Đọc truyện Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng! – Chương 85: Đêm giao thừa
Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
Bùi Sắt há miệng, bởi vì mình đã sớm thay đổi dung mạo, nhất thời không biết nên nói mình là người nào.
Nhưng, sự trầm mặc của nàng đổi lấy một tiếng thở nhẹ khó tin của đối phương.
“Ngưng…… Ngưng Nguyệt?”
Bùi Sắt chỉ nghe một tiếng “Đinh”, kiếm rơi xuống đất, cả người đã bị U Hi Nhiên kéo đi: “Ngưng Nguyệt tỷ, thật sự là tỷ sao?”
Hắn ôm quá gấp, Bùi Sắt chỉ cảm thấy ngực khó thở, như có cái gì đè ép, không khỏi đưa tay đẩy ra.
U Hi Nhiên vui mừng căn bản không để ý tới những thứ này, chỉ thấy thân thể hắn chuyển một cái, Bùi Sắt liền đi theo hắn vào phòng, ngay sau đó đóng cửa lại, đôi môi nồng nặc mùi rượu của hắn liền rơi xuống: “Ngưng Nguyệt tỷ, có phải hoàng thúc lại chọc giận tỷ, mới làm tỷ chạy ra đây không?”
Nỉ non, lúc này Bùi Sắt mới phát hiện U Hi Nhiên đã sớm say bí tỉ, giờ phút này sức lực của người hắn đè ở trên người mình, hơn nữa còn cường hôn, khiến nàng không thở nổi.
“U…… U Hi Nhiên……”
Bùi Sắt tránh thoát kêu tên hắn, mà nữ tử vốn ở trên giường kia đã khoác áo ngủ lại, nhìn thấy người vừa rồi vẫn còn ở trên người mình phóng túng, một khắc sau lại ôm nữ nhân khác cường hôn, hiển nhiên nàng ta cực kỳ tức giận, nhất thời cũng không biết lấy hơi sức từ đâu, chợt kéo U Hi Nhiên ra.
Bùi Sắt vừa được tự do, không khỏi cực lực thở dốc, mà bên kia, U Hi Nhiên như không chịu nổi lực kéo, ngã xuống đất, ánh mắt mơ màng.
“Gia, người nhìn rõ rồi chứ, nàng ta đã là thê tử của người khác!”
Bị nữ tử kia hét lên như vậy, con ngươi mơ màng của U Hi Nhiên mới bừng tỉnh, tích tụ ánh sáng nhìn về phía Bùi Sắt.
Hình ảnh đầu tiên, dĩ nhiên là cách ăn mặc phu nhân của nàng, sau đó chính là mặt mũi của nàng, U Hi Nhiên nhìn một lúc lâu, lúc này ánh mắt mới ảm đạm nói thật nhỏ: “Vừa rồi là ảo giác sao?”
Hình như hắn rất khổ sở, Bùi Sắt thấy hắn như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, cảm kích nhìn nữ tử bên người hắn một cái, nhấc làn váy muốn ra ngoài.
Có lẽ đã đi lâu như vậy, không chừng U Ly đã rời bữa tiệc.
Cánh cửa mở ra, đã sắp khép lại, thân hình U Hi Nhiên lại một lần nữa chắn ở cửa, kiếm rơi trên mặt đất bị hắn nhặt lên.
“Nếu ngươi đã nhìn thấy, như vậy ta không thể để ngươi sống.”
Bùi Sắt kinh sợ, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên gương mặt U Hi Nhiên không còn nửa phần nhu tình, ngược lại là lạnh lùng thấu xương.
Hắn muốn giết nàng? Chẳng lẽ chỉ vì nàng nhìn thấy hắn triền miên với nữ nhân khác sao?
Bùi Sắt không nhịn được nhìn nữ tử bên người hắn một cái, không khỏi cả kinh, nữ tử này, lại có chút quen mặt, chỉ là nhất thời nghĩ không ra là ai.
