Đọc truyện Bao Quân Mãn Ý – Chương 10
Thời gian trôi cực nhanh.
Thành thân đến nay, vội vàng đã qua một tháng có thừa.
Tuy là tân hôn nhưng Mãn Ý cũng không thanh nhàn, sau khi trở về cùng Thiết Tác thẩm tra nguồn nước, xác định nước suối Phương Long có thể dùng, nàng bị Long Vô Song hạ chỉ thị đến một công trường ngoài thành để giám sát kiến tạo công trình phường rượu.
Long Vô Song không chỉ muốn nàng chưởng quản phường rượu, còn muốn làm cho nàng sản xuất rượu Phi Phượng, làm với nước suối Phương Long, ủ ra các loại rượu ngon các loại mùi vị.
Từ lúc hai người thành thân, nàng ta liền lấy danh nghĩa Mãn Ý, truyền tin đến Giang Nam cho Ngao Thanh, khẩn cầu “mượn” hắn cùng làm.
Biết là cháu ngoại bảo bối muốn ủ rượu, Ngao Thanh không nói hai lời liền phái tới hai lão sư phụ giỏi nhất. Hai lão sư phụ này từ nhỏ nhìn Mãn Ý lớn lên, cũng luôn thương yêu sủng ái nàng, đương nhiên là cam tâm tình nguyện, ngoan ngoãn đến kinh thành.
Bên trong công trường, không ít tay nghề khéo tề tụ, ngày đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ.
Xây dựng phường rượu xong, suối Phương Long ở núi sâu cũng được mang về thông qua ống dẫn, dẫn vào phường rượu, để tồn trong nhà. Về phần đường núi ban đầu, đã sớm được Long Vô Song sai quan binh đi tu sửa toàn bộ.
Mãn Ý thật sự không nghĩ ra nữ thổ phỉ hay làm bậy kia làm sao có thể có năng lực này, ngay cả quan binh cũng tùy nàng điều động sai khiến?
Nhớ tới vị ân nhân kiêm bà mối đủ loại ác kia, Mãn Ý thường xuyên vụng trộm vì nàng lau một đống mồ hôi lạnh.
Long Vô Song rõ ràng là làm ác, ở dưới chân thiên tử hoành hành ngang ngược, nhưng lại không ai quản được, chẳng những có thể uy hiếp phụ thân nàng, bức hắn buông tha cho cơ hội phong tước, trơ mắt để nàng gả cho Thiết Tác, thậm chí còn công nhiên đối nghịch với tướng gia.
Hay là ở sau lưng Long Vô Song có nhân vật lớn làm chỗ dựa, ai cũng không thể chọc?
Trong lòng Mãn Ý nghi ngờ nhưng lại không có ai để hỏi, còn Long Vô Song vừa nghe đến phường rượu đã chuẩn bị tốt, lập tức kích động chạy đến.
Nhìn thiên hạ làn da bạch ngọc, mắt diễm lệ như sao sớm, mạn diệu tiêu sái xuống kiệu ấm, đi vào phường rượu, Thiết Tác đứng ở bên cạnh Mãn Ý, sắc mặt lập tức trầm xuống dưới.
“Làm sao vậy?” nhận thấy được vẻ mặt hắn biến đổi, nàng ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi.
Hắn không nói một lời, thẳng tắp nhìn cửa. Nàng chuyển tầm mắt nhìn hướng cửa, mới phát hiện Long Vô Song đang tươi cười.
“Như Ý muội muội, mấy ngày không gặp, gần đây muội có khỏe không?”
“ nhờ phúc.” Mãn Ý nắm hai tay nhỏ bé vào nhau, hơi vén áo thi lễ, đã lười đi sửa đúng. “Cám ơn Vô Song cô nương quan tâm.”
“Đừng khách khí, nếu muội thiếu cái gì, cứ việc cho người đến nói với ta.”
“À– được –” miệng nàng thì đáp, trong lòng lại nghĩ chuyện khác, không chuyên tâm, tầm mắt đuổi theo Thiết Tác, đôi mắt sáng nhìn vẻ mặt của hắn.
