Đọc truyện Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta FULL – Chương 18
141.
Trước năm mười hai tuổi, tên của Lan thực sự là Lan Cảnh Đức, nhưng sau khi mẹ Lan ly hôn rồi tái hôn, hắn theo mẹ đến nhà của cha Mục Lặc.
Cái tên trước đó, cùng quá khứ u ám của hắn được chôn cất bên ngoài cánh cửa ngôi nhà mới.
Bây giờ hắn là Mục Cảnh.
Lan bảo rằng cái tên Mục Cảnh này so với tên trước kia hay hơn nhiều lắm.
Lúc hắn nói câu này, ngoài ý muốn lộ ra chút trẻ con.
Dù hắn luôn ở bên ngoài giới thiệu bản thân là Lan Cảnh Đức, thì sự thật vẫn là sự thật, cái tên đó từ lâu đã không còn nữa rồi.
Như nhìn ra được suy nghĩ của tôi, Lan nói: “Có thắc mắc gì cũng giữ lại trong lòng đi cưng”
“…….”
Lan: “Hiện tại là anh tự nguyện kể chuyện xưa cho cưng nghe, cưng phải ngoan ngoãn im lặng, anh có kể thành cái dạng gì cũng mặc kệ anh, nói sao biết vậy thôi nghe chưa?”
Tôi: “Thật ra em cũng không muốn nghe đâu.”
Lan “Chậc” một tiếng, “Không cho, vất vả lắm mới tóm được một đứa, ngồi im nghe cho anh.”
Cất một bụng chuyện xưa ở trong lòng mười mấy năm trời, đến giờ cũng không chết nghẹn, đúng là vất vả cho hắn quá.
142.
Lan và Mục Lặc là anh em.
Mặc dù không phải là anh em có chung huyết thống, thì tình cảm cấm kị của Lan cũng chỉ có thể giấu kín trong đáy lòng.
Chuyện xưa kể đến cuối cùng, Lan quay sang nói, “Cưng xem, anh đáng thương hơn cưng bao nhiêu!!”
Tôi: “Ồ, dzậy ha!”
Lan: “Bữa nay cưng mời anh nha.”
Tôi: “WHY?”
Lan: “Tại anh đáng thương đó.”
Tôi đối với Lan chẳng có bao nhiêu thương cảm, không phải vì hắn tiêu hết cả một vòng tiền cơm của tôi, mà còn vì tôi với hắn giống nhau.
Đều là cầu mà không được.
Hai con người yếu đuối như nhau lại đi thương cảm lẫn nhau, như vậy không phải quá đáng buồn hay sao?
Những sự thương hại, cảm thông, đồng tình…..nên dứt khoát dẹp bỏ hết đi.
Cái chúng tôi cần không phải là sự thương hại lẫn nhau.
143.
Mỗi cuối tuần, An Dạng đều sẽ dành ra một hai ngày để cùng tôi ăn tối.
Nhưng từ lần nói chuyện ở quán cà phê lần trước, chúng tôi chưa hề gặp lại nhau.
Hôm thứ bảy, An Dạng không như thường lệ đến trường đợi tôi, tôi đành phải tự an ủi chính mình, chắc là anh đang bận.
Kết quả tôi hết chờ lại đợi, một thứ bảy nữa lại qua đi, mà An Dạng vẫn không thấy đến.
Lan bảo: “Chắc là có bạn gái rồi đi?”
Tôi giẫm lên chân hắn, “Chủ nhật em đi tìm anh ấy!!”
Tuy nói như vậy, nhưng đợi đến khi tôi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thì đã là tuần thứ ba rồi.
“….Chủ nhật này em định sẽ đến trường tìm anh ấy.”
Lan gảy gảy lỗ tai, “Tuần nào cưng chả nói thế!”
Tôi cùng An Dạng chưa bao giờ không gặp nhau trong một thời gian dài như vậy, vì sao anh lại muốn tránh mặt tôi chứ?
Tôi còn chưa nói tôi thích anh mà, trốn cái gì mà trốn.
144.
Muốn tìm một ai đó ở trường đại học thật là một việc không dễ dàng, nhất là vào chủ nhật.
Tôi không ôm hy vọng gì, chỉ biết đi vòng quanh khắp khuôn viên trường, gọi điện cho An Dạng.
Không ai nghe máy.
Tôi cắn răng gửi cho anh một tin nhắn:
[Em đang ở trường anh nè, anh đâu rồi?]
Qua vài phút, An Dạng gọi tới.
Tôi bấm tắt máy không thương tiếc, lại gửi cho anh một tin nữa:
[Anh đang ở đâu?]
