Đọc truyện Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng! – Chương 88: Kết thúc (1)
Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
Chuyện U Ly không đến cùng bọn họ đã sớm ở trong dự đoán, nhưng Bùi Sắt vẫn không tránh khỏi mất mát.
U Cầm Ca nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, thản nhiên thu lại tầm mắt, lấy lót gối từ trong hòm thuốc ra, nói: “Xin nhiếp chính vương phi hãy ngồi yên một lát.”
U Hi Nhiên mới vừa từ cửa vào, liền khoanh tay đứng ở một bên, giống như tất cả chuyện ở bên trong không liên quan đến mình, chỉ đợi U Cầm Ca bắt mạch xong rồi rời đi cùng hắn. Lúc này nghe thấy U Cầm Ca nói vậy lại không nhịn được nhìn thoáng qua, đúng lúc Bùi Sắt ngẩng đầu, hắn theo bản năng giấu đi tình ý dưới đáy mắt, lại đúng lúc bị Bùi Sắt nhìn thấy, không khỏi có chút bối rối rũ mắt xuống, càng trở nên trầm mặc.
Hỉ Nhi giúp Bùi Sắt ngồi xuống, mắt nhìn ngón tay thon dàiđang phủ trên mạch đập, Bùi Sắt chợt lên tiếng nói: “Tỷ tỷ ở trong phủ, vẫn khỏe chứ?”
U Cầm Ca đang bắt mạch ở bên, nghe vậy cười nhẹ dời ngón tay: “Ba ngày trước, trong cung đưa thánh chỉ tới, bây giờ nàng đã là vương phi của ta.”
Bùi Sắt kinh ngạc nhìn về phía hắn, tươi cười trên mặt hắn vẫn ôn nhuận như trước, nhìn không ra chút tình ý nào, trong lòng nàng thở dài, thu tay nói: “Mặc dù hoàng mệnh không thể trái, nhưng tỷ tỷ từ trước tới giờ đều là người của Tấn vương, mong rằng Tấn vương đừng phụ lòng.”
Trong khoảnh khắc đó, trên mặt U Cầm Ca dường như hiện lên vẻ cười nhạo, nhìn kỹ thì lại không tìm ra dấu vết, hắn thu lại hòm thuốc, thản nhiên thi lễ nói: “Thai nhi không việc gì, nhưng mà nhiếp chính vương phi ưu tư quá nặng, thai nhi trong bụng khó tránh khỏi bất ổn, lát nữa, thần sẽ kê đơn mấy phương thuốc an thần, mỗi ngày nhiếp chính vương phi uống trước khi ngủ, tự nhiên sẽ không sao.”
Nói xong, hắn đã cầm hòm thuốc nhìn về phía U Hi Nhiên, nghiễm nhiên là bộ dáng chuẩn bị rời đi. Dường như lúc này U Hi Nhiên mới hoàn hồn, sau khi vội vàng nhìn qua Bùi Sắt, hắn im lặng nhìn về phía U Cầm Ca, hai chân lại không có chút nào là muốn di chuyển.
Khóe môi U Cầm Ca khẽ nhếch lên, lại không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Bên trong nhất thời im lặng, không khí có chút nặng nề khác thường, vốn là U Hi Nhiên hơi cúi đầu, lúc này lại nâng lên như muốn nói chuyện, đúng lúc nhìn thấy Hỉ Nhi ở một bên, nhất thời nheo mắt, trong lòng Hỉ Nhi tự dưng “Lộp bộp” một tiếng, lập tức hiểu rõ, xin ý kiến với Bùi Sắt vẫn trầm mặc một bên: “Vương phi, nô tỳ thấy ấm trà đã hết, nô tỳ ra ngoài pha thêm chút rồi trở lại”
Bùi Sắt “Ừ” một tiếng, nhìn thấy tiểu nha đầu bước đi như bay ra ngoài, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.