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng nhìn mặt mũi nam tử, không biết nếu như nàng nói ra thân phận của mình, có thể tránh được một kiếp không, U Hi Nhiên có tin tưởng lời của nàng không?
Trong lòng nghĩ như vậy, chợt nghe được một tiếng kêu rõ nét, là ai đó kêu hai chữ “Vương phi”.
Bùi Sắt cả kinh, chẳng lẽ U Ly tới?
Đang muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy U Hi Nhiên nháy mắt với nữ tử kia, nữ tử đó hiểu ý, vội vàng dập tắt nến bên trong phòng, phòng tối đen như mực, Bùi Sắt nghe thấy có tiếng bước chân đi tới bên này, bước chân trầm ổn có lực, dừng lại trước cửa, Bùi Sắt vui mừng trong bụng, nàng nhận ra đó là tiếng bước chân của U Ly?
U Hi Nhiên che miệng nàng lại, thân hình dường như cứng đờ, trong bóng tối không thấy rõ ánh mắt của hắn, lại nghe được giọng nói của U Ly truyền đến từ ngoài cửa: “Nàng có ở bên trong không?”
Một hồi lâu không có tiếng trả lời, giọng nói của hắn lại gần một bước, giống như có chút bất đắc dĩ cười nhẹ: “Đang chơi trốn tìm với ta sao? Nàng không nói chuyện, ta sẽ vào đó.”
Tiếng nói của U Ly vừa dứt, bàn tay bịt miệng Bùi Sắt đã mở rộng, đồng thời U Hi Nhiên đẩy nàng đi tới cửa một bước, kiếm đặt phía sau lưng nàng.
“Ta đây. Ta sẽ ra.”
Bùi Sắt lên tiếng, nhìn ra sau lưng tìm kiếm bóng dáng của U Hi Nhiên mờ ảo trong bóng tối, nàng tiến lên một bước, mở cửa.
U Hi Nhiên và nữ tử kia gần như là lập tức ẩn vào bóng đêm, Bùi Sắt vốn cũng không muốn hại U Hi Nhiên, giây phút kiếm của hắn rời khỏi người mình thì chỉ là mạnh mẽ nhào vào trong lòng U Ly nói: “Sao ngươi lâu thế?”
Hơi thở ấm áp xông vào mũi, ngửi mùi long tiên hương quen thuộc, Bùi Sắt cảm thấy ôm ấp của hắn vừa an toàn vừa ấm áp, thuận tiện làm tổ trong lòng hắn, nói: “Một mình ta ngồi rất nhàm chán, bèn ra ngoài đi một chút, phát hiện bên này còn có căn phòng nên nhịn không được đi vào coi một phen, không nghĩ tới ngươi đã tới rồi, vốn định dọa ngươi, lại dễ dàng đã bị ngươi tìm được, thật sự là rất không thú vị!”
Bên tai truyền đến chấn động của lồng ngực, U Ly buồn bực cười nói: “Nàng cũng quá nghịch ngợm rồi, tối lửa tắt đèn thế này, bên người cũng không mang theo ai, nếu có cái gì ngoài ý muốn, muốn kêu lên cũng phải hối hận.”
Hắn vừa nói chuyện, vừa đưa mắt nhìn phòng nhỏ tối đen, đáy mắt âm u không rõ cảm xúc. Bùi Sắt nằm trong lòng hắn, nghe ra lời nói của hắn có ý tứ khác, cảm thấy căng thẳng, nắm ay kéo U Ly ra bên ngoài nói: “Còn nói nữa, ngươi đi lâu như vậy, ngoài cung cũng không biết thế nào rồi, không nên bỏ lỡ lúc náo nhiệt nhất.”
U Ly tùy nàng lôi kéo ra khỏi hậu viện, những nội thị đang nháo nhác đi tìm người, thấy Bùi Sắt đều đều nhẹ nhàng thở ra.