Một cái tay nhỏ bé trắng noãn không tỳ vết huy huy ở trước mặt nàng, muốn lôi kéo lại lực chú ý của nàng.
“Như Ý muội muội, muội làm sao vậy?” Long Vô Song nhíu mày hỏi, phát hiện nàng căn bản không chuyên tâm, ngay cả khi trả lời cũng có chút có lệ.
Bị bắt tại trận, mặt nàng đỏ lên, có chút xấu hổ.
“Không… không có gì…”
“Hm?” Long Vô Song híp mắt, liếc Thiết Tác một cái. “Chẳng lẽ, là mặt đen không tốt với muội sao?”
“Không phải!” Mãn Ý vội vàng lắc đầu, má càng lúc càng hồng, đầu cũng càng cúi càng thấp. “Hắn đối với ta… đối ta với rất tốt… Thật sự rất tốt…”
Mấy ngày nay, bọn họ từ lạ dần dần trở nên quen thuộc.
Sáng sớm mỗi ngày, Thiết Tác đều cùng nàng rửa mặt chải đầu, cùng nhau dùng cơm. Nếu Long Vô Song cả ngày không ra ngoài, không cần hắn hộ vệ, hắn sẽ đến phường rượu ngoài thành, cùng nàng giám sát tiến độ công trình. Hắn sẽ nắm tay nàng đi qua đá vụn hoặc vụn gỗ, trầm mặc lại cẩn thận chiếu cố nàng.
Đợi khi đến đêm, hai người mới trở về đến khách sạn Long Môn.
Trước khi thành thân, trong tiểu viện của hắn không có đồ dư thừa gì, phòng trong chỉ có đồ dùng gia đình bằng mộc đơn giản lại tốt, còn có một bức tranh chữ treo cao ở trong thư phòng, trên giấy Tuyên Thành trắng chỉ viết một chữ –
Nhẫn!
Chữ ấy cứng cáp hữu lực, giống như ngân câu thiết hoa*, vận dụng ngòi bút có thần, không thua danh gia lịch đại thư pháp
*(ngân câu thiết hoa: miêu tả nét chữ cao thẳng, tựa như vẽ, nét thanh thì mỏng như dao khắc, nét đậm thì mạnh mẽ)
Nàng tò mò đi hỏi, mới kinh ngạc biết được chữ kia đúng là Thiết Tác viết!
Nàng vốn nghĩ rằng hắn như tráng sĩ vũ phu bình thường, luyện đao luyện kiếm luyện võ công, lại quên luyện chữ, lại không nghĩ rằng hắn chẳng những biết chữ mà còn chứa đại lượng sách binh ở trong thư phòng, ngay cả lời phê ghi trên mép sách cũng là nét chữ cứng cáp của hắn.
Tuy rằng Thiết Tác vẫn luôn ít lời, nhưng mà so với lúc trước, số lần hắn trả lời nàng tăng lên rất nhiều, tuy rằng vẫn rất ngắn gọn nhưng cũng làm cho nàng cực kỳ vui vẻ. Hắn trả lời một câu, thường thường có thể làm cho tim nàng nở hoa, mừng thầm cả ngày.
Dần dần, nàng đã có thể đọc hiểu vẻ mặt của hắn, đoán ra được cảm xúc của hắn. Giống như hiện tại, nàng nhìn ra được tâm tình của hắn hình như –
Tay nhỏ bé trắng noãn không tỳ vết, lại huy loạn ở trước mặt Mãn Ý.
“Này này, hoàn hồn hoàn hồn!” Long Vô Song kêu. “Muội làm sao vậy? Sao lại nhìn cái tên mặt đen kia đến mức ngây người?”
“ ách –” nàng xấu hổ cúi mắt xuống, không dám nhìn nữa. “Không có gì, ta, ta chỉ là cảm thấy — tâm tình hắn hình như không tốt…”
“Tâm tình không tốt?” Long Vô Song quay đầu, nhìn bóng lưng cao lớn cách đó không xa. “Có sao? Không phải vẻ mặt của hắn luôn như vậy sao?”
