Báo Phục Tình Địch Đích Tối Giai Phương Thức (Giá Cấp Tình Địch Đích Đa)

Chương 18: Thẳng thắn


Đọc truyện Báo Phục Tình Địch Đích Tối Giai Phương Thức (Giá Cấp Tình Địch Đích Đa) – Chương 18: Thẳng thắn

Sau khi ăn xong thì mọi người ngồi xuống hàn thuyên một hồi, trò chuyện vòng vèo cuối cùng chuyển sang đề tài về chuyến du lịch ngày mốt. Trịnh tiên sinh tựa hồ rất quen thuộc đối với các điểm du lịch ở thành phố A, thậm chí còn giới thiệu cho Lục Ninh Cảnh một tour mà so ra còn tốt hơn tour mọi người đặt ban đầu. Bất quá, thích hợp nhất vẫn là tự đi xe riêng.

“Nhà cháu có xe việt dã, nếu như cần mọi người có thể mượn” Trịnh tiên sinh nói, “Tự mình lái xe cũng thoải mái hơn, không phải chờ đợi ai.”

“Không cần đâu,” mẹ Lục đem hoa quả đã rửa sạch đẩy đến trước mặt Trịnh tiên sinh, “Đã làm phiền cháu quá rồi.”

“Chỉ là mượn chiếc xe thôi mà, không phiền phức.”

Ba mẹ Lục thì không thích thiếu nợ người khác, hiển nhiên là từ chối. Ngược lại, tuy uống hơi nhiều, đi đứng lại không vững, nhưng đầu óc Lục Ninh Cảnh vẫn tỉnh táo, cảm thấy lời nói của Trịnh tiên sinh rất hợp lý, chuyến du lịch của bọn họ cũng ngắn, có xe đi riêng thực sự tiện hơn: “Tự mình lái xe quả thật có thoải mái hơn, Trịnh tiên sinh anh không cần sao?”

“Nhà tôi vẫn còn xe khác, trước mắt trong nhà cũng không có ai đi du lịch.”

Việc mượn xe cứ vậy mà xác định, mẹ Lục thấy quan hệ giữa hai người không tệ, bạn bè mượn xe cũng rất bình thường nên cứ tuỳ theo ý Lục Ninh Cảnh.

Ba Lục nói:”Tiểu Trịnh xem ra rất quen thuộc với thành phố A, bình thường chắc cũng hay ra ngoài nhỉ?”

“Cháu cũng biết chút chút, bình thường chỉ có một mình, đi đâu cũng được.”

“Há, vậy hả?” ba Lục cũng rất ngạc nhiên, người như tiểu Trịnh lại chưa kết hôn, chắc cũng khá cô đơn, liền đưa ra gợi ý, “Hay là cháu đi cùng nhà chúng ta luôn đi?”

Lục Ninh Cảnh trán hơi giật giật.

Ấn tượng của mẹ Lục với Trịnh Hằng khá tốt, hiện tại còn mượn xe người ta, vừa rồi lại nghe hắn nói chỉ có một mình, đi đâu cũng không để ý, cũng đồng ý với ba Lục: “Đúng vậy, tiểu Trịnh đã quen biết với Ninh Cảnh như vậy, mọi người cùng nhau đi, đông người sẽ náo nhiệt hơn.”

Lục Ninh Cảnh nội tâm kêu gào: Ba mẹ thận trọng chút đi, con với hắn ta còn chưa quen thân tới mức đó.


Đối với sự nhiệt tình của ba mẹ, Lục Ninh Cảnh có chút dở khóc dở cười, “Ba mẹ, Trịnh tiên sinh tuần sau còn phải đi làm, đâu thể theo chúng ta đi du lịch.”

Người nào đó lại thật không nể mặt cậu, “Được ạ, cháu vẫn luôn muốn đi đâu đó chơi mà đi một mình lại không có ý nghĩa gì.”

