Đọc truyện Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta FULL – Chương 22
190.
“An Dạng, buông ra.”
An Dạng nghe được lời tôi nói thì ngạc nhiên lắm, anh quay lại nhìn tôi chằm chằm, tay cũng thuận thế mà buông ra.
Cuối phố một mảnh tối tăm, tôi không dám nhìn vào mắt An Dạng, chỉ cúi đầu khẽ nói: “Trễ rồi, em không tới nhà anh làm phiền nữa.”
An Dạng trầm ngâm không nói, tôi tiếp tục, “Với cả, tới nhà anh rồi em biết ngủ ở đâu?”
An Dạng vẫn lặng thinh.
Hai chúng tôi đứng ngây ngốc hồi lâu, cho đến khi tiếng chuông lanh lảnh của một chiếc xe đạp vừa lúc chạy ngang qua đã kéo tôi trở về thực tại, tôi chợt nhận ra, An Dạng cũng không còn nắm tay tôi nữa rồi, tôi có thể đi bất cứ khi nào tôi muốn.
Vậy tôi còn chờ đợi điều gì cơ chứ.
Tôi quay đi, thoáng nhìn thấy tay anh hết nâng lên rồi lại hạ xuống.
Từ bao giờ mà hai chúng tôi đã trở nên thận trọng, không dám lại gần đối phương đến thế này?
191.
Kiều Khánh Quốc thấy tôi trở về thì vô cùng kinh ngạc: “Con không phải tới nhà An Dạng sao…?”
Ông nói đến giữa chừng thì khựng lại, nhận thấy tâm tình tôi không ổn mới sửa lời, “Con muốn uống trà không?”
Tôi lắc đầu: “Ngày mai con còn đi học mà, uống trà sợ không ngủ được ạ.”
Kiều Khánh Quốc gật gật: “Xảy ra chuyện gì cũng có thể nói với bố nha con, cũng không phải là bố ép buộc con phải nói…”
“Con hiểu mà, bố.” Tôi đặt cặp sách xuống giường, cố nặn ra một nụ cười: “Cũng lâu rồi con không xem TV.”
Kiều Khánh Quốc gật đầu liên tục, ông vuốt phẳng những nếp nhăn trên ghế sopha rồi bảo tôi ngồi xuống.
Trong lòng tôi không rõ là tư vị gì, chúng tôi cùng ngồi trên một chiếc ghế sopha nhỏ, khoảng cách chẳng bao xa nhưng lại không biết nói gì với nhau.
Ông nhiều lần muốn mở lời cùng tôi trò chuyện, rồi lại giống như chẳng biết nói gì, cuối cùng phải đành thôi.
192.
“Con với An Dạng cãi nhau rồi à?”
“Không ạ.
Anh ấy lên đại học liền ít liên lạc hơn thôi bố.”
Tôi nói xong bỗng thấy có chút hoảng, trước kia tôi luôn là người không thể nói dối, vậy mà giờ đây đã có thể tuỳ ý nói bậy mà mặt không đổi sắc.
Kiều Khánh Quốc chẳng để tâm tới lời tôi nói, “Trẻ con ấy mà, cãi nhau xong lại làm lành ngay thôi.”
“Bố.” Tôi lên tiếng nhắc nhở, “Con mười tám rồi, thành niên rồi mà.”
Kiều Quốc Quốc thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy nhỉ, đúng rồi, con mười tám tuổi rồi, nhưng đối với bố, con mãi là trẻ con mà.”
“Bố ơi.” Tôi ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào Kiều Khánh Quốc, “Con…”
“Sao vậy con?”
“Không, không có gì…” Đầu ngón tay tôi run rẩy, “Chuyện kia…con sẽ nghĩ lại thật kĩ ạ.”
Kiều Khánh Quốc không chất vấn gì thêm, ông uống nốt phần trà còn lại, vỗ vai bảo tôi nên ngủ sớm, sau đó đứng dậy trở về phòng.
193.
Còn 48 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Học sinh cuối cấp chúng tôi luôn trong tình trạng bị một lượng lớn các bài kiểm tra cùng bài tập đè cho không thở nổi, vậy nên tôi cũng chẳng có thời gian để nghĩ về An Dạng.
Thật ra như vậy cũng tốt, mà chúng tôi đã lâu không hề liên lạc.
Trước đây tôi luôn nghĩ, An Dạng rời đi là nửa hồn tôi theo mất.
Nhưng nào có khoa trương đến thế.