“Không, không phải.” nàng xấu hổ ngẩng đầu, trên mặt cũng rất nghiêm túc. “Khi tâm tình hắn không tốt, mi mắt sẽ cau lại.”
“Khuôn mặt kia của hắn, ta nhìn đã nhiều năm, bất luận thấy thế nào vẫn cảm thấy trên mặt hắn không hề có tí biểu cảm nào, so với tảng đá còn cứng rắn lạnh lùng hơn.” lấy thân phận “cố chủ” lâu năm, Long Vô Song nói ra tâm đắc quan sát mấy năm qua.
Thân là “người sử dụng”, Mãn Ý lại có ý kiến khác.
“Đương nhiên là hắn có biểu cảm!” nàng rất nghiêm túc, rất kiên trì nói.
Giọng nói yêu kiều thanh thúy bay vào trong tai Thiết Tác. Hắn không quay đầu, nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai lắng nghe các nàng nói chuyện, nghe mỗi câu nói của thê tử.
Trong âm thanh mềm mại có một chút nghi hoặc.
“Ủa, hình như hắn — hình như — hình như có vẻ vui sướng –”
“Thật vậy chăng?”
“Xem kìa, khóe miệng hắn hơi nhấc lên một ít, xem ra đang rất thoải mái, không hề hung hãn.”
“Thế à?” Long Vô Song cười gượng hai tiếng, quyết định buông tha. Thiên phú của nàng là nhấm nháp mỹ thực, không phải là quan sát cái mặt tảng đá kia.
Mãn Ý vẫn đang phát biểu tâm đắc.
“Lúc hắn tức giận, lông mày sẽ nhíu lại, ngay cả toàn thân cũng thật sự căng cứng.”
“Ồ?” Long Vô Song nhíu mày, mỉm cười đặt câu hỏi. “Vậy, khi hắn rất vui vẻ là lúc nào?”
“Khi rất vui vẻ? Khi hắn –” nói đến một nửa, nàng dừng một chút, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, mặt đỏ bừng, e lệ nói nhỏ. “Ta, ta, ta không chú ý…”
“Hm? Vậy sao? Vì sao?” Long Vô Song thấy nàng xấu hổ đến như vậy, hiểu là chuyện tư mật giữa vợ chồng, cố ý đến gần mấy tấc, xấu xa cười ép hỏi. “Như Ý muội muội, vì sao lúc hắn rất vui vẻ, muội lại không chú ý? Hả?”
Bởi vì — bởi vì — bởi vì lúc đó, nàng thường thường cũng bởi vì hắn mà rất ‘bận’, ‘bận’ ở dưới người hắn thở gấp, kêu nhỏ, hoặc là khẩn cầu, căn bản không rảnh chú ý vẻ mặt của hắn…
Mãn Ý xấu hổ đến mức cả người nóng lên, tay nhỏ bé túm túm váy thêu, không dám thảo luận chuyện này nữa, vội vàng nói sang chuyện khác.
“ ách — ừm, Vô Song cô nương, hôm nay sao ngươi không đến phường rượu?”
“Aiz da, ngươi không đề cập tới, ta thiếu chút nữa quên!” Long Vô Song vỗ trán, lập tức ném Thiết Tác ra sau đầu, nóng lòng hỏi: “Như Ý muội muội, hiện nay phường rượu đã tốt lắm, cũng mời lão sư phụ tới rồi, ta tới muốn hỏi khi nào có thể muội ủ ra nhóm rượu đầu tiên?”
Mãn Ý hơi hơi sửng sốt.
“Ý Vô Song cô nương là năm nay sao?”
“Đương nhiên! Bằng không phải chờ tới sang năm sao? Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!”
“Nhưng mà, năm nay sợ là không có khả năng.” vẻ mặt nàng xin lỗi, nói.