“Thật lâu không thấy được tươi cười của nàng, tuy rằng khuôn mặt đã thay đổi, nhưng ánh mắt hơi nheo lại khi cười rộ lên vẫn giống nhau như đúc.” U Hi Nhiên bỗng nhiên lên tiếng, Bùi Sắt ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần nhìn hắn, bộ dáng hắn vẫn như lúc vừa mới vào, khoanh tay đứng yên, hồng y nóng rực như lửa, một đôi mắt đào hoa rất nhỏ hơi nhếch, rõ ràng không có một chút tình ý, lại chăm chú nhìn giống như nhuộm thâm tình, nàng thấy vậy trong lòng vô cớ nổi lên gợn sóng.
“Ngày đó, cám ơn ngươi.” Tránh đi tầm mắt của hắn, Bùi Sắt uống trà, che giấu vẻ không tự nhiên.
“Ngày hôn lễ kia?” Thấy Bùi Sắt không nói chuyện, giọng nói của hắn rõ ràng chứa một phần châm chọc. “Chỉ là đáp tạ ân cứu mạng của nàng ở trong cung.”
Bùi Sắt kinh ngạc ngẩng đầu, châm chọc trong mắt U Hi Nhiên còn chưa biến mất, nàng im lặng nhìn hắn một hồi lâu, rõ ràng vẫn vẫn là hắn, lại thấy rất nhiều điểm không giống nhau, hoặc là, khi gặp lại trong cung ở lần trước đã không giống nhau rồi.
“Ngày đó, vì sao không nói?”
“Nói cái gì?” Bùi Sắt suy nghĩ một lát, đoán là hắn nói tới lần gặp lại trong cung.
“Nói với ta, nàng còn chưa chết!” U Hi Nhiên nhìn chằm chằm nàng, nói xong rồi tạm dừng thật lâu, giống như nhắc nhở bản thân, ký ức nhớ lại mà đau lòng.
“Nói ra, có thể thay đổi cái gì sao? Còn là trong hoàn cảnh đó.”
Con ngươi của U Hi Nhiên đột nhiên co lại, hắn biết nàng nói đến chuyện cẩu thả do hắn làm, khuôn mặt nhất thời có chút tái nhợt, một lúc lâu, khóe môi hắn mới hiện ra một nụ cười thảm, nói: “Ta đã xin hoàng thúc cho ra ngoài ngao du, hoàng thúc đồng ý, sáng ngày mai sẽ đi.”
Bùi Sắt kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy vẻ đau xót chưa kịp thu lại trong mắt hắn.
“Ta nghĩ rằng…” Hắn lẩm bẩm nói: “Nếu không có thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, có lẽ, ngươi sẽ sống cùng ta, nhưng sau này, ta mới biết được, ta sai lầm rồi, cho dù người nàng quen biết trước là ta, vận mệnh cũng chưa từng buộc chúng ta lại với nhau, cho dù….. sau này nàng lấy lại tự do đi nữa.”
Hắn nhìn Bùi Sắt, rốt cục lại im lặng, nhưng mà trong mắt lại chứa rất nhiều điều muốn nói, một lúc sau, hắn mới khẽ động thân mình, từ trong ngực lấy ra một cái trâm ngọc lan đặt lên bàn bên cạnh Bùi Sắt, thấp giọng nói” “Cái trâm cài này là mẫu phi của ta để lại, xem như là tín vật của ta, nếu có một ngày…. nàng nhớ tới ta, liền lấy cái này tới cửa hàng chữ cổ ở kinh thành…..” Tìm ta.
Chữ phía sau, hắn không nói, Bùi Sắt lại biết ý tứ của hắn. Ánh sáng của ngọc hoa lan trong không trung lóe sáng, đáy mắt nàng có chút ướt, tới khi muốn nói thì U Hi Nhiên đã xoay người rời đi, phảng phất như chưa từng tới.
