Đọc truyện Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta FULL – Chương 26
240.
Taxi vừa mới đi được nửa đường, An Dạng đã gọi điện đến.
“Alo, An Dạng? Anh đang ở đâu?” Tôi vừa nghe máy đã hỏi ngay lập tức.
An Dạng không ngờ tôi lại lo lắng như vậy, sững sờ hai giây mới nói: “Ở trước cổng trường em.”
Tôi bèn nói tài xế quay lại đường cũ, An Dạng nghe thế liền hỏi tôi tại sao không ở trường học.
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Mấy hôm nay anh nghỉ học phải không?”
An Dạng ấp a ấp úng: “À thì…thì…trong nhà anh có chút việc.”
“Vừa nãy em gọi cho anh mà anh còn tắt máy.”
“Anh xin lỗi, trên đường đi điện thoại anh hết pin, đến lúc xuống xe mới thấy, bây giờ anh đang dùng sạc dự phòng mà.”
“Nhà anh có chuyện gì vậy? Không tiện nói với em sao?”
An Dương trầm mặc một lúc mới trả lời: “Ừm.”
241.
Tôi vừa xuống taxi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy An Dạng đang đứng dưới bóng cây.
“Sao anh lại tới đây?” tôi hỏi anh.
An Dạng dang tay, “Ôm đi!”
Mặc cho trong lòng còn ngổn ngang bao câu hỏi, tôi vẫn ngoan ngoãn bước đến ôm lấy anh.
Người tôi yêu vượt vặn dặm đường xa để đến bên tôi, ôm một cái có đáng là gì.
Hai chúng tôi đi dạo dọc theo đường mòn bên cạnh trường, tôi hỏi An Dạng, dạo này anh bận lắm sao.
“Ừm, nhưng vẫn còn chịu được.” An Dạng đặt tay lên vai tôi, “Mà anh còn chưa hỏi em đâu, hôm nay em không có tiết hay sao? Sao lại chạy ra ngoài hả?”
Tôi rút giấy xin phép quơ quơ trước mặt anh, “Gọi cho anh không được, em lo lắm.
Hừ, làm lãng phí của ông đây một tờ giấy phép!”
242.
“Ông đây?” An Dạng cười tủm tỉm ghé lại gần tôi, mặt chúng tôi dán sát vào nhau, hai chóp mũi cơ hồ muốn chạm.
Anh hôn nhẹ lên môi tôi rồi vội vàng rời đi, “Dạo này lớn gan rồi ha.”
Cái người này sao lúc yêu đương lại không biết xấu hổ như vậy chứ, tôi hất tay anh khỏi vai mình, “Quầng thâm của anh đen lắm rồi ý.”
“À…vậy sao?” An Dạng cúi thấp đầu, “Gọi cho anh không được em liền cứ như vậy muốn trở về sao? Mai mốt phải ngoan, ở trường chờ anh…”
“An Dạng.” tôi ngắt lời anh, “Anh đừng lảng sang chuyện khác nữa, rốt cuộc là có chuyện gì? Thật sự không thể nói với em sao?”
An Dạng hít sâu một hơi, tôi nghĩ cuối cùng anh cũng chịu nói cho tôi biết sự thật, nhưng anh lại nói, “Kiều Kiều, anh vất vả đường xa đến đây, em không thể quan tâm anh nhiều hơn một xíu sao, chỉ một chút chíu hoy.”
Vừa nghe “Kiều Kiều”, da đầu tôi đã như muốn nổ tung, “Anh đừng có gọi em như vậy!!”
An Dạng chớp chớp mắt, anh cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi cất giọng trầm ấm gọi “Kiều Kiều”, gọi xong lại đứng đần người ra cười ngây ngô.
An Dạng đã hai mươi mốt tuổi, đã không thể gọi anh là thiếu niên nữa rồi.
Nhưng khi anh cười, nụ cười ấy rạng rỡ như nắng chiều, khiến tôi nhớ lại khoảng thời gian mình vất vả thầm thương trộm nhớ anh.
Thời niên thiếu chỉ yêu duy nhất một người, kể từ đó, trong mắt tôi chẳng thể chứa thêm bất kì ai.
Trong mộng ngoài mơ, tất cả chỉ là anh.
Anh cười lên tựa như chàng thiếu niên sạch sẽ tiêu sái, bỏ lại hết thảy xô bồ náo động nơi trần thế, chỉ một lòng yêu thích mỗi mình tôi.
243.
Tôi: “Hôm nay anh ở lại đây sao?”