Nói thêm một hồi, Trịnh Hằng liền đứng dậy ra về, Lục Ninh Cảnh đưa hắn đi ra ngoài.

Hai người ra khỏi nhà, lúc tiến vào thang máy, Lục Ninh Cảnh suýt chút nữa bị ngáng chân té lộn, may mà Trịnh Hằng đúng lúc đỡ lấy cậu, cậu mới không bị tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

Trịnh Hằng giúp cậu đứng vững xong cũng không có buông tay ra, lại hỏi: “Uống say?”

“Đầu hơi choáng váng.” Lục Ninh Cảnh xoa xoa cái trán, rượu này thật nặng, lúc nãy ngồi cảm giác không mãnh liệt như vậy, vừa đứng lên cả người đã nặng trĩu.

Cửa thang máy dần dần khép lại, trong không gian thu hẹp, hai người lại có cử chỉ ám muội, không biết thế nào, trong đầu Lục Ninh Cảnh đột nhiên hiện ra cuộc đối thoại mập mờ với Trịnh tiên sinh tối qua mà mẹ Lục nói đến, hơi nghiêng mình tách ra khỏi Trịnh tiên sinh, cười khan nói, “Chai rượu kia 52 độ, nếu bị mẹ tôi phát hiện tôi uống say tới như vậy, ba liền không xong.”

Trịnh Hằng thấy sắc mặt Lục Ninh Cảnh không lắm tự nhiên, như khai hoá được vẻ mặt mới mẻ này của cậu, lúc này thang máy xuống đến tầng một, hai người cùng đi ra, Trịnh Hằng đề nghị: “Đi lòng vòng cho tỉnh rượu?”

“Không cần, anh cứ về trước không muộn, tôi đi mua chai nước để súc miệng là được.”

“Không có chuyện gì, không muộn,” hai người đi tới trước xe Trịnh tiên sinh, hắn ta mở cửa bên ghế phó lái, nói với Ninh Cảnh, “Đi thôi.”

“…”

Đây chính là ép mua ép bán mà!

Lục Ninh Cảnh hơi do dự, giương mắt lại thấy ánh mắt sáng quắc của Trịnh tiên sinh đang nhìn mình, nhíu mày nhìn cậu nói: “Sợ tôi ăn thịt cậu hả?”


Lời này của Trịnh tiên sinh có ý khiêu khích, Lục Ninh Cảnh trong lòng nói, lão tử khi còn bé còn cùng mấy vị đại ca du côn ra bắc vào nam, không nói những cái khác, công phu đánh nhau vẫn là học được mấy chiêu, có thể sợ ngươi sao.

Vốn tưởng rằng Trịnh tiên sinh chỉ là dẫn cậu đi hóng gió một chút, không nghĩ tới hắn thuận đường, vòng xe trực tiếp ra bờ biển phía nam thành phố.

Buổi tối biển rộng yên tĩnh, sóng biển nhẹ nhàng đánh lên bờ cát, dọc bờ biển có hai ba tụ thành một nhóm du ngoạn, gió đêm khẽ thổi, mang đến từng tia từng tia cảm giác mát mẻ, pha tạp chút vị mặn nước biển.

Hai người tìm ghế gỗ quanh đó rồi ngồi xuống, lắng nghe tiếng sóng biển, hưởng thụ gió lạnh phơ phất, thản nhiên yên tĩnh.

Không thể không nói, đây chính là… nơi giúp cho tỉnh rượu tốt nhất.

Thủ đoạn này của Trịnh tiên sinh, nếu là gài trên con gái, khẳng định mười người thì có đến năm đã quỳ rạp dưới quần hắn.

Lục Ninh Cảnh đột nhiên nghĩ, Trịnh tiên sinh cũng không ít tuổi, chắc cũng tầm tên Trương Kính bát quái ngốc ngốc. Cậu cũng đột nhiên nổi lên tâm bát quái, hỏi người bên cạnh: “Trịnh tiên sinh, hỏi anh vấn đề nhạy cảm chút.”