Nghe thấy năm nay không thể uống rượu mới, Long Vô Song bị chịu đả kích lớn, vẻ mặt không dám tin.
“Vì sao năm nay không được?” nàng không chịu hết hy vọng, vội vàng truy vấn. “Không phải có nước có men, ngay cả người cũng đều có sao?”
Mãn Ý tiếc hận thở dài, dịu dàng giải thích.
“Thóc là thịt của rượu, nước là máu của rượu, bột là xương của rượu. Tuy rằng hiện tại có nước, cũng có men, nhưng mà ở phương diện nguyên liệu lại vẫn có khiếm khuyết.”
“Ta đã sớm nói rồi, thiếu cái gì cứ việc nói, ta đều có thể làm ra.” nàng nói hào khí tận trời, như ngày hôm nay không có thứ mà nàng không đến tay vậy.
“Men rượu cho rượu Phi Phượng, thứ thích hợp nhất là lấy Cao Lương làm nguyên liệu, mà Cao Lương đặc biệt nhất đều được làm từ Chu gia của Sơn Tây.” Mãn Ý nhẹ nhàng nói nhỏ nhẹ, tiếp tục giải thích. “Nhưng mà, Cao Lương năm nay thiếu, Cao Lương thượng đẳng đều bị chỉ định làm cống phẩm sắp đưa vào trong cung.” nàng biết được tin tức này từ trong miệng sư phụ nàng mấy ngày trước.
“À, cống phẩm phải không? Muội sớm nói không phải được rồi sao?” Ánh mắt Long Vô Song tỏa sáng, thần bí cười. “Chuyện này không thành vấn đề, ngày mai ta liền mang đến cho muội.”
“Ngày mai?” Mãn Ý mờ mịt lặp lại, nhất thời chưa phản ứng lại. “Nhưng mà — nhưng mà — nhưng mà –”
“Ha ha ha, yên tâm, muội muốn Cao Lương, ta liền cho muội Cao Lương!”
Tình cảnh lúc mới tới đêm đó ở khách sạn Long Môn, lúc này mới mạnh mẽ xuất hiện trong óc, Mãn Ý đột ngột trừng lớn mắt, cuống quít phát hiện mình nói lỡ, dẫn tới nữ thổ phỉ này lại bắt đầu có ý đồ xấu.
“Á! Vô Song cô nương, mời ngươi đừng –” nàng vội vã kêu to, nhưng không ngăn được Long Vô Song sốt ruột “đi cướp”.
“Mặt đen, đi, chúng ta khởi công đi!” tiếng nói yêu kiều thanh thúy giương giọng hô, đôi giày tử nhung mềm kia đi cực nhanh, đảo mắt đã muốn đến cửa, ngồi trên kiệu ấm.
Khởi công? Bọn họ định chém giết cướp cống phẩm?!
Mắt thấy mặt Thiết Tác không chút thay đổi theo lời bước đi, đi theo đi ra ngoài, trong lòng Mãn Ý bối rối, kích động chạy tiến lên vội vàng giữ chặt ống tay áo hắn.
Hắn dừng lại, nhìn nàng.
“Chuyện… chuyện này…” nàng lo lắng đến độ sắp khóc, lại không biết nên nói gì, chỉ biết nắm ống tay áo hắn không chịu buông ra.
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của nàng, Thiết Tác mặt nhăn mày rậm hơi buông lỏng ra một chút, âm u trong mắt cũng nhạt đi không ít. Hắn cúi xuống, cũng không quan tâm bên cạnh có bao nhiêu ánh mắt, môi bạc rơi xuống cái miệng nhỏ nhắn kia, ấn xuống một nụ hôn ngắn ngủi lại mạnh mẽ.
Nụ hôn này làm cho nàng vừa sợ vừa thẹn, chân tay luống cuống tại chỗ, ngây ngốc nhìn hắn.
“Ta sẽ rất nhanh trở về.”
Thiết Tác thấp giọng nói, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ ửng kia, khóe miệng khẽ nhấc lên không dễ nhận ra, lúc này mới vẻ mặt tự nhiên xoay người bước ra phường rượu.
