Đọc truyện Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư – Chương 18: Bằng hữu cùng phòng của nàng
Tư Mã U Nguyệt đặt tên cho khí linh là Tiểu Linh Tử, sau đó tìm hiểu sơ qua về hạt châu linh hồn rồi mới quay trở về phòng.
Sau khi về tới phòng nàng mới nhớ ra chuyện tới học viện, nàng hỏi đám Vân Nguyệt mới biết đã qua bốn ngày rồi, làm nàng vội vàng nhét hết đống đồ vào trong nhẫn không gian sau đó lại vội vàng chạy ra ngoài.
“Vân Nguyệt, ban nãy lúc thiếu gia thu dọn đồ là dùng nhẫn không gian đúng không?” Xuân Giản ngây người hỏi.
Vân Nguyệt cũng bị Tư Mã U Nguyệt dọa, gật đầu như khúc gỗ, nói: “Hình như là vậy.”
“Vậy thiếu gia có thể tu luyện rồi sao?”
“Phải, ban nãy thiếu gia trước lúc đi còn dặn chúng ta ở nhà lo tu luyện cho tốt…”
Hai người nhìn nhau, nghi hoặc hỏi: “Người đó có phải thiếu gia của chúng ta không vậy?”
“Chắc… là phải.”
Tư Mã U Nguyệt đi nói với Tư Mã Liệt một tiếng rồi ngồi xe thú tới học viện, nghĩ đến việc mình đến muộn nhiều ngày như vậy, không biết Phong Chi Hành có đuổi nàng về hay không.
Học viện Đế Quốc, ở trong lớp tân sinh đệ nhất A, Phong Chi Hành tới phòng học, nhìn thấy chỗ trống phía cuối lơp shojc, khẽ chớp mắt, nói: “Hai ngày trước các trò đã tì hiểu sơ qua về học viện của chúng ta rồi, có thể vào được lớp của chúng ta đều là những người đã có linh lực, cho nên những thứ đơn giản ta sẽ không nhắc lại với các trò nữa. Bây giờ chúng ta sẽ học cách làm thế nào để dẫn linh khí vào cơ thể nhanh hơn…”
Kết thúc một buổi học, tân sinh ai nấy đều trở về sân viện của mình.
Học trò của lớp tân sinh A đều là những người có thiên phú vô cùng tốt được chọn ra từ đợt tuyển chọn lần này, rất nhiều người sớm đã trở thành linh sĩ.
Là học trò ưu tú, chế độ đãi ngộ dành cho bọn họ đương nhiên sẽ khác. Ví dụ những người khác đều ở trong một kí túc xá lớn, nhưng người của tân sinh lớp A đều là năm người ở cùng trong một sân viện độc lập. Sân viện tuy không lớn nhưng mọi thứu đều đầy đủ. Sân viện ngoài năm gian phòng cho năm người ở ra, nhà bếp và phòng tắm đều đầy đru, còn có một hoa viên nhỏ.
Trước cửa tiểu viện, Bắc Cung Đường đang định mở cửa, phát hiện khóa đã được mở.
“Bắc Cung Đường, sao lần nào huynh cũng đi nhanh như vậy chứ? Mọi người đi về cùng nhau không phải tốt hơn sao?”
Đằng sau truyền tới tiếng thở hổn hển cùng tiếng trách móc, Bắc Cung Đường xoay người lại, thấy bằng hữu Khúc béo đã ở cùng với y ba ngày nay, sau lưng gã là Âu Dương Phi gương mặt lạnh lùng và một người thoạt nhìn rất hiền hậu, đó là Ngụy Tử Kỳ.
Khúc béo gọi thất thanh, bởi vì gã béo nên vào ngày đầu tiên khi mọi người làm quen với nhau, gã đã tự giễu nói mọi người có thể gọi gã là Khúc béo.
“Không phải các huynh sao?” Bắc Cung Đường thấy ba người Khúc béo, khẽ chau mày.
“Sao vậy?” Âu Dương Phi nhạy bén cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi.
Bắc Cung Đường đứng sang một bên để mọi người nhìn thấy khóa đã mở, nói: “Không phải tôi làm.”
“Ồ, nói vậy là vị bằng hữu cùng phòng với chúng ta đã đến rồi sao?” Ngụy Tử kỳ tiến lên đẩy cửa ra, nói: “Thật tò mò không biết là ai đây!”
Ngụy Tử Kỳ đi vào, những người khác cũng vào theo, quả nhiên gian phòng thứu hai bên tay phải có tiếng động.
Trong phòng, Tư Mã U Nguyệt lấy khăn lau bàn ghế, Tiểu Hống nằm bò lên chiếc bàn vừa mới được lau sạch, miệng càu nhàu: “Căn phòng này nhỏ thật đấy, so với phòng của ngươi trước đây còn kém xa.”
“Thực ra cũng không tồi mà, lầu dưới là nơi học tập, lầu trên là để ở, quá tốt! Hơn nữa, có nơi ở là tốt rồi, cần phòng lớn vậy để làm gì.” Tư Mã U Nguyệt vươn tay chọc chọc đầu Tiểu Hống.
Phòng ở đây đều có hai tầng, có điều mỗi tầng cũng chỉ có một gian mà thôi.
Tiểu Hống lật người sang một bên nằm lên trên bàn, nói: “Nguyệt Nguyệt, ngươi mau mau hồi phục thực lực đi, linh hồn ngươi không toàn vẹn khiến cho thực lực của ta cũng giảm sút rất nhiều, hiện giờ ta rất yếu!”
“Chuyện này không vội được.” Tư Mã U Nguyệt nói: “Dù gì tuổi tác ngươi cũng không nhỏ nữa rồi, đợi thêm mấy trăm năm nữa cũng vậy thôi.”
