Đọc truyện Báo Phục Tình Địch Đích Tối Giai Phương Thức (Giá Cấp Tình Địch Đích Đa) – Chương 69
Ngày hôm sau là hội nghị của Hòa Nguyên, từ khi bắt đầu đến diễn thuyết thì tất cả đều đặc biệt thuận lợi, hai người Lục Ninh Cảnh cùng An Đồng, một thì phụ trách bộ kỹ thuật, một thì phụ trách Bộ công thương, bộ phận diễn thuyết cũng không cần nói, hai người đều là tay già đời, Lục Ninh Cảnh còn bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, tiểu tổ phụ trách hạng mục Hòa Nguyên đều không ngừng gật đầu, biểu thị phương án này có thể dùng được.
Vấn đề phân đoạn, Hòa Nguyên tương đối sắc bé, đại khái cũng là vì coi trọng cái phương án này của bọn họ, nhóm cao tầng đều phi thường độc miệng, Khâu Thừa Ngôn lại chỉ nghịch bút không nói gì, ngược lại, người đàn ông trung niên hói đầu ngồi bên cạnh, thoạt nhìn không nổi bật lại đưa ra nhiều vấn đề xảo quyệt, đến cuối cùng, lại hỏi vì sao các cậu lại hiểu rõ bên công ty chúng tôi đến như vậy, có phải là quen được người nội bộ mà hỏi ra được hay không.
Vấn đề này khiến Lục Ninh Cảnh và An Đồng đều nghẹn một chút, loại này mấy người quen biết cũng nói cho họ, Lục Ninh Cảnh nhìn vị kia dù bận nhưng vẫn có thể ung dung ngồi chờ bọn họ trả lời, những người xung quanh thì xem chừng sợ hãi, không dám có bất cứ dị nghị gì, khẳng định địa vị người này trong công ty rất cao, thậm chí còn có khả năng là người đứng đầu phản đối Khâu Thừa Ngôn.
Vậy thì cần phải cẩn thận mà trả lời, Khâu Thừa Ngôn còn ở bên kia không để ý chút nào xoay bút, Lục Ninh Cảnh suy nghĩ một chút, nói: “Tôi so sánh thấy không thích hợp, chúng tôi bán phần mềm, mục đích chính là vì giải quyết vấn đề nhu cầu phần mềm cho các xí nghiệp, với chúng tôi mà nói, các khách hàng cũng giống như bệnh nhân, để chữa khỏi bệnh, chúng tôi sẽ thông qua khám bệnh, nghe, hỏi để thăm dò xem căn bệnh là gì, sau đó phân tích, thảo luận đưa ra phương án giải quyết, bốc thuốc đúng bệnh, gắng đạt tới sự phục vụ tốt nhất để loại bỏ bệnh tật.”
Nam trung niên đối với đáp án này không tỏ rõ ý kiến, chỉ là viết vài nét vào quyển sổ, sau đó quay đầu nói với Khâu Thừa Ngôn: “Vấn đề của tôi đã hỏi xong, phó tổng Khâu?”
“A, ” Khâu Thừa Ngôn tựa hồ còn đang thất thần đột nhiên bị kéo trở về, sửng sốt một chút, sau đó cười nói, “Tôi cũng không có gì hỏi, bất quá Lâm tổng, về sau những vấn đề ngầm như vậy của công ty anh cũng không cần xen vào, để lại mặt mũi cho công ty.”
Mọi người: …
“Hừ, vậy chính cậu tự làm đi.” Vị Lâm tổng kia đại khái không nghĩ rằng Khâu Thừa Ngôn sẽ ở trước mặt mọi người mà dìm hắn, hừ lạnh một câu đứng dậy dời đi.
Khâu Thừa Ngôn nhún vai một cái, biểu thị không có chuyện gì, lại nói: “Còn ai có vấn đề nào khác?”
Phòng họp rộng lớn yên lặng như tờ, có lẽ chuyện không vui khi nãy đã khiến họ có chút dè chừng, ai cũng biết vị này là lão tổng tương lai, tâm tính ngay thẳng, chỉ cần hắn nhìn khó chịu, không có ai dám đắc tội hắn, cho nên cũng không ai dám làm chim đầu đàn, sợ mang vạ vào thân.