Mãn Ý đỏ bừng mặt, miễn cưỡng chống được đến khi nhìn theo hắn rời đi, liền xấu hổ đến mức cũng không dám gặp ai nữa, hai tay ôm lấy mặt, dưới ánh mắt nhìn chăm chú đầy ý cười của mọi người, nhấc lên giày nhỏ thêu hoa dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào trong phòng trốn.
Tối hôm đó Thiết Tác không trở về.
Mặt trời lặn, nàng trở lại khách sạn Long Môn, ngồi một đêm ở trong tiểu viện, lo lắng không thể chợp mắt, trong lòng không ngừng trách cứ vì sao mình lại ngốc như vậy, sao lại nhắc Long Vô Song chuyện Cao Lương thượng đẳng, nữ nhân vô pháp vô thiên kia mới có thể lôi kéo Thiết Tác ra ngoài đi cướp đoạt.
Nàng càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng.
Cống phẩm là đồ cống cho hoàng gia, nàng không biết ai là chỗ dựa cho Long Vô Song, càng không thể xác định một khi chuyện cướp cống phẩm bị lộ, Thiết Tác có thể toàn thân trở ra hay không.
Nàng chỉ biết là, nàng rất lo lắng rất lo lắng, lo lắng cơ hồ không thể hô hấp.
Toàn bộ ban đêm, nàng ở bên giường miên man suy nghĩ, ngẫu nhiên còn mạo hiểm từng trận gió lạnh, đến đằng trước khách sạn, muốn xem bọn họ có phải đã trở lại hay không, chỉ sợ hắn sẽ có bất trắc gì.
Mấy lần như vậy, mặt trời rốt cục mọc ở chân trời, nàng ngồi ở trong phòng cuối cùng mới nghe thấy tửu lâu hình như có động tĩnh.
A, hắn đã trở lại sao?
Mãn Ý nhảy dựng lên, vội vàng ngay cả áo choàng chống lạnh cũng không kịp mặc, vội vàng mở cửa muốn lao ra đi xem. Nhưng mà, nàng vừa mới mở ra cửa, liền thấy Thiết Tác đi vào tiểu viện.
“Thiết Tác!” thân mình nhỏ chạy vội tiến lên, vọt vào trong lòng hắn, hai tay mảnh khảnh dùng hết khí lực vòng ôm lấy hắn. “Chàng đã trở lại! Cảm ơn ông trời, chàng đã trở lại! Chàng rốt cục đã trở lại…” âm thanh của nàng càng lúc càng nghẹn ngào.
Lúc đầu hắn sửng sốt, như là nhận được một lễ vật quá trân quý, có một lúc không biết làm sao. Bàn tay to hơi chần chờ, sau đó mới vươn tay ôm lấy thiên hạ yêu kiều mềm mại trong lòng.
Sầu lo tích lũy cả đêm, thẳng đến khi nàng ỷ ôi ở trong lòng hắn, ngửi mùi hương quen thuộc kia, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ kia, rốt cục tan thành mây khói. Nàng hít sâu một hơi, chôn mặt càng sâu, thân mình nhẹ nhàng run run, chỉ cảm thấy cổ họng co rút nhanh, ngay cả khóe mắt cũng đã hơi hơi ươn ướt.
Thiết Tác ôm lấy hông nàng, một đường trở lại trong phòng.
Nàng toàn tâm tin cậy, không chút phản kháng nào vịn vào vai hắn, mặc hắn ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển qua vai hắn, gối lên vị trí chỉ thuộc về nàng, chóp mũi lại ngửi thấy một mùi máu tươi.
“Chàng bị thương?” nàng vội vàng ngẩng đầu, rõ ràng phát hiện thái dương hắn có một vết trầy da, liền ngay cả tay áo cũng bị cắt đi một nửa lộ ra da thịt ngăm đen, trên đó còn lưu lại một đạo vết máu.
Thần sắc Thiết Tác như thường, xoay người thả nàng trên giường, giống như vết thương này với hắn mà nói căn bản không hề đau.