“Ừm.”

“Anh kết hôn chưa?”

“Đã từng, sau đó không hợp, chia tay.”

“… Người nhà anh không thúc sao?”

Cậu tốt nghiệp hai năm đã vội vàng tìm việc làm, không tìm bạn gái, mẹ cậu mỗi ngày đều thúc giục, sợ cậu không cưới được vợ. Quan niệm của người nông thôn không giống người thành thị, hồi trước lúc cả nhà cậu chưa chuyển vào trong thành, bên làng mà bà nội cậu ở, nam qua 27, đã bắt đầu “ế”, đến tầm 30, chỉ có thể cưới mấy người vớ va vớ vẩn hoặc cơ bản là mấy người đã qua đời chồng.

Tuy rằng bây giờ xã hội phát triển, nhưng quan niệm cổ hủ thì vẫn còn đấy cho nên mẹ Lục Ninh Cảnh cũng lo lắng thúc giục.


Trịnh tiên sinh chắc hẳn cũng đã đến tuổi kết hôn, mặc dù thoạt nhìn vẫn còn trẻ. Lục Ninh Cảnh biết, muốn trở thành người có tiền có thể nuôi sống bản thân, chắc phải thêm 5, 6 năm nữa, cho dù Trịnh tiên sinh hiện tại mới 35 tuổi, nhưng nếu đặt ở trong gia đình cậu, mẹ Lục đã sớm đánh gãy chân cậu.

Trịnh Hằng lạnh nhạt nói: “Nếu tôi nói, tôi có một thằng con kém cậu mấy tuổi, cậu có tin không? ”

Lục Ninh Cảnh: …

Anh chắc không phải là em trai chứ?

“Ha ha ha a, ” Lục Ninh Cảnh cười khan nói, “Anh thật biết nói đùa.”

Hơn nữa còn là chuyện cười nhạt nhẽo.

Trịnh Hằng biết cậu nhất định sẽ không tin, nói: “Để ý đời tư của tôi như vậy, lẽ nào cậu muốn ‘tìm hiểu’ tôi?”

“Làm sao có khả năng!” Lục Ninh Cảnh không nghĩ tới Trịnh tiên sinh sẽ nói trắng ra như vậy, lại nhận ra phản ứng quá mức kịch liệt đến của mình, mất tự nhiên sờ sờ mũi, cười ngốc, “Anh đừng nói giỡn.”

“Không đùa,” Trịnh Hằng nghiêng đầu nhìn cậu, khẩu khí nghiêm túc nói, “Tôi rất để ý tới điều đó.”

“…” Bọn họ khoảng cách rất gần, Lục Ninh Cảnh thậm chí có thể cảm thấy được hô hấp ấm áp cảu Trịnh tiên ở bên tai mình. Lục Ninh Cảnh từ nhỏ đã được tỏ tình không ít, nhưng đối tượng đều là các bé gái, hiện tại lại là một nam nhân, còn dùng khẩu khí nghiêm túc như vậy ghé vào lỗ tai cậu nói mấy câu như thế này, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời, “Tôi cảm thấy, tôi có lẽ vẫn thích con gái hơn.”

Trịnh Hằng cười cười, tựa lưng vào ghế ngồi, không nói gì.

Bên tai ồn ào dần nhạt đi, bóng đêm yên tĩnh đến bình yên, Lục Ninh Cảnh lại như đang đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than. Trịnh tiên sinh không nói một lời, vẫn nhìn Lục Ninh Cảnh đang ở xa, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn hắn.

Nếu như đổi thành người khác, Lục Ninh Cảnh còn có thể diễn hài mà lừa gạt hoặc trực tiếp từ chối, nhưng đối phương là Trịnh tiên sinh…

Phải gây hoạ thế nào mới được một nam nhân tỏ tình vậy trời!