“Nếu như không có thì kết thúc.”
Mọi người lập tức đứng dậy, không tới một phút, bên trong phòng họp chỉ còn lại Lục Ninh Cảnh cùng Khâu Thừa Chí và phụ tá của hắn, Khâu Thừa Chí lúc này mới lười biếng từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về Lục Ninh Cảnh cười cười hữu hảo: “Để Lục tiên sinh cười chê rồi.”
Lục Ninh Cảnh cùng An Đồng thấy Khâu Thừa Ngôn cho mọi người giải tán thì tâm lý đã có chút mất hứng, vốn là khi kết thúc phương án giới thiệu, còn có một khoảng thời gian tự do giao lưu, có vài nhóm rất có hứng thú với PPT của bọn họ, đương nhiên cũng hứng thú với sản phẩm bên công ty, trong âm thầm đã lưu lại phương thức liên hệ, điều này thể hiện cái gì, Lục Ninh Cảnh và An Đồng đều ra vẻ có chút mơ hồ.
Bất quá vẫn là muốn để mặt mũi cho Khâu Thừa Ngôn, Lục Ninh Cảnh cười nói: “Không sao, đúng là sản phẩm chúng tôi nên cải tiến thêm.”
“Không không không, tôi cảm thấy như vậy đã rất tốt, là lão già kia quá xảo quyệt, hừ, lão già kia, bảo là muốn công bằng cạnh tranh, chính mình lại lừa gạt đi cấu kết với Thương gia.”
“…”
Kỳ thực cái vị Lâm tổng kia cố ý làm khó dễ bọn họ, Lục Ninh Cảnh cũng không phải nghe không hiểu, thế nhưng Lục Ninh Cảnh cũng không dám nói đối phương, có khách hàng, trời sinh tính cách chính là như vậy, có khách hàng, thậm chí là bởi vì nhìn trúng sản phẩm của bọn họ, mới có thể có sinh ra nhiều vấn đề lung tung như vậy, nhưng cũng không bài trừ khả năng người ta không thích sản phẩm của bên mình thật, hỏi một ít vấn đề đã chọc cho người ta lúng túng, làm như vậy thật khiến người khác sinh nghi.
—— Hội nghị đã bị làm khó dễ thành bộ dáng này, còn bán chác gì nữa, trước tiên đam sản phẩm về thôi.
Không nghĩ tới Khâu Thừa Ngôn liền như vậy mà nói thẳng ra, Lục Ninh Cảnh cười cười, tránh được cái đề tài này, lại hỏi: “Vậy không biết Khâu tổng đối với cái phương án này thấy thế nào?”
Khâu Thừa Ngôn nhìn An Đồng phía sau cậu một chút, Lục Ninh Cảnh hiểu ý, “An Đồng, cô và tiểu Phương chờ tôi ở bên ngoài, chúng tôi sẽ ra ngay.”
“Mấy cậu cũng đi ra ngoài.” Khâu Thừa Ngôn nói với người của hắn.
Khâu Thừa Ngôn đợi đến khi tất cả đã ra ngoài mới miễn cường ngồi ở trên ghế, tiếp tục xoay bút, nói với Lục Ninh Cảnh: “Chúng ta đánh cược một lần thế nào?”
Lục Ninh Cảnh nghi hoặc: “Đánh cuộc gì?”
“Đánh cược tôi và Lâm tổng kia ai là người cười cuối cùng. Tôi hiện tại đang cần một phần mềm có thể toàn tâm ủng hộ tôi, đồng thời cảm thấy các cậu cũng rất tốt, có dám theo tôi cá không?”
Nếu như Khâu Thừa Ngôn đã nói như vậy, Lục Ninh Cảnh còn không hiểu chính là làm trò. Khâu Thừa Ngôn hiện tại tuy rằng mang danh nghĩa là người phụ trách hạng mục, mà vị trí bất ổn, Lâm tổng kia đại khái chính là người phản đối gay gắt nhất, hơn nữa sau lưng hắn còn có một công ty cung cấp phần mềm chống đỡ, cho nên Khâu Thừa Ngôn muốn lôi kéo cậu, muốn cùng cậu hợp tác.
Thành công, phần mềm của câu không nhất định là phải bán ra ngoài, thua, phần mềm khẳng định sẽ không bán được.