Nhưng mà, nàng nhìn lại thấy đau lòng, hai mắt đẫm lệ doanh tròng. Nàng ngồi ở trên giường, nhẹ đảo miệng, vài lần vươn tay run run muốn đi chạm vào miệng vết thương của hắn, lại sợ làm đau hắn.
“Rất đau sao?”
Biểu cảm lạnh lùng cứng rắn bởi vì nàng rất quan tâm mà bất giác dịu xuống.
“Không.”
“Ngoài chỗ này ra, còn có vết thương nào khác không?” môi phấn nàng phát run, cố lấy dũng khí hỏi.
Con ngươi đen nhìn chăm chú vào nàng, bởi vì không quen nói dối, chỉ có thể ăn ngay nói thật.
“Trên lưng còn có một vết.”
Mãn Ý sợ tới mức nhảy dựng lên, nóng lòng như lửa đốt, vươn tay đi cởi áo hắn. “Mau ngồi xuống, cởi quần áo ra, để cho thiếp xem.”
Hắn vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn nàng khóc hai vai run run, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, như là tùy thời sẽ lên tiếng khóc lớn, hắn chỉ có thể nghe theo tiểu nữ nhân này, để nàng cởi xiêm y của hắn.
Trên lưng rộng lớn có vết bầm tím lớn, tay nhỏ bé của nàng run rẩy, dịu dàng nhẹ vỗ về vùng xanh tím kia.
“Làm sao có thể bị thương thành như vậy?” nàng khổ sở run giọng hỏi, không dám tưởng tượng hắn đau đến thế nào.
“Chỉ là vết thương nhẹ.”
“Thế này sao có thể xem như vết thương nhẹ chứ?” nàng cố nén nước mắt, thận trọng dặn. “Chàng ngồi xuống trước đã, trăm ngàn không được lộn xộn, thiếp lập tức sẽ trở lại.” nói xong, nàng nhảy xuống giường, đi ra bên ngoài gọi nha hoàn, cầm nước ấm và vải sạch, rồi lại tìm thuốc Kim Sang mà hắn để ở ngăn tủ.
Lấy hết đồ xong, nàng mới đến bên giường, giặt khăn mặt ấm áp, chườm nóng vết thương trên lưng cho hắn, sau đó mới giặt một cái vải sạch sẽ, cẩn thận thay hắn vệ sinh miệng vết thương, lại lấy thuốc Kim Sang, rất cẩn thận bôi lên miệng vết thương.
Nhìn thấy vết thương của hắn, nàng mới bôi dược đến một nửa, nước mắt trong mắt lại không nghe lời chảy xuống dưới.
Ngón tay ngăm đen vươn đến, nhẹ nâng cằm của nàng lên, nước mắt vẫn giống như trân châu, một giọt một giọt chảy xuống.
“Nàng khóc gì?”
“Thiếp, thiếp thiếp thiếp… Thực xin lỗi… Đều là… Đều là thiếp không tốt… Nếu thiếp không nói với Vô Song cô nương… nói chuyện Cao Lương… Nàng, nàng sẽ không…” Mãn Ý rơi lệ đầy mặt, khóc thút thít tự trách.
Thiết Tác nhíu mi, lau đi giọt lệ, trong đôi mắt cũng có sự dịu dàng mà trước nay chưa từng có, vốn lạnh băng nhưng khi nhìn thấy nước mắt của nàng, lại dần dần bị hòa tan.
“Nàng không nói, ả cũng sẽ đi cướp thứ khác.” nguyên liệu nấu ăn của nữ nhân kia, đâu chỉ thiếu mỗi Cao Lương.
Nàng rũ mắt xuống, nước mắt vẫn không ngừng được. Tuy rằng Thiết Tác nói đúng, Long Vô Song ác tuyệt đối không chỉ thế này, nhưng mà cứ nghĩ đến là do mình nhiều lời mới có thể làm hại hắn bị thương, là nàng lại tự trách, không thể chịu đựng được.
