Đọc truyện Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta FULL – Chương 24
214.
Môi trường mới và những người bạn mới trong trường đại học khiến tôi cảm thấy thật xa lạ, phải mất một thời gian dài mới có thể thích ứng được.
Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, nếu lúc trước tôi lựa chọn học tại một trường đại học ở địa phương, trở thành đàn em cùng trường với An Dạng…thì không biết sẽ thế nào nhỉ.
Đúng thật là mua dây buộc mình mà.
Hễ nhàn rỗi tôi liền nhớ đến An Dạng, vậy nên tôi đành phải làm cho chính mình trở nên bận rộn, lăn lộn trong một hoàn cảnh xa lạ, tự lần mò tìm lối ra.
Cứ như thế qua một tháng, hình bóng của An Dạng cũng dần trở nên mờ nhạt đi một chút.
Tôi tự nhủ mình đã không còn nhớ rõ bộ dáng lúc anh uống rượu nữa rồi, nhưng sau khi nghĩ lại mới biết, An Dạng vốn hiếm khi uống rượu trước mặt tôi, anh sợ tôi học hư.
Thế là lại chẳng quên được bao nhiêu.
Từ ngày tôi đến thành phố Q, An Dạng sẽ đều đặn gửi cho tôi một tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon mỗi ngày.
Có lần tôi còn trêu anh: [Anh đây là đang tìm cảm giác tồn tại hay sao thế ạ?]
An Dạng nhanh chóng trả lời: [Tại anh sợ em quên mất anh mà.]
Anh hiếm khi nào nói chuyện nghiêm túc với tôi như vậy, tôi có chút ngượng ngùng, không biết đáp lời sao cho phải.
215.
Khi tôi còn đang nuôi hi vọng, rằng trường học mới cùng bạn bè mới sẽ khiến tôi chìm đắm trong sinh hoạt bận rộn phong phú mà quên đi một người, thì người kia liền xuất hiện.
Ngày hôm đó trời đổ cơn mưa, nhưng mưa không quá lớn, chẳng cần che ô.
Tôi và bạn cùng phòng đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy An Dạng, anh đứng một mình dưới tán cây, tóc tai quần áo đều ướt sũng.
“Các cậu đi ăn trước đi, tớ có chút việc.” Tôi nói xong liền xoay người đi về phía An Dạng.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi nhìn thấy quần áo anh ướt sũng dính chặt vào người liền cau mày hỏi, “Anh đến sao không gọi cho em, đứng ở đây bao lâu rồi hả, ướt thành cái dạng này, anh…”
“Hôm nay anh không có lớp nên mới muốn đến tìm em mà…” An Dạng cúi đầu, “Cũng không có chờ lâu…”
“Cái rắm ý!”
An Dạng cười: “Mới không gặp bao lâu đâu mà em đã thô tục như này rồi.”
Hôm nay trời mưa chẳng lớn chút nào, nhưng mưa dai dẳng từ sáng đến trưa.
Hai chúng tôi cùng nhau đứng dưới mưa, giống y như hai đứa ngốc.
216.
Tôi kéo An Dạng về kí túc xá, đưa khăn cho anh lau sơ mình mẩy tóc tai.
Tâm trạng An Dạng có vẻ không tốt, tôi gặng hỏi anh có chuyện gì, nhưng anh chẳng chịu nói lời nào.
“Ở trường đã quen chưa?” Khi tôi vừa đến đây anh đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần.
“Quen rồi ạ.”
An Dạng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh vừa rồi cũng có nhìn thấy, em với bạn cùng phòng quan hệ rất tốt.”
“Dạ…”
An Dạng đứng dậy vươn vài, cười nói với tôi: “Được rồi, hôm nay anh không có việc gì nên muốn đến gặp em, giờ thấy em sống tốt thì người anh này yên tâm rồi.”
Tôi không quen nhìn bộ dạng tươi cười đầy miễn cưỡng này chút nào, “Em làm có anh trai đâu.”
“Nói cái gì đâu không, anh của em ưu tú muốn chết, người ta đốt đèn lòng đi tìm còn không có kia kìa, em đừng…”
“Tại sao anh lại đứng dưới mưa chờ em lâu như vậy chứ?”