Từ khi U Hi Nhiên rời đi, tin tức theo sát truyền tới đó là U Cầm Ca đã chuyển tới đất phong, nghe nói đất phong của hắn ở nơi cực bần hàn (đói rét), là nơi giới hạn với Tây Bắc, Quy Ninh. Nơi đó cũng không yên ổn, bốn phía đều sát với biên cương các tiểu quốc, mặc dù không dám đắc tội một quốc gia lớn như vậy, nhưng tai họa nhỏ ngẫu nhiên vẫn liên tiếp không ngừng. Một chỗ như vật làm đất phong, chỉ sợ không chỉ là đơn giản làm khó. Cho dù trong lòng quan viên trong triều hiểu rõ, lại không có người dám mở miệng cầu tình giúp, bên Tấn vương lại cũng im lặng lĩnh chỉ, không hề có một câu oán hận, chỉ còn chờ hơn một tháng sau chuyển nhà.
Lúc Bùi Sắt gặp Bùi Nhiên lần cuối là ba ngày trước. Bởi vì Quy Trữ không phải là một nơi tốt, trước khi đi Tấn vương đã hạ ý chỉ, phàm là thê thiếp, hạ nhân trong phủ có thể tự lựa chọn chỗ ở, người không muốn đi cùng, tuyệt không miễn cưỡng, nhưng Bùi Nhiên lại cố chấp lựa chọn đi cùng hắn.
Ngày đó, gia quyến của Tấn vương trừ mấy thân tín đi theo để bảo vệ thì không tới mười người, mà thê thiếp đi cùng lại chỉ có một mình Bùi Nhiên, đội ngũ ảm đạm vô cùng.
“Tỷ tỷ, về sau nếu có chỗ nào không ổn, nhất định phải báo cho muội!” Kéo tay Bùi Nhiên, dù lạnh run trong gió, Bùi Sắt vẫn vô cùng không nỡ.
Từ nay về sau, nàng lại không thân nhân, không còn ai ngoài đứa nhỏ trong bụng, thật sự đối tốt với nàng, chỉ sợ cũng chỉ có mình Bùi Nhiên.
“Tỷ biết, muội cũng phải giữ gìn thân thể, từ nhỏ muội vẫn không cách ta nửa bước, lần này đi, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại. A Sắt, tỷ tỷ nói chuyện này có lẽ không nên, nhưng nhiếp chính vương vẫn là có lòng với muội, tuy rằng Ngưng Nguyệt cô nương hãy còn ở trong cung, nhưng đây cũng là Thái hậu cố ý, muội cũng không cần vì chuyện này mà để khúc mắc trong lòng!” Bùi Nhiên nước mắt ròng ròng, nắm thật chặt tay Bùi Sắt. Người phía trước thúc giục vài lần, cdù rằng U Cầm Ca không có chút nào là muốn thúc giục, Bùi Nhiên vẫn không thể trì hoãn thêm.
Nàng ta lau nước mắt, lại nắm tay Bùi Sắt nói: “A Sắt, bảo trọng!”
Xe ngựa nhanh chóng rời đi ngay trước mắt, cát bụi cuồn cuộn, Bùi Sắt lại hoảng hốt nhìn thấy Bùi Nhiên khóc, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
“Tỷ tỷ, tỷ cũng bảo trọng!”
Nàng cố gắng vẫy tay hô, cũng bất chấp Hỉ Nhi ngăn trở bên cạnh, chạy theo, mãi tới khi xe ngựa tới chỗ rẽ, rốt cuộc nhìn không thấy, nàng mới ngừng lại được, lại ngồi trên mặt đất khóc suốt.
Hỉ Nhi không khuyên được nàng, chỉ đành ngồi ở bên cạnh, cứ thế trong bụi đất tung bay, ngồi cả một buổi chiều.
Trên đường về, Bùi Sắt luôn có vẻ mất hồn, lúc xe ngựa trở lại nhiếp chính vương phủ, nàng đã ngủ mê man, lại vì con ngựa chợt dừng lại mà tỉnh lại.
