Đọc truyện Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng! – Chương 43: Tình cảm rạn nứt
Editor: Tranh
Ngón tay hắn điểm nhẹ mặt bàn, như đang ngẫm nghĩ cái gì, U Hi Nhiên nhìn hắn một cái, nói chắc chắn: “Tuy nàng là người hoàng thúc chọn, nhưng nàng không có khả năng là người của hoàng thúc, ta đã phái người điều tra, nàng từng bị mẹ kế nhốt vào vựa củi vì không chịu hòa thân, tuy sau này nàng đồng ý, nhưng trên đường lại chạy trốn rất nhiều lần, mà còn…” m thanh hắn khàn khàn, “Nàng có thể cảm mến tam ca, lại càng không thể là người của hoàng thúc.”
“Nàng có ái mộ hay không, bây giờ quyết định còn quá sớm.” U Cầm Ca nhìn hắn một cái, chuyển sang U Hi Nhiên và U Qúy Minh nói: “Bất quá chuyện này có thể để sang một bên, quan trọng là… Sau mấy ngày săn bắn mùa thu, bây giờ, không thể sai lầm!”
***
Ngày thứ hai Bùi Sắt ngủ thẳng đến lúc tự mình tỉnh. Mắt thấy bên ngoài mặt trời đã lên cao, nàng vội vội vàng vàng nhảy xuống giường. Bên ngoài Bùi Nhiên nghe được động tĩnh liền bưng nước rửa mặt đã chuẩn bị sẵn tiến vào.
“Người đó, bây giờ mới thức dậy, buổi sáng Vương gia đã tới một lần, thấy người chưa dậy liền tận lực phân phó chúng nô tì không cần quấy rầy, không nghĩ tới, người ngủ thẳng đến mặt trời lên cao!”
Mặt Bùi Sắt nóng lên: “Hắn đến đây?”
“Đúng vậy.” Bùi Nhiên cười nói, “Vương gia là mới cưới, trong triều cho hắn nghỉ ba ngày, cho nên ba ngày đều không vào triều, nô tì thấy hình như vương gia hào hứng muốn dẫn người đi chơi, không nghĩ tới người ngủ lâu như vậy.” Bùi Nhiên than nhẹ một tiếng, bưng nước rửa mặt đến trước mặt nàng.
Bùi Sắt nhận lấy khăn bắt đầu rửa mặt chải đầu, súc miệng đồng thời nói: “Vậy để ta đi tìm hắn.”
Vội vội vàng vàng rửa mặt chải đầu, Bùi Sắt tùy tiện ăn sáng xong, vội vàng ra cửa, nàng cũng không muốn cho người ta đi theo, tự mình đi tìm Bùi Nhiên nói cho nàng phương hướng tới thư phòng U Cầm Ca.
Người chưa đến, lại nghe có tiếng nói chuyện. Trong lòng nàng nghi hoặc, lập tức tiến đến đẩy cửa phòng ra, lọt vào tầm mắt, là một nữ tử nằm trong lòng U Cầm Ca, hai người đang tựa vào đầu giường cúi đầu nói gì đó. Bùi Sắt ngẩn ra, đứng bất động ở cửa, mà lúc đó người trong phòng cũng thấy nàng. Nàng ta cuống quýt đứng lên nói: “Bích Sắc bái kiến vương phi.”
Chỉ thấy nàng ta cực kỳ xinh đẹp, toàn thân váy dài đỏ rực, rất quyến rũ. Bùi Sắt nghe nói vương phủ tổng cộng có bốn vị phu nhân, nhị phu nhân An Niệm Như và ngũ phu nhân An Niệm Tâm là tỷ muội, tam phu nhân Thu Cẩm Niên tính tình nhạt nhẽo luôn luôn ru rú trong nhà, mà trong bốn vị phu nhân người được sủng ái nhất là vị Tứ phu nhân trước mắt này – Thẩm Bích Sắt, nghe nói bởi vì dung mạo của nàng, cho nên từ trước đến nay sủng hạnh tối đa là nàng. Mà hôm nay xem như Bùi Sắt chính mắt thấy.
Thấy nàng bất động, U Cầm Ca đứng dậy đi đến trước mặt cầm tay phát lạnh của nàng nói: “Sao dây cũng không cho người qua đây thông báo, ta liền qua xem ngươi.”
Bùi Sắt nhìn mặt mày ôn nhuận của hắn, lại nhìn nhìn ngón tay bị nắm, bỗng nhiên giống như bị phỏng liền rút tay về: “Cái kia, đột nhiên ta nhớ có chút việc, ta về trước.”
Nàng vội vàng đi về, U Cầm Ca đứng trước cửa nhìn nàng rời đi, hơi nhíu mi.
“Vương gia…” Sau hắn, Thẩm Bích Sắc bưng trà tiến lên nói, “Có lẽ vương phi thật sự có chuyện gì đo, vương gia không cần đến thăm.”
U Cầm Ca nhìn nàng một cái, cầm tay nàng thở dài nói: “Từ trước đến nay ngươi đều biết suy nghĩ trong lòng ta.”