Chỉ là thiếu đi một người bên cạnh mà thôi.
Sau lần uống say hôm đó, Lan có quay về nhà thêm vài lần, tôi không nhịn được hỏi anh, có phải muốn nghỉ học rồi không?
Lan cà lơ phất phơ nói, “Có Mục Lặc chăm học là đủ rồi, chỉ cần Mục Lặc tốt nghiệp thuận lợi thì người anh trai này cũng có thể yên tâm.
Còn cưng thì sao hả? Sắp thi đại học đến nơi rồi, có tính toán gì chưa?”
Trong lòng tôi dường như đã có quyết định, nhưng chỉ nói: “Em còn chưa nghĩ kĩ mà.”
Lan cười, “Cưng đừng lo lắng quá làm gì, sớm muộn cũng sẽ suy nghĩ rõ ràng thôi.”
Tối hôm đó Lan mua vé quay về, tôi vốn dĩ muốn tiễn nhưng bị hắn ngăn lại.
Lý do đưa ra là: “Anh đây muốn đi dạo một mình nha.”
Khoé miệng tôi giật giật: “Bớt diễn, ghê muốn chết.”
Lan cười: “Phải hông, anh thấy rất là thơ mộng đó.”
“À quên nữa.
Sau này gọi anh Mục Cảnh đi, Lan cũng không phải tên anh nữa rồi.”
Tôi không hiểu điều này có nghĩa là gì, ngập ngừng hai giây mới nói, “cũng biết vậy nữa ha.”
Lan vẫy tay chào tôi, quay lưng bỏ đi.
Tôi đứng nhìn theo bóng lưng hắn dần rời xa, có chút bồi hồi đưa tay vẫy nhẹ.
“Tạm biệt, Lan.”
194.
Nếu định nghĩa về sự trùng hợp trên Baidu là: trùng hợp ngẫu nhiên, vừa vặn nhất trí.
Vậy thì không biết chuyện tôi vừa quay người lại đã thấy An Dạng chống gối đứng thở dốc, có thể xem là trùng hợp hay không nữa.
– Rõ ràng là không rồi.
Tôi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
An Dạng đứng thẳng người, thở hổn hển nhìn tôi.
“Anh chạy đi đâu mà gấp vậy chứ?”
Anh vẫn không nói.
Tôi bèn làm bộ muốn đi, anh liền bước tới nắm lấy tay tôi, đáng thương hề hề hỏi, “Em, em ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.”
An Dạng ú ớ không nói nên lời, tôi chỉ có thể thở dài, “Anh thấy em nên mới chạy tới sao?”
“À…!ừm, ừm.” An Dạng đáp lại một cách khô khan.
195.
Sau đó chúng tôi vẫn cùng nhau đến quán ăn khuya.
“Anh muốn ăn thịt cừu xiên không?”
“…..”
Thấy anh vẫn ngơ ngác như người mất hồn, tôi đành phải lặp lại, “Anh ăn thịt cừu xiên không?”
An Dạng giật nảy mình, ngơ ngác gật đầu: “Ăn.”
Lúc thịt được dọn lên, An Dạng khều khều tay tôi, ý bảo tôi ăn trước.
“Em ăn rồi, không ăn nữa đâu.”
An Dạng phụng phịu ăn một mình, bình thường nếu không có người cùng ăn chung với anh thì anh sẽ không ăn đâu.
Tôi gõ gõ xuống bàn, “Anh không có đói bụng đúng không?”
An Dương bỗng ngẩng phắt lên, gọi tên tôi: “Kiều Tích”
Quán ăn ven đường ám khói mù mịt cùng những tiếng la hét ồn ào, khuôn mặt của An Dạng dường như cũng bị làn khói lửng lơ ấy che mờ đi mất.
Nhưng khói bụi vỉa hè cũng không che lấp được vẻ đẹp của anh.
“Em đang trốn anh không không?”
“Không có mà.”
An Dạng đưa tay lại gần, tôi bị khói xông thẳng vào mắt, theo bản năng liền tránh.
Anh cười khổ một tiếng, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy, nửa đùa nửa thật hỏi tôi: “Em từ bao giờ đã học được cách gạt người rồi?”
Từ khi nào sao?
Chắc là ở thời điểm mà anh không biết tới.
196.
Trên đường về nhà, An Dạng vẫn luôn đi theo phía sau tôi.
Khi chúng tôi bước đến trước hành lang lối vào, tôi xoay người gọi anh, “An Dạng.”