Ưu điểm chính là không có đối tượng cạnh tranh, thậm chí chỉ cần cùng hắn liên minh chống Lâm tổng, mà khuyết điểm, chính là cậu không thể làm quen với Lâm tổng, cho dù nửa đường bị Khâu Thừa Ngôn khai trừ.
“Như thế nào, có dám hay không?” Khâu Thừa Ngôn nói, “Tôi không bắt ép cậu, hơn nữa, rõ ràng mà nói, tôi có 50% hoặc hơn có thể giúp cậu.”
“Dám, tại sao không dám, ” Lục Ninh Cảnh cân nhắc, năm đó cũng từ biện pháp như vậy mà làm với Trịnh Vân Phàm, huống hồ trên tay Khâu Thừa Ngôn có thực quyền đây, “Bất quá Khâu tổng, tôi có một điều kiện nho nhỏ.”
Khâu Thừa Ngôn ngoài ý muốn nhíu mày, “Cậu nói.”
“Tôi hi vọng chúng ta là quan hệ hợp tác, mà không phải…” Lục Ninh Cảnh dừng một chút, “là người chơi và quân cờ.”
***
“Xem ra hôm nay rất thuận lợi?” Trịnh Hằng thấy Lục Ninh Cảnh cả người đều tràn đầy nụ cười, liền biết cậu đã thành công, “Chúc mừng a, quản lý Lục.”
“Không chỉ thành công, em còn có một quyết định vĩ đại, nếu lão đại của em mà biết, khẳng chừng muốn đánh chết em luôn.”
Vào lúc này, kỳ thực rất nhiều công ty phần mềm đều nằm ở mức độ ngắm nhìn, không rõ mà đối nghịch với bất kỳ ai, thắng chưa chắc sẽ tuyển ngươi, mà thua cũng không nhất định là không chọn ngươi.
Trịnh Hằng nói: “Có phải là rất hoài niệm những ngày tháng anh làm hôn quân.”
“Trịnh tiên sinh, em làm sao lại nhớ ra, lão gia ngài đã dùng tờ danh sách của Hoành Á mà uy hiếp em mấy lần?”
Trịnh Hằng: …
“Nội dung vở kịch cần thiết.” Trịnh Hằng sờ sờ mũi, lạc đề, “Đêm nay đến chỗ chú em ăn cơm đi?”
Chú cậu ngày hôm trước xuất viện, có thuê một người đến chăm sóc sinh hoạt hàng ngày. Bởi vì nằm viện nên người của công ty y đều đến thăm, còn có phong bì tiền, cho nên sau khi xuất viện, y dự định mời vài đồng nghiệp đi ăn, nhưng thân thể thực sự chưa đi lại được cho nên mới xếp bàn ở nhà, mời vài người thân thiết đến.
Hai người Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng đến tương đối sớm, lúc đến thì bạn bè thân thiết của Lục Tự Minh còn chưa tới. Tuy trên đầu y còn quấn băng vải nhưng tinh thần khôi phục cực kỳ tốt. Thái độ của y đối với Trịnh Hằng cũng mềm mỏng hơn, dù sao Trịnh Hằng cũng không phải là loại người khiến người ta ghét kia.
Cho nên thời điểm hai người đến, Lục Tự Minh bắt chuyện rồi cùng uống trà, Trịnh Hằng thấy y đang pha trà thì chạy đến giúp, Lục Tự Minh khoát tay bảo không cần, sau đó ngồi xuống cạnh Lục Ninh Cảnh nói: “Đi vào trong thư phòng của tôi, trong ngăn kéo có một hộp trà ngon, cậu giúp tôi mang ra.”
Lục Ninh Cảnh bĩu môi: “Đến cho vào tủ lạnh chú còn sợ nó hỏng.”
“Thói quen, ” y xua tay, nói với Trịnh Hằng, “Lúc ở thành phố S, có người tặng cho tôi, nghe nói là người ở phía trên uống, vẫn luôn giấu ở tủ lạnh không cam lòng uống, kết quả bị con gái cầm đi làm trứng luộc nước trà, làm tức chết tôi, cho nên có trà ngon là đều phải cất giấu.”