An Dạng: “Ừm, anh đã đặt khách sạn xong xuôi hết rồi.”
Do thời gian còn nhiều, An Dạng quyết định dẫn tôi đi hẹn hò.
Trong rạp chiếu phim, An Dạng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, anh không chịu ngồi yên ở ghế của mình mà nhất quyết phải ôm tôi vào lòng mới chịu.
Tư thế này chẳng hề thoải mái gì cho cam, tôi hỏi anh: “Anh ngồi vẹo sang một bên thế không mệt ạ?”
“Không!!”
“Nhưng mà cộm em, em khó chịu.”
An Dạng nép đầu vào vai tôi như nàng dâu nhỏ: “Cái gì cộm, Kiều Tích em nói bậy cái gì không à, anh nghe hông có hiểu.”
Tôi hoàn toàn không có ý đó, “Em…..”
“Thôi đừng luyên thuyên nữa, tập trung xem phim kìa bé.” An Dạng xoa xoa cổ tôi.
Tôi đành nhắm mắt, thôi thì kệ anh đi.
244.
Nhưng chỉ một lát sau, An Dạng lại bắt đầu thủ thỉ: “Anh hôm nay ngủ lại khách sạn á.”
Tôi lạnh nhạt hỏi: “Không phải anh mới nói phải im lặng tập trung xem phim hả?”
“Hôm nay anh ngủ lại khách sạn á bé.”
“Biết rồi, lúc nãy anh nói rồi.”
An Dạng không đạt được mục đích liền cù tôi, tôi vội vàng giữ tay anh lại, hai đứa con trai đi xem phim còn ôm ấp cù lét nhau cái quỷ gì chứ.
“Em cũng xin phép nghỉ rồi còn gì, đúng không?” An Dạng nói xong liền xoay người áp sát tôi vào ghế, “Tối ở lại khách sạn với anh nha.”
Tôi nhìn chằm chằm anh trong chốc lát: “Tại sao lại bắt em…”
Lời còn chưa nói hết đã bị An Dạng dùng đầu lưỡi bịt miệng mất rồi, cái tên mất nết này!!
245.
Trên đường tìm một nhà hàng để ăn tối, An Dạng hỏi tôi, bộ phim chúng tôi vừa xem nói về cái gì.
Tôi tóm tắt sơ lược cho anh nghe một lần, tên này không những không khen tôi mà còn quay sang dỗi ngược, chỉ trích tôi hôn anh mà còn phân tâm đủ thứ.
Tôi nhấc chân đá anh, bị anh cười ha ha tránh được.
“Trong đầu anh toàn nghĩ về em thôi, mà em còn có thời gian nghĩ về cái phim quỷ ma đó nữa!”
Anh dùng dằng nắm chặt tay tôi rồi buông ra, lặp đi lặp lại để thể hiện sự oán giận của mình, “Không công bằng! AAA!!”
“An Dạng.” Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ là người giỏi ăn nói, vĩnh viễn không theo kịp kịch bản của An Dạng, vậy nên tôi chỉ có thể nói những điều đơn giản mà thật lòng nhất, “Em thích anh lắm.”
An Dạng ngơ ngác ôm đầu tôi lắc lắc, xoa mái tóc của tôi thành một mớ hỗn độn.
Anh khụ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Anh cũng thích em lắm.
Nhưng bây giờ vẫn chưa nói cho em biết được đâu.”
246.
Cơm nước xong xuôi, chúng tôi cùng nhau trở về khách sạn.
Nhìn giường đôi trong phòng, tôi hỏi An Dạng: “Anh đã tính toán kĩ từ trước rồi đúng không?”
An Dạng khiêm tốn nói: “Không có đâu em, lúc ngồi trên xe mới bắt đầu tính á.”
Lúc An Dạng chuẩn bị xong xuôi từ phòng tắm bước ra, tôi mới bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, lấp liếm nói: “Hôm nay mình ngủ sớm đi!!”
An Dạng cúi người, áo choàng tắm của anh buông lỏng, làn da màu lúa mì và cơ bụng rắn chắc hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.
Tôi vô cùng bối rối, chỉ biết ấp úng lặp lại: “Mình ngủ sớm nha anh…”
An Dạng luồn tay vào tốc tôi vuốt ve, hôn nhẹ môi tôi cười nói: “Đi tắm nào em.”
247.
Tôi ở trong phòng tắm hốt hoảng không thôi, cọ qua cọ lại một lúc lâu mới rón ra rón rén bước ra ngoài.
Đến khi bước lại gần giường mới phát hiện, An Dạng đã sớm ngủ say mất rồi.