217.
An Dạng cũng không trả lời câu hỏi của tôi, anh chỉ quay mặt đi, nói là nên trở về rồi.
Chúng tôi bước ra khỏi kí túc xá mới chợt nhở phải mang theo ô, lòng tôi nghẹn một hơi, dứt khoát cùng An Dạng bước vào màn mưa.
An Dạng thấy tôi như thế liền vội vàng cởi áo khoác của mình ra trùm lên đầu tôi, tôi vừa định kéo xuống đã bị anh lấy tay đè lại.
“Yên xem nào, anh dầm mưa từ nãy rồi, giờ ướt thêm chút nữa cũng có sao đâu.
Em mà bị cảm là anh lo lắm.”
Cho nên anh vì cái gì lại muốn đứng trước cổng trường tôi dầm mưa chứ? Đến dũng khí bước vào còn không có, vì cái gì còn muốn ngồi xe lửa mấy tiếng đồng hồ chỉ để gặp tôi chứ?
Đoạn đường đi từ kí túc xá đến cổng trường dường như kéo dài bất tận, tôi vẫn luôn một mực cúi đầu.
“Áo khoác của anh để lại cho em đấy, nhớ giặt sạch sẽ rồi mang về cho anh đó, biết chưa?”
An Dạng buông tay ra, cuối cùng tôi cũng có thể kéo áo khoác của anh xuống.
An Dạng có chút vô lực: “Không phải đã nói rồi sao, em sẽ bị cảm mất….”
218.
Tôi vốn tưởng rằng người không thể kiềm chế nổi tâm tình sẽ là mình, nhưng không nghĩ tới, An Dạng vừa nói xong câu đó liền ôm chặt lấy tôi.
Người qua đường vội vã như xuyên qua màn mưa mà liếc mắt nhìn chúng tôi, nhưng cũng chẳng mấy ai thật sự quan tâm, chỉ hờ hững bước tiếp.
Tất cả khiến tôi chợt nảy ra một ảo tưởng lạ lùng, rằng thế giới này chỉ còn lại mỗi chúng tôi mà thôi.
“Kiều Tích.” Giọng nói của An Dạng vang lên bên tai tôi trầm ấm, “Em nói là sẽ không quên anh đi.”
“An Dạng, anh..?”
“Nói em sẽ không quên mất anh!!”
“Em…Em sẽ không quên anh đâu, anh.”
Làm sao em có thể quên được anh chứ, em thích anh đến vậy cơ mà.
219.
Tôi không biết mình trở về kí túc xá bằng cách nào, tôi đờ đẫn nằm trên giường đến tận khi bụng reo ầm ĩ mới nhớ ra, mình vẫn còn chưa có ăn cơm.
Tôi vừa úp mì gói vừa nhìn di động, nửa tiếng trước An Dạng đã gửi tin nhắn đến, nhắc tôi phải ăn cơm, nhưng đến bây giờ tôi mới đọc được.
Tôi đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian An Dạng vừa lên đại học.
Dù rằng khi đó An Dạng vẫn đang ở cùng một thành phố với tôi, chỉ cần bắt một chuyến xe là có thể đến thẳng trường gặp tôi rồi, nhưng tôi vẫn lo lắng trước sau, rằng ở một thời điểm tôi không biết, anh sẽ cùng một bạn học xinh đẹp nào đó kết giao.
Tôi không có quyền hỏi đến sinh hoạt của anh, vì thế tôi chỉ có thể sống trong sợ hãi.
Mà hiện tại, tôi liều mạng muốn thoát khỏi thành phố có An Dạng, anh làm sao có thể không biết? Anh biết là tôi muốn trốn tránh anh.
Bởi do tôi đã từng trải qua điều đó, nên tôi có thể hiểu được sự nhẫn nhịn cùng bất an của An Dạng bây giờ.
Đứa em trai anh cưng chiều, bỗng một ngày chạy đến một nơi xa lạ, dần trưởng thành cũng dần cách xa, anh sợ hãi thất thố là điều có thể hiểu được.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại mà nước mắt rơi lúc nào cũng không hay biết.