Hơn nữa đâu chỉ như vậy, trong lòng nàng còn lo xa, càng lo lắng Long Vô Song luôn lôi kéo hắn đi cướp bóc, chuyên dựa vào hắn đi chắn những cao thủ, đao kiếm không có mắt, nếu ngày nào đó hắn thật sự xảy ra chuyện, nàng, nàng nàng nàng nàng, nàng…
Nước mắt càng chảy nhiều.
Huhu, không muốn không muốn! Nàng không muốn hắn gặp chuyện không may!
Nàng đã yêu say đắm nam nhân này, chỉ nhìn thấy hắn bị thương, là nàng đau lòng như cắt, không ngừng khóc được. Nếu hắn thật sự có chuyện gì, khẳng định nàng sẽ không chịu nổi.
Nghĩ sau một lúc lâu, nàng rốt cục cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn Thiết Tác, nghiêm túc mở miệng.
“Chúng ta… Chúng ta trốn đi được không?”
Hắn hít sâu một hơi, không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Không.”
“Vì sao?”
“Một lời nói đáng giá ngàn vàng.” nếu không phải vì tuân thủ hứa hẹn, hắn đã không mặc cho Long Vô Song sai sử, chịu khổ đến tận bây giờ!
Mãn Ý khóc thút thít quay đầu, nhìn thấy một bức tranh chữ “nhẫn” ở đại sảnh kia, đau lòng không dám nghĩ bên trong chữ kia có bao nhiêu khổ sở và bất bình.
Nàng cũng hiểu được, hứa hẹn đối một người nam nhân mà nói quan trọng đến mức nào. Nhưng mà, nàng thật sự không hy vọng nhìn thấy hắn bị thương nữa.
“Vậy… Chàng — kỳ hạn còn lại của chàng bao lâu?” nàng vừa thay hắn băng bó, vừa nhỏ giọng hỏi.
“Năm năm tám tháng hai mươi tư ngày.”
Mọi khi, hắn luôn cảm thấy những ngày phải trả ơn Long Vô Song, gian nan sống một ngày bằng một năm. Nhưng mà, khi bên cạnh hắn có thêm tiểu nữ nhân này, có nụ cười của nàng, nước mắt của nàng, sự xấu hổ của nàng, cuộc sống vốn gian nan rốt cục lại có lý do làm hắn mở miệng hoặc mỉm cười lần nữa.
Cuộn vải dài sạch sẽ, rất cẩn thận bao lại miệng vết thương, cuối cùng cẩn thận kết lại. Nàng hít sâu một hơi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn chăm chú vào con ngươi đen của hắn.
“Vậy… chàng phải đáp ứng thiếp –”
Mày kiếm khẽ nhếch, không tiếng động hỏi.
“Về sau chàng đừng bị thương nữa.” nàng nghẹn giọng khẩn cầu, giống như chuyện này đối nàng mà nói, là chuyện quan trọng nhất.
Cảm xúc không rõ, tràn đầy ngực hắn.
Kiếp này, trước khi gặp được tiểu nữ nhân này, hắn chưa bao giờ biết được cảm giác này, thẳng đến khi đôi mắt đầy quan tâm và vị tha của nàng nhìn hắn, giống như là đang hạ trong lòng hắn một sự mềm mại kỳ diệu nào đó.
Điều ấy khiến hắn xúc động, làm hắn ôm lấy nàng, dùng ngón cái lau đi nước mặt trên mắt nàng, rồi cúi người muốn ôn lại sự mềm mại ngọc ngà ấm áp của nàng.
“Đợi chút!” tay nhỏ bé của nàng nhanh chóng chặn môi hắn, rất kiên trì. “Chàng phải đáp ứng thiếp trước.”
Mắt đen thâm thúy, yên lặng chăm chú nhìn nàng. Sau đó, Thiết Tác cầm tay nhỏ bé đang đặt lên môi hắn, nhẹ nhàng tiếp tục hôn, khàn khàn trả lời một chữ.
“Được”