như nốt ruồi.

Khi trước nàng đã cảm thấy cơ thể hơi bất ổn, bởi vậy mới sinh nghi việc mình không tu luyện được là có nguyên do. Nàng đưa ngón trỏ sờ cái chấm dưới nách trái, lẩm bẩm: “Thân thể này quả nhiên có vấn đề…”


Tắm xong, Tư Mã U Nguyệt mặc đồ vào rồi lại chuyển huyễn giới về lại hình dáng ban đầu. Nàng bước tới trước gương, chợt nhận ra vẻ ngoài hiện giờ cũng khá ăn ảnh, dù chưa được coi là đại mỹ nhân trong truyền thuyết, nhưng miễn cưỡng thì cũng được coi là một công tử hoạt bát. Chỉ do tác phong thường ngày khiến người ta lầm tưởng nàng ta là “cong”, nên mới thường hay bỏ qua tướng mạo của nàng ta. 

Nàng gọi a hoàn vào khiêng thùng nước ra, tiện thể hỏi luôn tên của hai người, một người là Vân Nguyệt, một người là Xuân Giản, cả hai cái tên đều đầy chất thơ. Hai người đều theo hầu Tư Mã U Nguyệt từ nhỏ, luôn ghi nhớ lời dặn không được vào phòng thiếu gia khi chưa có lệnh, bởi thế các a hoàn khác đến rồi lại đi, chỉ riêng hai người họ vẫn ở lại, coi như cũng trung thành hết mực với Tư Mã U Nguyệt. Nhưng thấy nàng nghiêm trị những a hoàn tự tiện vào phòng nên đâm ra cũng hơi sợ nàng.

“Vân Nguyệt, Xuân Giản, thiếu gia đây đói bụng rồi.” Tư Mã U Nguyệt nhìn hai người nói.

Người tu luyện có thể hấp thu linh khí trong không khí để thay thế năng lượng trong cơ thể, bởi thế người có thực lực càng cao thì nhu cầu với vật chất càng ít, đến cấp bậc đại linh sư thì gần như khỏi cần ăn cơm nữa. Nhưng không ít người vẫn thường ăn một bữa cho bõ cảm giác thèm thuồng. 

Còn với con người vô dụng không thể tu luyện được như Tư Mã U Nguyệt đây thì không thể bỏ được bữa ăn nào.

“Nô tỳ đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, hay giờ dọn lên cho thiếu gia luôn ạ?” Vân Nguyệt nói.

“Mau mau dọn lên đi! Các ngươi thật tốt quá!” Tư Mã U Nguyệt nghe bảo có đồ ăn là tinh thần lập tức phấn chấn hẳn. 

Tuy kiếp trước nàng đặt trọng tâm cuộc sống vào việc giết người và nghiên cứu y học, nhưng cao lương mĩ vị cũng là thứ không thể thiếu trong đời nàng. Vậy nên nàng còn bỏ thời gian đi học nấu mấy món ăn của các vùng ẩm thực nổi tiếng, những món Tứ Xuyên, Quảng Đông hay Hồ Nam gì đó với nàng chỉ dễ như ăn kẹo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.