Xuất cung rất thuận lợi, hai người từ cửa Tây xuất cung, một đường dọc theo con đường thênh thang đi tới chợ. Vì là đêm giao thừa, chợ cực kỳ náo nhiệt, ngay cả các tiểu thư khuê các không thường xuất môn, thỉnh thoảng lại thấy một hai người. Bùi Sắt nhìn cách ăn mặc của mình, khẽ cười rộ lên nói: “Ăn mặc như thế này, thật sự không khiến người khác chú ý rồi.”
U Ly hé miệng cười, ánh mắt đảo qua đám người xung quanh, cúi đầu nói với Tiết Tình phía sau gì đó, chỉ thấy Tiết Tình gật gật đầu, tự động rời khỏi tầm mắt của hai người. Lúc này U Ly mới nắm tay Bùi Sắt nói: “Muốn đi chỗ nào?”
Bùi Sắt liếc mắt qua dãy hàng ăn vặt ở hai bên đường, mặc dù buổi tối nàng đã ăn đơn giản nhưng lúc này nhìn thấy thức ăn, bỗng nhiên cảm giác trong bụng trống trơn. Nàng đáng thương tội nghiệp nhìn U Ly, lại không nói gì, lập tức thấy U Ly lấy ra một đống bạc vụn đặt vào tay nàng nói: “Tự đi đi.”
Bùi Sắt hoan hô một tiếng, lập tức xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, lúc hai người dừng lại nghỉ tạm, trong tay Bùi Sắt đã có vô số bao lớn bao nhỏ. U Ly nhìn nàng ăn rất vui, tự nhiên không nói gì, chỉ một mặt thay nàng chắn người qua đường chen chúc, một mặt nhắc nhở nàng, ăn từ từ kẻo nghẹn.
Bùi Sắt hàm hồ không rõ nuốt thỏi đường phèn trong miệng xuống, dắt tay áo U Ly chạy chậm nói: “Không phải ngươi nói có thả đèn sao? Sao lâu như vậy, chỉ thấy bán hoa đèn lại không thấy thả?”
U Ly lườm một cái, bất đắc dĩ dừng bước nói: “Nàng muốn ăn, đương nhiên ta dẫn tới phố ăn văth, còn nếu muốn chơi đùa, nàng mau giải quyết hết mấy thứ trong, tự nhiên ta sẽ mang nàng đi.”
Bùi Sắt vừa nghe lời này, lập tức liều mạng nhét mấy viên mứt quả còn lại vào miệng, mắt thấy viên cuối cùng không nhét được, nàng trực tiếp nthả vào tay U Ly, quay đầu hô: “Tiết Tình!”
Quả nhiên, nàng vừa gọi, trong đám người lập tức xuất hiện bóng dáng Tiết Tình. Bùi Sắt đắc ý nhìn U Ly phía sau một cái, nhét tất cả đồ trong tay vào lòng Tiết Tình, nói: “Nếu không giữ được thì kêu mấy tiểu đệ kia giúp!”
Dứt lời, nàng lại tự động cầm tay U Ly một lần nữa, nhảy lên nhảy xuống chen vào đám người.
Tiết Tình nhìn đồ trong tay một cái, khóe miệng rõ ràng có chút giật giật, nhưng không kịp oán giận nhiều, nàng ta lại không thể không chen vào đám người, bắt kịp hai người, bộ dáng có chút chật vật.
U Ly nhìn Bùi Sắt còn đang cười, vẻ mặt không khỏi cực kỳ bất đắc dĩ, hắn nhét mứt quả vào tay Bùi sắt nói: “Còn lại một cái, đừng lãng phí.”
Bùi Sắt vừa thấy mứt quả còn lại, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: “Ngươi ghét bỏ ta, thứ ta nếm qua ngươi liền chán ghét như vậy.” Ý tứ của nàng cực kỳ rõ ràng, đây là cho ngươi ăn.
Khóe miệng U Ly giật giật, liếc thứ đặc sánh kia một cái, có chút hiểm ác nói: “Ta không thích ngọt.”
“Nhưng đây là đồ chua!” Bùi Sắt duỗi tay nhét mứt quả vào trong miệng hắn. “Nếu ngươi thật sự để ý đồ ta ăn qua, về sau cũng đừng có lại gần ta nữa.”