Bởi vì đối phương không thích mình liền muốn trốn chạy, hoàn toàn không màng đến cảm nhận của người khác.
Sao tôi lại trở thành một kẻ tồi tệ thế này cơ chứ.
220.
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa tôi và An Dạng cũng dần hoà hảo lại.
Chúng tôi chuyện trò nhiều hơn trên wechat, đùa giỡn giận hờn nhau giống như trước đây.
Chỉ là những chuyện xảy ra vào buổi chiều mưa hôm đó, chúng tôi đều ngầm hiểu với nhau, không nhắc gì đến nữa.
Kì nghỉ dài đầu tiên sau khi nhập học, tôi tất nhiên là ngoan ngoãn xách hành lý về nhà.
An Dạng đến đón tôi, vừa nhìn thấy tôi anh đã đưa tay nhéo má, hỏi tôi sao lại gầy như vậy.
“Anh không thấy em đẹp trai lên ạ?
An Dạng lắc đầu: “Không thấy.”
Tôi giẫm lên chân anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Giờ thấy chưa?”
“Đẹp, đẹp quá chời đẹp luôn em!!”
221.
“Chúc mừng nam nam khách quý đã nắm tay thành công?”
Vào ngày thứ tư của kì nghỉ, tôi đến quán cà phê chờ gặp Mục Cảnh.
Hắn dạo này đã vô cùng huênh hoang, không những đến muộn nửa tiếng, mà còn dắt theo Mục Lặc — là “dắt” theo đúng nghĩa đen luôn cơ đấy.
Mục Lặc có vẻ hơi ngượng ngùng, nhỏ nhẹ bảo anh trai buông tay ra, nhưng Mục Cảnh làm gì biết ngại cơ chứ, hắn giống như con lợn chết không sợ nước sôi, vừa cười toe toét vừa đong đưa hai bàn tay đang nắm chặt với nhau cho tôi thấy.
Hai người bọn họ hình như vẫn chưa ở bên nhau, nhưng Mục Cảnh đã nói với tôi, Mục Lặc đại khái đã nhìn ra tâm tư của hắn rồi.
[Hình như hôm mà cưng với An Dạng đưa anh về ý, anh uống nhiều quá nên lỡ miệng, rượu vào lời ra!]
Cũng kì lạ thật ý.
Lúc yêu thầm thì mười phần cẩn thận, hèn mọn che che giấu giấu.
Bây giờ khi đối phương đã biết hết tâm tư của mình, thì hắn lại bắt đầu làm càn không nể nang ai.
Mục Cảnh nói: [Anh giờ còn sợ cái gì nữa đâu chứ, trường hợp xấu nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.]
222.
Chúng tôi trò chuyện được một lúc.
Mục Cảnh ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm chặt lấy Mục Lặc, “Tưởng Hàn Lâm, giáo viên chủ nhiệm cấp ba của An Dạng ý, em biết mà phải không? Thầy mà có quan hệ khá tốt với An Dạng ý?”
“Em nhớ mà, thầy ý cũng là giáo viên dạy Toán của em mà.”
Mục Cảnh cười: “Trùng hợp ghê nha~”
Mục Lặc ở bên kia xen vào: “Em cũng biết thầy Tưởng…”
Mục Cảnh tủm tỉm cười, làm một động tác “Suỵt” với Mục Lặc rồi quay sang nói với tôi: “Gần đây anh có nghe được vài chuyện.”
“Tưởng Hàn Lâm là đồng tính luyến ái!”
223.
“Nghe bảo thầy ấy đã có người yêu đồng giới, hẹn hò được bảy tám năm rồi, người kia học cùng trường đại học với An Dạng ý.
Việc này người trong giới cơ bản đều biết, hai người họ tình cảm tốt lắm…An Dạng thân với thầy ấy như vậy sao có thể không biết được chứ.
Nếu như An Dạng không bài xích đồng tính luyến ái như chúng ta vẫn nghĩ, thì chẳng có lý do gì cậu ta không cho em tìm bạn trai cả.