Hỉ Nhi dìu nàng xuống xe ngựa, lúc đẩy màn che ra lại nhìn thẫy đối diện cũng có một chiếc xe ngựa ngừng lại, mà người bước ra từ bên trong chính là U Ly đã hai tháng không thấy.
Giống như không ngờ nàng cũng ở cửa, U Ly hơi sững người, một lúc lâu sau mới đi tới cạnh xe ngựa của Bùi Sắt, mím môi vươn tay ra.
Bộ dáng của hắn rõ ràng là muốn ôm nàng xuống ngựa. Trong lòng Bùi Sắt chợt thấy ấm áp, động tác của hắn không thể nghi ngờ là đã khiến tinh thần suy sút của nàng tốt hơn, nhưng khi nàng vừa muốn giang hai tay ra lại thấy trên xe ngựa đối diện có một người vén rèm xuống dưới, không ai khác chính là Ngưng Nguyệt.
Sắc mặt Bùi Sắt bỗng chốc tái nhợt, nàng nhìn Ngưng Nguyệt lại nhìn U Ly, mất một lúc mới nở được một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nói: “Không biết nhiếp chính vương đại giá.”
Nàng cầm tay Hỉ Nhi, cho dù Hỉ Nhi rất kinh ngạc về hành động của Bùi Sắt nhưng vẫn nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, vươn tay ra với Bùi Sắt.
“Quản gia, nhận đồ, đưa Ngưng Nguyệt cô nương hồi cung.” Vào lúc này U LY lại thanh minh tiến lên một bước, ôm Bùi Sắt xuống xe ngựa, sau đó lại phân phó cho quản gia đứng một bên. Quản gia hiểu ý, vội vàng tiến về phía Ngưng Nguyệt đang mặt mũi tái nhợt. Mắt thấy hai người vào phủ, nàng ta cắn môi nói với quản gia: “Tự ta trở về!”, lập tức nhanh chóng lên xe ngựa.
Bị U Ly ôm vào trong ngực, trong lòng Bùi Sắt nhất thời ngũ vị tạp trần, rõ ràng vẫn là ôm ấp như lúc trước, tâm của hai người lại thoáng cái như cách xa cả ngàn dặm, rõ ràng nàng vẫn ngửi thấy mùi long tiên hương thoang thoảng trên người hắn, trong tầm mắt, tất cả đều là đường nét hoàn mĩ của khuôn mặt hắn.
Nàng kinh ngạc nhìn, sống mũi cay cay, từ khi Ngưng Nguyệt xuất hiện, nàng chỉ cảm thấy tương lai đều trở nên mờ mịt, nàng không biết bản thân nên làm cái gì, càng không biết sau khi sinh ra đứa nhỏ sẽ thế nào. Nàng chỉ cảm thấy bản thân không còn là Bùi Sắt hoạt bát lanh lợi khi vừa tới cổ đại lúc trước, ngược lại trở nên gan nhỏ hèn nhát vô năng, hình như nàng cũng không để lại đường lui cho mình, bởi vì từ khi gặp được U Ly, chuyện không may đều có hắn giải quyết, nàng thì áo đến vươn tay cơm tới há mồm, có chuyện, U Ly gánh, có nguy hiểm, U Ly chống đỡ, mặc dù có lúc máu văng khắp nơi, cũng có U Ly ở cạnh nàng. Thế cho nên, có một ngày, U Ly đột nhiên không ở cạnh, đột nhiên không còn quan tâm tới chuyện của nàng, nàng chợt bắt đầu yếu đuối, nàng biến thành Bùi Sắt không có thứ gì, không có chủ kiến, không có tư tưởng, càng không dám ra quyết định, giống như chưa từng xuyên qua.
Có lẽ cho tới bây nàng luôn giống chủ nhân của thân thể này, chính là một kẻ yếu đuối.