Đúng là đủ khách khí, Trịnh Hằng cười nói: “Tôi cũng được một người bạn tặng quà cho, tiện tay để ở nhà. Khi đó trong nhà cũng có nhiều trẻ con, không biết đứa nào nghịch ngợm tưởng là đồ ăn vặt mà gặm cho xiên vẹo, sợ bị mắng nên ném luôn vào bể nước, vẫn còn may không phải là nhung hươu hay cái gì.”
Chú nói cái gì Lục Ninh Cảnh nghe đã không rõ lắm, cậu ngoan ngoãn chạy đi lấy lá trà, trong phòng khách thi thoảng truyền đến tiếng cười của hai người đàn ông, một bộ trò chuyện vui vẻ, cậu phát hiện, từ sau khi xuất viện, chú cậu thay đổi rất nhiều.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu vào thư phòng của chú. Căn phòng rất gọn gàng, ngoại trừ giá sách và một bộ bàn ghế làm việc thì còn có một chậu cây cảnh, những thứ linh tinh khác không thấy đâu.
Lục Ninh Cảnh tìm được lá trà của y, đang muốn đóng lại ngăn kéo thì nhìn thấy một tấm hình được kẹp trong quyển sổ, mà một đoạn lộ ra kia… Lục Ninh Cảnh qua loa liếc một cái, tưởng là cậu và y, trong hình là hai người, tư thế chụp ảnh còn rất thân mật, cậu khi nào lại có hành động này với y?
Lục Ninh Cảnh thề là cậu không cố ý, nhưng vẫn không nhịn được mà rút bức ảnh ra, bức ảnh có chút ố vàng, hiển nhiên là từ rất lâu rồi, chỉ là chủ nhân bảo tồn rất tốt, người trong ảnh tướng mạo như trước thanh tân, tuy rằng bây giờ bức ảnh đã không còn rõ ràng nhưng Lục Ninh Cảnh vẫn nhận ra được, cái người kia cũng không phải cậu, mà là… Khâu Tử Hiên.
Tại sao cậu lại nhầm Khâu Tử Hiên là mình chứ? Lục Ninh Cảnh có chút khó hiểu, lấy điện thoại ra soi hình mình, khoan hãy nói, đầu tiên nhìn qua thì thật giống, nhìn kỹ mới nhận ra có khác biệt.
Trong hình hai người rất trẻ trung, chú cậu thì không thay đổi mấy nhưng Khâu Tử Hiên lại khác rất nhiều. Tổng thế mà nói thì vẫn nhận ra được hắn, hai người đều mặc áo sơmi màu trắng, hai tay Khâu Tử Hiên câu trên cổ chú cậu, đầu cũng thân mật dựa vào trên vai y, hai người đều cười rất vui vẻ, tuổi trẻ phấn chấn, phỏng chừng vào khi đó đã làm tan chảy không biết bao nhiêu trái tim.
Lục Ninh Cảnh không phải là người hay suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này cậu không thể không liên tưởng.
Mấy chuyện linh tinh hợp lại, hiện ra đáp án hoàn chỉnh vô cùng sống động.
“Đi lâu như vậy, ta còn tưởng con không tìm được.” Chú cậu ngày hôm nay tâm tình cực kỳ tốt, trên mặt đều là nụ cười, khác hẳn với vẻ nghiêm cẩn trước đây của y.
“Không, cháu bị ghế ngáng chân một chút, suýt chút nữa ngã sấp xuống.” Lục Ninh Cảnh thuận miệng nói dối, lời ra đến khóe miệng lại nuốt xuống.
“Em đấy, không cẩn thận gì cả, vội vội vàng vàng.” Trịnh Hằng nói, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, “Có bị làm sao không?”
“Không có, ” Lục Ninh Cảnh lắc đầu, lại nói, “Trịnh tiên sinh, ngài và chú cộng thêm ba tôi, tôi cảm thấy mình có 3 người cha, mà ai cũng thích đi giáo huấn tôi.”
Trịnh Hằng: …
Lục Tự Minh chỉ là cười, không nói gì.
“Đúng rồi, chú, bạn của mẹ cháu, là một người tốt vô cùng, độc thân hơn 10 năm, vẫn luôn một mình mang theo…”
“Dừng một chút, ” Lục Tự Minh cắt ngang Lục Ninh Cảnh mà nói, “Đời ta cũng sẽ không tái hôn nữa, con cũng đừng tham gia vào chuyện này.”