Hoặc là cậu ta tiêu chuẩn kép, hoặc là cậu ta…thích em!”
Trên đường về nhà, tôi nhớ tới kỳ nghỉ hè đầu tiên của cấp ba, tôi và An Dạng tình cờ gặp được Tưởng Hàn Lâm khi đi công viên nước.
Lúc đó Tưởng Hàn Lâm còn bảo thầy ấy đến đón “bạn nhỏ” về nhà.
An Dạng sau đó nói với tôi rằng “bạn nhỏ” mà thầy đề cập đến đã học năm hai, còn hơn anh một lớp.
Những sự việc loanh quanh xoay vòng này, dường như tạo thành một xâu chuỗi đầy logic, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hoang mang.
“Tại sao lại nói với em những điều này?”
“Phải nói thế nào đây nhỉ, anh luôn cảm thấy vì anh mà chuyện hai đứa trở nên quá phức tạp.
Biết đâu An Dạng cũng thích em thì sao?” Mục Cảnh chậm rãi buông bàn tay đang nắm chặt Mục Lặc ra, “Em cũng đâu có giống anh.”
224.
Vừa về đến nhà, tôi đã thấy An Dạng đang ngồi trong phòng khách, tôi quay lại nhìn huyền quan – đây đúng là nhà tôi mà!
“Sao anh lại tới đây?”
“Mai em đi rồi còn gì, anh muốn dùng một đêm cuối này để cùng em ôn lại cảm tình đó.”
Tim tôi như nhảy dựng: “Anh nghiêm túc??”
An Dạng ném hạt hạnh nhân vào trong miệng: “Đùa hoy, chứ Kiều bảo anh sang ăn tối.”
Tôi lấy đi đĩa hạnh nhân đang đặt trước mặt anh.
An Dạng ngẩng đầu.
Tôi ngoài cười trong không cười: “Để bụng còn ăn tối.
Ăn nhiều trái cây khô sẽ không tốt cho tiêu hoá đâu.”
“Kiều Tích, em trước đây không phải như vậy!!”
“Em như nào??”, tôi lạnh lùng ăn hạnh nhân, lườm lườm hỏi anh.
An Dạng biểu tình rối rắm, nghẹn nửa ngày cũng không phản bác được một câu.
225.
Thật ra, An Dạng đã nói đúng, sau khi vào đại học, tôi đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia, mỗi khi đối mặt với An Dạng, tôi luôn sợ sẽ bị anh rầy la thuyết giáo.
Nhưng bây giờ tôi một chút cũng không sợ, không những vậy còn có thể một câu trả lại một câu.
“Con người ai cũng sẽ trưởng thành mà.” Tôi nhàn nhạt buông một lời rồi cùng hạnh nhân bước vào bếp.
An Dạng ở phía sau tôi làm cái tư thế chuẩn bị nổ súng: “Đứa nhỏ anh bế từ bé đến lớn hoá ra cũng không phải là đứa nhỏ ngoannn.”
Tôi thuận miệng hỏi: “Chứ anh muốn thế nào hả?”
An Dạng rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt lại trầm hẳn xuống, “Ít nhất cũng phải trưởng thành ở nơi nào anh có thể nhìn thấy được, như vậy anh mới an tâm hơn một chút.”
“An Dạng.”
“Ừm?”
“Em mười chín.”
“….Ừm.” An Dạng ngơ ngác gật đầu, “Anh biết mà.”
226.
Sau bữa cơm tối, Kiều Khánh Quốc uống không ít rượu, cao hứng nói: “An Dạng hôm nay ở lại đi con, chú còn phải đi trực đêm, có cháu ở đây hai đứa bầu bạn chú cũng yên tâm.”
“Bố, con mười chín.”
Kiều Khánh Quốc phớt lờ tôi, “An Dạng, lại đây chú cháu mình nói chuyện đi con.”
“Con mười chín rồi mà…”
An Dạng: “Dạ chú.”
Tôi: “….”
Kiều Khánh Quốc cầm lấy chén rượu, cùng An Dạng nói: “Tới, cạn ly với chú đi con.”
“….”.