Lục Ninh Cảnh gãi gãi sau gáy, “Kỳ thực so với tôi, nam nhân hay nữ nhân tốt đều có rất nhiều, anh nhất định có thể tìm được người thích hợp.”


Trịnh tiên sinh vẫn như trước không nói lời nào, Lục Ninh Cảnh có chút hốt hoảng mà quay đầu lại nhìn, phát hiện Trịnh tiên sinh cũng đang nhìn mình.

Dưới ánh trăng, ánh mắt Trịnh tiên sinh trong suốt, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt, Lục Ninh Cảnh biết mình bị lừa rồi. Cậu cảm thấy lúng túng, người ta thậm chí còn chẳng để trong lòng, Lục Ninh Cảnh nhất thời đáy lòng dâng lên chút xấu hổ, Trịnh tiên sinh bỗng nhiên ép người tới gần.

“Anh, anh muốn làm gì?” Lục Ninh Cảnh thấy khẩu khí của mình có hơi giống mấy cô gái nhỏ bỉ lưu manh đùa bỡn.

Trịnh Hằng nhìn đôi mắt Lục Ninh Cảnh, nói: “Tôi không hút thuốc, không uống rượu, biết phấn đấu, có trách nhiệm, miễn cưỡng có chút tiền bạc, cuộc sống riêng cũng ổn, ở cùng một nam nhân tốt như vậy, em thực sự không muốn cân nhắc lại?”

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hai chúng ta đều là nam nhân đó! Thâm tâm Lục Ninh Cảnh đang kêu rên, lắc đầu như trống bỏi, “Không cân nhắc, không muốn.”

“Nhưng tôi cảm thấy được…” Trịnh tiên sinh bỗng nhiên hôn xuống giữa hai chân mày cậu, “Em rất đáng để tôi cân nhắc.”

Lúc Lục Ninh Cảnh đang sững sờ, Trịnh tiên sinh đã cấp tốc dời đi. Gió biển thổi vào người mang đến cảm giác mát mẻ làm Lục Ninh Cảnh phản ứng lại.

Mịa nó! Cậu vừa được một nam nhân hôn?!

Lục Ninh Cảnh tâm lý như có hàng nghìn con thảo nê mã* chạy qua, hận không thể giơ ngón giữa lên với Trịnh tiên sinh, Trịnh tiên sinh cũng lạnh nhạt đứng dậy, nói: “Trở về đi.”

*thảo nê mã: Từ hài âm trên mạng của F*ck your mother, cũng là tên của một loại vật hư cấu có hình dạng như con lạc đà nhưng mà lại được xếp vào loại ngựa

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Lục Ninh Cảnh: …

Kỳ thực Trịnh Hằng không muốn nói nhanh như vậy, dù sao ấn tượng của Lục Ninh Cảnh đối với hắn, vẻn vẹn chỉ dừng lại ở việc hắn hay giúp đỡ cậu, chỉ hơn người qua đường một chút. Hắn nghĩ phải chậm rãi và thầm lặng mà đi vào cuộc sống của Lục Ninh Cảnh, để tình cảm cá nhân của hai bên dần tốt, sau đó thuận theo tự nhiên mà tỏ tình, tương đối dễ dàng thành công.

Hắn từ trước đến giờ luôn là tay thợ săn có tính kiên nhẫn, hưởng thụ loại cảm giác con mồi tự mình đưa tới cửa.

Song, khi nhìn thấy bài thuyết trình phần mềm của Thịnh Liên ngày ấy, hắn đi làm vừa vặn đụng tới Lục Ninh Cảnh cùng một nam nhân khác xuống xe, người kia còn tỉ mỉ chỉnh cổ áo cho cậu, lúc còn thân mật vỗ vai, Trịnh Hằng liền biết, e rằng ở trước mặt Lục Ninh Cảnh, hắn cũng không còn kiên trì nữa.

Tình yêu, xưa nay chính là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.