“Có thể chú à, chú bây giờ 50 tuổi chưa tới, về sau còn phải đi một đoạn đường dài, một mình chú, hãy tìm một người bạn lữ, có lẽ sẽ gặp được một người phù hợp đến tuổi già.”
“Ta một mình tốt vô cùng, chỉ hi vọng các con rảnh rỗi có thể tới thăm một chút đã thoả mãn rồi.”
“Thật sự?” Lục Ninh Cảnh nhìn sắc mặt y, “Chú…”
“Cái gì?” Y thấy cậu chậm chạp không nói, nghi hoặc mà nhìn cậu.
“Không, cháu chỉ muốn nói, cháu sẽ không ngại.”
Lục Ninh Cảnh như trong nháy mắt rất muốn hỏi, có phải người không quên được cái người kia phải không, chỉ là cậu biết Khâu Tử Hiên đã có vợ con, một nhà hạnh phúc mỹ mãn, không quên được cũng vô dụng, cậu đột nhiên cảm thấy y thật đáng thương, tuy rằng không biết bọn họ quá khứ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ y lẻ loi độc hành, con gái không ở bên người chính là sự thực trước mắt, đối với Khâu Tử Hiên oán hận cũng có thể hiểu được, còn có bức ảnh cất giấu kia…
Cũng là y xin lỗi mọi người, ái tình chuyện như vậy ai mà biết trước được.
Chỉ là đối diện như vậy, thậm chí lúc biết chuyện của cậu và Trịnh Hằng liền kịch liệt phản đối, làm cho Lục Ninh Cảnh có chút khó mà tin nổi, y cư nhiên cũng từng có một đoạn thời gian quen biết với đàn ông.
Hơn nữa… Khâu Tử Hiên kia, rất có thể chính là “mẹ” đẻ của cậu.
“Ta không phải sợ con để ý, ta là thật không có tính toán đó, nào nào, đừng nói nữa, uống trà uống trà, tiểu Trịnh, con kiến thức rộng rãi, nếm thử trà này xem, ta cũng chỉ uống qua một lần, bình thường đều không nỡ lấy ra uống.”
“Được.”
Trịnh Hằng đáp, đối với Lục Ninh Cảnh đã sớm quen thuộc, xem sắc mặt cậu hắn đã sớm biết nội tâm cậu nghĩ gì, nhìn bộ dáng Lục Ninh Cảnh, cùng với điệu bộ cậ ấp a ấp úng, cũng biết cậu đã biết cái gì đó, lặng lẽ cầm tay cậu. Lục Ninh Cảnh quay đầu nhìn hắn, thấy hắn nháy mắt với mình, cũng cười cười, chuyên tâm phẩm trà, không nhắc lại nữa đến chuyện này nữa.
Một lát sau, Khang Thành cùng với mấy người bạn của Lục Tự Minh mấy cũng tới, một nhóm người chen lấn một phòng, náo nhiệt cực kì, Lục Ninh Cảnh cũng không có nhắc lại chuyện kia.
Ngược lại là Khang Thành, nhìn Lục Ninh Cảnh vài lần, cười ha hả nói với Lục Tự Minh: “Tiểu Lục thực sự là là một nhân tài, xem ra con cái Lục gia các cậu đúng là nhất phẩm. Trước đây tôi hận không thể gả em gái cho cậu, hiện tại chính là hận không có con gái để gả cho cháu cậu.”
“Đến cháu gái anh cũng không có cơ hội, cháu trai nhà tôi đã có chủ.”
Lục Tự Minh biết Khang Thành có chơi với Khâu Tử Hiên, khẳng định nhìn Lục Ninh Cảnh sẽ thấy hai người giống nhau, bất quá có là gì, hắn nghi ngờ hay không đã không còn quan trọng, hiện tại con trai y ở bên cạnh, cháu cũng có, nhân sinh không có gì không vừa lòng, còn chuyện liên quan Khâu Tử Hiên…
Bọn họ đã già như vậy, đời này yêu một lần đã khiến y kiệt sức, Khâu gia không phải dễ đối phó như vậy, nếu đã buông xuống, già cũng sẽ bất động, còn có thể liên lụy đến Ninh Cảnh.