Tôi thế mà lại có chút thất vọng.
Đành tự tát mình một phát, thầm nhủ bản thân đúng là có bệnh mà.
Tôi vừa trèo lên giường, An Dạng đã theo bản năng mà sờ soạng qua đây, anh vòng tay kéo tôi vào lòng, giống hệt như khi còn nhỏ.
Chúng tôi lúc bé cũng là thế này, càng không cho anh ôm anh càng muốn ôm, anh thích sấn tới dính sát lại gần tôi, làm cho cả hai cùng nóng đến phát điên thì anh càng vui vẻ.
Đúng là ngốc muốn chết.
Tôi nằm trong lòng bạn trai ngốc của mình, ngủ một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong vòng tay của An Dạng, nhìn thấy hai bàn tay của chúng tôi mười ngón đan vào nhau không rời.
Tôi cất giọng: “Anh tỉnh rồi ạ?”
An Dạng giả chết.
Tôi: “Tay là anh tự nhét vào phải không?”
An Dạng lập tức mở to mắt: “Kiều Kiều, em nói cái gì bậy bạ vậy hả, nói vậy người ta hiểu lầm chết anh.”
Tôi bóp chặt đôi bàn tay đang nắm lấy nhau.
An Dạng: “Áuuuuu.”
248.
Tôi vốn định đến nhà ga để tiễn An Dạng, nhưng anh lại sống chết không chịu.
“Em còn phải đến lớp nữa, hôm qua đã nghỉ rồi còn gì.”
Mỗi khi gặp phải chuyện thế này, An Dạng liền lập tức biến thành một người cha già lo lắng cho việc học của đứa con trai.
Tôi ngồi trên giường không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn An Dạng đang đứng trước mặt mình.
“Em mà đến tiễn anh, anh sẽ càng không muốn đi đó.” An Dạng khom lưng, tựa đầu kề sát vào trán tôi, “Bạn trai em nhịn khổ lắm đó em biết không?”
Tôi không đành lòng, cuối cùng đành chiều theo anh, còn cùng anh nói giỡn: “Hôm qua anh bỏ em ngủ trước còn gì.”
An Dạng cười toe: “Lần sau nhất định không ngủ, phải làm em kêu chồng ơi cả đêm luôn cho biết mặt.”
“Anh cút đi.”
249.
An Dạng chân trước vừa mới đi, tôi chân sau đã đặt vé tàu chuyến tiếp theo trở về.
Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tôi gọi cho Kiều Khánh Quốc, định nói với ông rằng tôi sẽ về nhà vài ngày, gấp đến mức còn chưa kịp bịa ra lý do để thoái thác.
Nhưng thực tế thì có bịa lý do cũng vô ích, Kiều Khánh Quốc không hề đồng ý chút nào.
“Vì sao không được về ạ?” Tôi theo bản năng liền hỏi.
Ở đầu dây bên kia, Kiều Khánh Quốc trầm mặc một lúc lâu.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng rối loạn vô cùng: “Bố??”
“Bố sẽ gọi đến trường của con, nói với bọn họ đừng phê chuẩn cho con nghỉ học.
Mấy ngày này con cứ học cho đàng hoàng đi, chuyện gì cũng đừng nghĩ tới.”
Kiều Khánh Quốc thở dài một hơi, trong giọng nói kia là bất lực cùng tức giận, ông nói, “Con không cần quay về làm gì cả.
Bố không cho phép.”
250.
Tưởng Hàn Lâm liên lạc với tôi vào ngày thứ hai sau khi tôi gọi cho Kiều Khánh Quốc.
Câu đầu tiên thầy ấy nói sau khi giới thiệu thân phận của mình là: “Thầy chưa bao giờ thấy An Dạng ngu ngốc như vậy.”
Cả đêm tôi không ngủ, muốn về nhưng lại sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra một khả năng có thể khiến Kiều Khánh Quốc phát giận lớn đến như vậy.
Tưởng Hàn Lâm nói: “An Dạng cùng người trong nhà….”
Tôi cũng chưa từng thấy anh hành sự ngu ngốc như vậy bao giờ, làm sao anh dám một mình….!
“Come out rồi.”
…Come out chứ?
251.
Vào buổi tối hôm Mục Cảnh uống say, sau đó tôi chủ động thừa nhận tính hướng của mình, An Dạng cả một đêm không về nhà.
Anh đến quán bar, còn thuận tay kéo theo Tưởng Hàn Lâm – người đang chăn êm nệm ấm, ôm ôn hương nhuyễn ngọc, đi cùng.