An Dạng vẫn đang thất thần, nghe tiếng tôi gọi mới giật mình phản ứng: “A….Ừ anh đây.”
“Em nghĩ có một số chuyện vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.” Tôi nói, “Anh có muốn nghe không?”
An Dạng gật đầu: “Ừm..”
“Em đúng thật là thích con trai, nếu như anh cảm thấy không thể chấp nhận được…”
Cổ họng tôi nghẹn ứ, tôi luôn tự nhủ rằng, chỉ cần quý trọng quãng thời gian trước mắt là tốt rồi, chẳng dám mong cầu cao xa.
Cũng chưa một lần nghĩ đến, tương lai của mình sẽ không có An Dạng.
Bây giờ nhìn lại, tôi dựa vào đâu mà cảm thấy anh sẽ mãi ở cạnh bên tôi chứ?
“Kiều Tích, anh chấp nhận được mà.” An Dạng vội vàng đáp lại, anh thậm chí còn nắm lấy cổ tay tôi không buông, “Anh nói thật, em phải tin anh.”
“Vậy thì tốt rồi.” tôi hít sâu một hơi, “Còn về chuyện của Lan…à không, của Mục Cảnh, em không thích anh ấy đâu, tụi em trước giờ chỉ là bạn thôi.”
An Dạng buông bàn tay đang nắm chặt tôi ra, ánh mắt anh thâm thúy, trong lòng anh nghĩ thế nào, tôi liếc mắt cũng có thể nhìn ra.
Nhưng anh chỉ nói: “À…hai người…là bạn thôi à.”
Ánh mắt anh tràn đầy nghi hoặc, như thể đang hỏi “Kiều Tích, em bắt đầu biết nói dối từ khi nào thế?”
Anh vẫn là không chịu tin tôi.
Hay phải nói là, từ trước đến giờ, anh vẫn không hề tin tôi.
197.
Đã không còn gì để nói nữa rồi.
“Liền đến đây thôi.” Tôi nói, “Anh đưa em đến đây là được rồi, cũng muộn rồi, anh về sớm đi.”
Mối quan hệ của đôi ta cũng theo đó mà dừng lại đi thôi, đến đây là đã đủ rồi.
Tôi sẽ đặt xuống hết những ảo tưởng không nên có.
Em thích anh.
Ba chữ này, đến cuối cùng, chỉ có thể lặng thầm thốt lên, vào giây phút anh xoay người rời đi.
Yêu anh bằng tất cả nước mắt và lặng câm.
198.
Chuyện xưa đến đây hẳn là nên kết thúc.
Làm gì có tình yêu đơn phương nào đơm hoa kết trái đâu?
Kỳ thi tuyển sinh đại học càng đến gần, thì thời tiết cũng càng ngày càng nắng nóng.
Vào một đêm mùa hè, tôi nói với Kiều Khánh Quốc: “Bố ơi, con muốn đến đại học Q.”
An Dạng từng nói anh muốn ở lại nơi có cha mẹ, có tôi, vì vậy tôi đã nghĩ mình nhất định sẽ không thể rời đi nơi này.
Nhưng những kì vọng của Kiều Khánh Quốc cùng những chuyện phát sinh gần đây đã khiến suy nghĩ trong tôi phần nào thay đổi.
Giờ tôi chỉ muốn là người rời đi.
199.
Lúc Mục Cảnh nghe được tin tôi muốn đến đại học Q liền gọi đến, “Cưng thật sự nghĩ kĩ rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy thì đi thôi, ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh cũng tốt.” Mục Cảnh nói, “Ít nhất cũng đừng như anh, biết rõ là không có hi vọng mà vẫn muốn nắm hoài không buông.”
“Anh tự tìm còn gì, trách ai được nữa?”
“Nè, nói chuyện vui vẻ xíu coi.
Mà An Dạng thì sao? Cưng nói với cậu ta chưa?”
“Em nói với bố cả dì An rồi, anh ấy chắc sẽ biết thôi.”
“Hai đứa từ dạo đó liền không liên lạc gì thật hả?”
“…Ừm!”
Mục Cảnh đột nhiên cười gượng vài tiếng, lẩm bẩm: “Hẳn là không có việc gì đâu nhỉ….”
Tôi nghe không rõ nên hỏi lại: “Gì ạ?”
“Không có gì, cưng thi tốt nha, anh còn có việc, cúp máy trước đây~”
Không hiểu sao trong giọng nói Mục Cảnh lại lộ ra chút chột da, hắn vội vội vàng vàng cúp máy, mà tôi cũng không quá bận tâm, buông điện thoại liền tiếp tục tập trung ôn bài.