Những lời này hiển nhiên có vài phần tác dụng, U Ly khó xử nhìn thứ kia, sau cùng đành phải ngậm nó vào miệng. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, sau khi nếm được hương vị của mứt quả thì càng đen, Bùi Sắt nhìn hắn sắc mặt hắn như vậy, hơi có chút đồng tình, bất đắc dĩ làm cái mặt quỷ. Đắc ý của nàng, U Ly thu hết vào đáy mắt. Chưa chờ nàng đắc ý xong, trên tay bỗng nhiên căng thẳng, U Ly nhanh chóng kéo nàng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, tới một chỗ rẽ, bỗng nhiên hắn ấn nàng lên một cây đại thụ, cũng không chờ nàng thở đã ấn môi lên.
“Vậy là có thể thân thiết rồi!”
Vừa hôn, U Ly liếm khóe môi, bộ dáng quả thực hết sức ***, Bùi Sắt sửng sốt ba giây đồng hồ, đột nhiên trợn mắt liếm liếm khóe môi. Hừ, khí lực lớn như vậy là muốn mưu sát sao?
Trong miệng toàn là vị ngọt ngấy của đường phèn, cũng không biết là của hắn hay là của nàng. Đối diện, U Ly có vài phần đắc ý, ánh mắt ái muội: “Ta đã nghĩ vì sao tiểu cô nương đều thích xem đèn, thì ra là thích cái này.”
Không rõ ngụ ý của hắn, Bùi Sắt phát hiện trong nháy mắt đó xung quanh đặc biệt an tĩnh, lại ngẩng đầu, nàng chợt thấy cách đó không xa là một cái hồ lớn, mà trên mặt hồ là hoa đăng đủ loại kiểu dáng, thậm chí trên không trung còn có đèn Khổng Minh. Có thể là vì xây dựng bầu không khí thả đèn cho nên vùng lân cận cũng không thắ quá nhiều đèn dầu, chỉ có những hoa đăng kia phản chiếu lên nước hồ trong vắt, làm cho bờ hồ mờ mờ ảo ảo.
Mà lúc này Bùi Sắt cũng chú ý tới bên bờ hồ tập trung không phải già trẻ lớn bé mà là nam nữ, hình như là tình lữ, bọn họ hoặc là đứng theo cặp, hoặc là cầu nguyện để thả hoa đăng, hoặc là cười nói tự nhiên, thậm chí có cặp còn dán sát vào nhau, ở cổ đại này có thể nói là cực kỳ kinh thế hãi tục, khó trách vừa rồi U Ly lại nói ái muội như thế. Hắn nghĩ nàng muốn tới xem đèn chính là để hai người ở một mình, sau đó “thân mật lẫn nhau”?
Bùi sắt đảo cặp mắt trắng dã. Từ đầu nàng cũng không biết những thứ này, sở dĩ nàng nghĩ muốn xem đèn, thứ nhất là U Ly từng đề nghị, thứ hai, nàng chỉ là muốn nhìn một chút thả đèn ở cổ đại rốt cuộc là như thế nào, nào có nghĩ lung tung như vậy.
Quyết định không để ý tới người bên cạnh, Bùi Sắt nhấc chân rời đi.
“Đi đâu vậy?” Cổ tay bị người bắt lấy, Bùi Sắt ngẩng đầu nhìn hắn, hữu khí vô lực nói: “Đương nhiên là thả đèn, nghe nói hoa đăng đêm giao thừa đặc biệt linh nghiệm, ta quyết định cầu nguyện.”
Vừa nghe nói nàng muốn cầu nguyện, U Ly nhíu mày, lập tức đi lên, Bùi Sắt mặc kệ hắn, mua hai cái đèn Khổng Minh, đưa một cái cho hắn. “Ta muốn viết chữ, không được nhìn lén!”
Nàng ôm đèn Khổng Minh chạy ra chỗ khác, thấy U Ly cúi đầu mới yên tâm, lấy bút lông chấm mực viết lên đèn.