Khi Tưởng Hàn Lâm đến nơi, An Dạng đã gần như say khướt.
“Bạn nhỏ nhà tôi gửi lời cảm ơn trò đấy, nhờ trò gọi tôi đi nên xem như cứu em ấy một mạng.” Tưởng Hàn Lâm giọng điệu thâm trầm, lời nói đầy ẩn ý.
Về sau An Dạng nhiều lần đi tìm Tưởng Hàn Lâm tâm sự.
Từ khi chúng tôi còn học cấp ba, thầy Tưởng đã cảm thấy mối quan hệ này không hề đơn giản, thầy ấy thẳng thắn hỏi An Dạng: “Trò thích em trai của mình sao?”
Vốn tưởng An Dạng sẽ thoái thác một phen, không ngờ anh thế mà còn cười cười, trả lời dõng dạc: “Đúng ạ, thích lắm.”
Nhìn thấy cái dáng vẻ này của anh, Tưởng Hàn Lâm có chút suy tư nghĩ, kiểu này là không cản được nữa rồi, hoàn toàn rơi vào hố lửa rồi.
252.
An Dạng khi đó còn cho rằng tôi thích Mục Cảnh, nên anh cả ngày ở chỗ Tưởng Hàn Lâm nói xấu Mục Cảnh không ít.
Nhưng như vậy còn tốt, điều khiến Tưởng Hàn Lam không thể hiểu được là, khi Mục Cảnh nhắn wechat làm rõ mối quan hệ với tôi, An Dạng liền muốn comeout.
“Trò điên rồi à? Lỡ em ấy không thích trò thì sao hả? Comeout chứ có phải chơi đồ hàng đâu? Thằng nhóc em bình tĩnh lại đi.”
Tưởng Hàn Lâm tức quá hóa cười, thầy ấy không hiểu, một người bình thường vốn khôn khéo đến vậy, tại sao khi dính vào chuyện tình cảm liền khắp nơi rối loạn? Không phải tên nhóc này trước giờ bạc tình lắm hay sao?
An Dạng chỉ nói: “Em ấy sẽ thích em.”
“Trò điên rồi!!”
An Dạng nhẹ gật đầu: “Đúng là điên rồi.
Thích em ấy đến điên rồi.”
Từ “thích” này chứa đựng quá nhiều cảm xúc, ngoại trừ những người trong cuộc, không ai có quyền phủ nhận việc một người thích một người khác.
Bởi thế cho nên, dù An Dạng đúng là vừa ngu ngốc vừa suy nghĩ chẳng hề thấu đáo, nhưng Tưởng Hàn Lâm cũng không biết phải khuyên thế nào.
Bản thân cũng là người trong giới, hiểu rõ lưỡng tình tương duyệt* vốn không phải là chuyện dễ dàng, đành phải nói: “Trò suy nghĩ cho kĩ đi”.
*Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – liǎng qíng xiāng yuè (duyệt: yêu thích, hình dung song phương đều có tình cảm với nhau, nôm na là hai lòng cùng ưa)
Về sau tôi cùng An Dạng ở bên nhau, anh càng thêm kiên định muốn comeout cùng người nhà.
Vào cuối tuần đầu tiên sau kỳ nghỉ dài, An Dạng bất ngờ đến trường gặp tôi, sau khi trở về nhà, anh cứ vậy liền comeout.
253.
Tưởng Hàn Lâm nói: “Trò ấy hình như chỉ cùng người nhà nói rằng thích em, chứ chưa nói gì đến chuyện hai đứa bên nhau cả.”
Tôi vừa lên mạng tìm vé xe lửa vừa đáp lại: “Anh ấy điên rồi!! Dám phủ nhận mối quan hệ yêu đương của tụi em hả? Làm hay lắm, đợi em về đá chết ảnh!!”
Tưởng Hàn Lâm ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười, “Mặc dù thầy không nên xen vào chuyện này, nhưng thầy thực sự không thể nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của thằng nhóc đó được nữa.
Mấy ngày nay trò ấy khổ sở lắm, huống hồ thầy cảm thấy, chuyện này vẫn là hai người cùng nhau đối mặt sẽ tốt hơn.”
“Em cảm ơn thầy”, tôi đã đặt xong vé, “Về sau em sẽ cẩn thận bảo ban lại anh ấy ạ.”
An Dạng đã nói, anh muốn tôi chờ anh thêm một chút.
Nhưng thật xin lỗi, tôi không thể chờ thêm một phút một giây nào nữa, chỉ muốn chạy như bay đến bên cạnh anh mà thôi..