200.
Tuy chúng tôi chẳng hề liên lạc, nhưng ba ngày thi đại học vẫn là An Dạng đưa tôi đi.
Ngày đầu tiên chẳng ai nói gì với nhau, bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Đến hôm sau thì hòa hoãn lại, An Dạng xoắn xít hỏi tôi có khẩn trương không, tôi trả lời không có.
Tôi nhìn ra được anh còn một đống lời muốn dặn dò, nhưng cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại không nói gì thêm.
Đúng là làm tôi vừa buồn cười vừa chua xót.
Nhưng đến ngày cuối cùng, An Dạng cũng không nhịn được nữa, anh lôi kéo tôi bô lô ba la một lúc lâu, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, tôi thấy thế liền đưa nước cho anh, anh nhấp một ngụm nhỏ rồi trả lại cho tôi.
“Anh ghét bỏ em lắm ạ?”
An Dạng sửng sốt, “Không mà, anh sợ em không đủ uống mà.”
Tôi lườm lườm, ấn chai nước vào tay anh: “Uống!!”
201.
Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, vậy là kỳ nghỉ không có bài tập về nhà cũng không có áp lực thi cử cuối cùng cũng đã chính thức bắt đầu.
An Dạng nhắn Wechat cho tôi, an ủi tôi đừng lo lắng quá, điểm của tôi tốt như vậy chắc chắn sẽ đậu vào Q Đại.
Tôi trả lời: [Em không có.]
An Dạng: [???]
Tôi: [Em không có lo lắng đâu.]
An Dạng: [Ồ!]
An Dạng: [Vậy thì tốt.]
Không biết đây có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng kể từ khi biết được tính hướng của tôi, An Dạng cả người đều trở nên ngốc ngốc khờ khờ.
202.
Mục Cảnh cùng Mục Lặc trở về nhà nghỉ hè, tôi xung phong đến nhà ga đón người.
Mục Cảnh thấy tôi liền hỏi: “An Dạng có nói với cưng cái gì không hả?”
Tôi không hiểu mô tê gì, ngơ ngác hỏi lại, “Nói cái gì ạ?”
Mục Cảnh thấy vậy liền sửng sốt: “Ơ, cậu ta bị ngốc hay sao vậy trời?”
Tôi đá hắn: “Anh mới có bệnh, anh mới bị ngốc đó.”
Mục Cảnh xoa chân: “Cưng bênh nó làm gì hả, có phải người yêu cưng đâu!!!??”
“Thì cũng là anh của em mà.” Tôi đá thêm vài cái nữa, “Anh đi giúp em anh xách hành lý đi kìa, để người ta tay xách nách mang như vậy, có còn là con người không chứ??”
Mục Cảnh nghe vậy liền buông chân, chạy tới giúp Mục Lặc lấy hành lý.
Tôi thích An Dạng lâu như vậy, sao có thể nói buông liền buông chứ.
203.
Vì đã hứa với dì An rằng mình sẽ ghé qua ăn tối, nên sau khi đón Mục Cảnh cùng Mục Lặc, tôi liền bắt xe bus đến thẳng nhà An Dạng.
An Dạng ra mở cửa cho tôi.
Mấy hôm trước vì thời tiết oi bức nên anh đã cạo sát cả hai bên tóc mai, tôi trêu anh, hỏi đây là cái kiểu đầu trẻ trâu gì vậy chứ?
Tôi chỉ là thuận miệng hỏi, vậy mà anh rối rắm nửa ngày, lắp ba lắp bắp hồi lâu mới nói: “Lỡ rồi mà, nuôi mấy tháng là dài lại liền cho em.”
Tôi không ngờ anh lại trả lời một cách nghiêm túc như vậy, sửng sốt mấy giây mới nói: “Em trêu anh mà, nhìn đẹp ý.”
“Thật hông?” An Dạng nhìn tôi dò hỏi, tôi vừa gật đầu anh liền lộ ra biểu tình vui vẻ an tâm: “May quá, cứ sợ em chê anh.”
Da gà tôi rơi đầy đất, mắng anh làm ơn bình thường xíu đi có được không?
An Dạng dẫn tôi vào nhà, do dự hồi lâu mới hỏi: “Em mới đi đón Mục Cảnh về phải không?”
“Dạ, đón….” Tôi ngẩng đầu, “Chờ chút, làm sao mà anh biết em đi đón người??”.