Cho nên, cứ như vậy đi, yêu và mây gió gì đó, đối với đám tuổi già bọn y mà nói, đã không còn quan trọng.
Cơm nước xong xuôi, lúc trở về đã không còn sớm, Lục Ninh Cảnh uống một chút rượu, ngày hôm nay lại bởi vị hội nghị kia mà chưa được nghỉ ngơi. Vừa lên xe đã ngồi một bên ngủ gà ngủ gật, mãi cho đến khi có cảm giác có người ở ôm mình mới mở mắt ra, thấy khuôn mặt Trịnh Hằng được khuếch đại.
“Làm em tỉnh?” Trịnh Hằng ôm cậu từ trong xe ra với kiểu bồng công chúa.
“… Em tự mình đi.”
Lục Ninh Cảnh muốn tránh thoát, Trịnh Hằng nắm chặt tay, “Không có chuyện gì, ôm được.”
“Để bà Vương thấy thì không hay.”
“Vậy em giả vờ ngủ đi.”
“…”
“Chúng ta trước tiên ở trong sân một chút đi, tỉnh rượu.” Lục Ninh Cảnh từ trong lồng ngực của hắn giãy giụa, nói.
“Ừm.”
Trịnh Hằng ngược lại là tình nguyện cùng cậu, nắm tay cậu, ở trong sân chậm rãi bước đi, Lục Ninh Cảnh cười nói: “Làm sao lại có cảm giác già rồi muốn đi tản bộ.”
“Em tại sao không nói là đang yêu đương mà tản bộ, ” Trịnh Hằng không đồng ý nói, “Xem chúng ta này, lãng mạn biết bao.”
Lục Ninh Cảnh không có nói tiếp, đá cục đá dưới chân: “Anh xem em và Khâu thư ký, khuôn mặt có phải rất giống?”
Trịnh Hằng dừng một chút, cậu quả nhiên là biết cái gì đó, bất quá Lục Ninh Cảnh bình tĩnh đến độ này thực sự nằm ngoài dự dự liệu của hắn, hắn biết khi cậu biết chuyện chú mình mới là cha ruột, tên nhóc này đã huyên náo lợi hại thế nào, đến nhà cũng không thèm về.
“Ừ, bắt đầu gặp thì có một chút, về sau thì lại không, tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em ngày hôm nay có nhìn thấy một tấm hình trong phòng chú, lúc đầu nhìn thấy người trong hình, còn tưởng là hai chú cháu em chụp chung, nhìn kỹ mới phát hiện chính là bộ trưởng Khâu và chú.”
“Cho nên em cảm thấy, em và hai người họ có mối quan hệ nào đó?”
“Đúng vậy, không thể nào là trùng hợp đi, Trịnh Hằng, nếu như đây thật sự là sự thực, em làm sao có thể đối diện với bộ trưởng Khâu. Em xem thái độ của ngài đối xử với em không khác gì con, kỳ thực chính là đã biết từ lâu, chỉ là không muốn nhận em. Dù sao con riêng đối với tiền đồ của ngài ấy chính là một vết nhơ, có thể còn khiến ngài ấy bại sản, ngài ấy được như bây giờ quả thật không dễ dàng.”
“Vậy em muốn cùng ông ấy nhận nhau?” Trịnh Hằng nhìn cậu.
Lục Ninh Cảnh lắc đầu: “Nếu người đó đã không muốn, em sao có thể mặt dày đi được, là người ấy có lỗi với em, đã bỏ rơi em, cũng không phải em bất hiếu không chịu phụng dưỡng.”
“Cho nên, nếu là cái dạng này, em cần gì phải quan tâm làm sao đối mặt với hắn, cứ làm theo con tim mình đi, em coi như sau này không muốn gặp hắn, đại môn Trịnh gia chắc chắn sẽ không để hắn tiến vào, cái gì cũng không sợ, anh vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của em.” Trịnh Hằng sờ sờ đầu Lục Ninh Cảnh nói.
“Thuận theo tự nhiên đi.” Kỳ thực cậu đối với Khâu Tử Hiên không có bất luận cảm tình gì. Lúc biết sự thật, nội tâm cậu đặc biệt bình tĩnh, cũng không dậy sóng như khi biết ba ruột của mình, phải chăng do tình cảm bất đồng?