“Trời ơi, đau lòng quá…” Tiểu Hống ngước mắt nhìn trời
“Phải rồi, ngươi nhớ là trước mặt người khác tuyệt đối không được để lộ thân phận của mình ra, ngươi chỉ là một con thỏ bình thường thôi biết chưa.” Tư Mã U Nguyệt dặn dò.
“Ta biết rồi, ngươi đã nói biết bao nhiêu lần là ta không được để lộ thân phận rồi mà, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi đâu!” Tiểu Hống nói.
“Biết thì tốt.” Tư Mã U Nguyệt lúc này mới tiếp tục quét dọn.
“Khụ khụ…”
Ngoài cửa vang lên hai tiếng ho khan, Tư Mã U Nguyệt xoay ngươi lại nhìn, thấy bốn người đang đứng trước cửa.
“Sao lại là huynh!” Khúc béo nhìn thấy Tư Mã U Nguyệt, kinh ngạc nói.
“Huynh quen bằng hữu cùng phòng mới của chúng ta sao?” Ngụy Tử Kỳ hỏi.
“Ờ, quen.” Khúc béo hơi sợ sệt nhìn Tư Mã U Nguyệt, giống như nàng có thể nhào tới bất cứ lúc nào vậy.
Nhà Khúc béo ở kinh thành, đối với một nhân vật đại danh như Tư Mã U Nguyệt, gã đương nhiên quen biết, cho nên gã cũng biết những tin đồn về ngũ thiếu gia phủ tướng quân đều là sai lệch.
“Các huynh là bằng hữu cùng phòng mới của ta đúng không?” Tư Mã U Nguyệt mỉm cười với bọn họ, thấy biểu cảm của Khúc béo, mặt nàng xầm lại, nói: “Khúc béo, huynh sợ cái khỉ gì vậy, ta không có hứng thú với huynh nữa đâu!”
Không hứng thú? Tình huống gì vậy?
“Xin chào, ta là Ngụy Tử Kỳ, ở phòng bên trái huynh.” Ngụy Tử Kỳ mỉm cười tự giới thiệu với Tư Mã U Nguyệt.
“Âu Dương Phi, căn phòng đầu tiên phía tây.” Âu Dương Phi nói ngắn gọn.
“Bắc Cung Đường, ở bên phải huynh.” Bắc Cung Đường nói.
“Ta biết các huynh, lúc học viện khảo nghiệm tân sinh ta đã nhìn thấy rồi, Âu Dương Phi là song hệ linh sư, Bắc Cung Đường huynh là tam hệ.” Tư Mã U Nguyệt nói.
Nàng không ngờ bằng hữu cùng phòng với nàng lại là những người có thiên phú tốt nhất trong lần khảo nghiệm này, cái tên Phong Ci Hành này xếp một tên vô dụng vào đây làm gì vậy?
“Ta, ta…”
“Huynh ở phòng thứ hai phía tây, huynh không cần nói nữa đâu.” Tư Mã U Nguyệt nhìn thấy Khúc béo là lại cảm thấy mệt mỏi.
“Bọn ta đều tự giới thiệu rồi, huynh còn chưa nói huynh là ai nữa đó.” Ngụy Tử Kỳ nói.
“Ta là Tư Mã U Nguyệt.” Tư Mã U Nguyệt đáp.
“Huynh là Tư Mã U Nguyệt? Không phải nói Tư Mã U Nguyệt là…” Ngụy Tử Kỳ kinh ngạc nhìn nàng, nhất thời chưa kịp thay đổi biểu cảm.
Ngay cả biểu cảm của Âu Dương Phi cũng có hơi kì lạ.
“Tư Mã U Nguyệt, tôn tử thứ năm của đại tướng quân Tư Mã Liệt, đệ nhất vô dụng của ĐôngTthần quốc, ham nam sắc.” Bắc Cung Đường nhìn Tư Mã U Nguyệt, không hề nể tình mà nói ra lời đồn về Tư Mã U Nguyệt.
“Gặp xong rồi, ta về phòng đây.”
Nói xong nàng ta liền xoay người đi về phòng bên cạnh.
Một nữ tử thật lạnh lùng! Rõ ràng là một đại mĩ nữ, bây giờ lại trở thành mĩ nữ lạnh lùng rồi. Nhớ tới lúc khảo nghiệm, nhìn thấy dáng vẻ độc lập cô đơn của nàng ta, Tư Mã U Nguyệt luôn cảm thấy nàng ta đang giấu diếm điều gì đó không thể cho người khác biết.
“Ta cũng về đây.” Âu Dương Phi nói xong cũng rời đi.
“Khụ khụ, ờ ờm, hoa nghênh bằng hữu cùng phòng mới.” Ngụy Tử Kỳ có chút bối rối cười, nói: “Hôm nay phu tử giảng rất nhiều kiến thức, ta phải về ôn lại đây. Tạm biệt.”
Tư Mã U Nguyệt thấy dáng vẻ sợ hãi bỏ chạy của Ngụy Tử Kỳ, nàng xoa xoa mũi.
Hắn cũng chỉ là hơi đẹp trai thôi mà, có cần phải phản ứng mạnh tới vậy không? Nàng thật sự đáng sợ đến vậy sao?
“Khụ khụ, ờ ờm ta cũng về phòng tu luyện đây.” Khúc béo chuẩn bị chuồn.
“Khúc béo, huynh đứng lại đó cho ta!” Tư Mã U Nguyệt túm lấy áo Khúc béo lôi gã lại.
“Làm, làm gì vậy?” Thấy ánh mắt xấu xa của Tư Mã U Nguyệt, Khúc béo theo bản năng hai tay đặt trước ngực, vẻ mặt phòng bị.