An Dạng rất nhanh đã nhắn lại: [Sân bóng rổ]
145.
Khi tôi đến nơi, An Dạng đang ngồi trên khán đài, trong ngực ôm bóng rổ chà chà lau lau.
Anh nhìn thấy tôi liền ném bóng sang một bên, đứng dậy hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Tôi không nói một lời.
An Dạng ấp úng gãi đầu, “Ban nãy anh đang chơi bóng, không nghe thấy chuông điện thoại.”
Tôi: “Ồ!”
Chúng tôi đứng đối mặt nhìn nhau, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, An Dạng thở dài, anh từ trên bậc thang bước xuống, ôm chầm lấy tôi.
Tôi cố ý muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm càng chặt.
“…!Anh chỉ là có chút không chắc chắn.” An Dạng buồn buồn nói,
“Có phải anh đã quá quan tâm em rồi không?”
146.
An Dạng và tôi ngồi trên khán đài, vừa rồi có không ít sinh viên nhìn thấy chúng tôi ôm nhau, nên có không ít ánh mắt đang liếc nhìn sang đây.
“Anh không định qua đó giải thích chút sao ạ?” Tôi chỉ về phía đám người đang lấm lét nhìn trộm chúng tôi.
“Giải thích cái gì bé?” Vẻ mặt An Dạng vô cùng ngay thẳng hỏi lại tôi.
Tôi há miệng thở dốc, phát hiện bản thân khi đối mặt với một An Dạng thuần khiết như vậy, hoàn toàn không thể nói ra chân tướng.
“…..Không có gì ạ.”
An Dạng hỏi, “Em ăn trưa chưa?”
“Chưa có ăn gì hết luôn ý.”
An Dạng nghe xong liền đứng lên, “Vậy thì ở đây làm gì nữa, anh dẫn em đi ăn cơm…”
Tôi ngẩng đầu ngắt lời anh, “Ba tuần nay anh không liên lạc với em, điện thoại cũng không tiếp.
Anh không có gì muốn nói với em sao?”
An Dạng trầm mặc vài giây, sau lại đưa tay lên che mặt, tôi nghe anh ỉu xìu thủ thỉ,
“Anh sợ em chán ghét anh mà…”
147.
Trên đường đi đến nhà ăn, cả hai chúng tôi đều không nói chuyện.
Chờ đến lúc đồ ăn được bưng lên hết, tôi mới mở miệng hỏi anh,
“Anh vì sao lại nghĩ là….em sẽ chán ghét anh chứ?”
An Dạng quay đầu đi, lỗ tai có chút đỏ lên, giống như là xấu hổ.
Cái tên này còn dám ngượng ngùng?? Ngượng ngùng cái kít, đây rõ ràng là chính miệng anh tự nói.
Qua một lúc sau, An Dạng mới nói, “Em chê anh quản em còn gì.”
“…….”
Ngày hôm đó tôi chỉ nói đúng một câu nặng lời với anh, sau đó liền biết sai mà nói thêm một ngàn câu xin tha thứ, vậy mà anh vẫn nhớ như in đến tận bây giờ.
Tôi có chút muốn cười, lo lắng băn khoăn bao nhiêu ngày đều vì câu nói này của anh mà tan đi hết.
Như thể trở lại thời thơ ấu, An Dạng băng qua đường đến nói chuyện với tôi, anh chủ động rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, đồng hành cùng tôi qua mười mấy năm tươi đẹp.
Tôi may mắn được gặp anh khi còn nhỏ.
Tôi vui mừng vì sự xuất hiện của anh đã khiến tuổi thơ ảm đạm của tôi được nhuộm thêm bao màu sắc.
Ngay cả khi đây là một tình yêu bí mật không kết quả, dẫu là vực sâu không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Thì chỉ cần ở bên cạnh anh thôi, với tôi vậy đã đủ.
148.
Tôi ngồi nhai cơm, An Dạng ở đối diện cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị anh nhìn đến lạnh cả người, đành phải ngẩng đầu lên hỏi, “Nhìn cái gì vậy anh?”
An Dạng hỏi lại tôi: “Hình như em gầy đi đó bé!!”
“…..”
Người cha già của tôi thập phần lo lắng, “Có ăn cơm đúng giờ không đấy? Hay chỉ toàn ăn vặt thôi, chắc là vậy rồi.
Có mấy ngày không gặp em liền….”
“Em tăng hai cân!” Tôi ngắt lời, “Mới cân.
Im lặng.
Ăn cơm!”
An Dạng vẫn không hài lòng, “Sao mà tăng được chứ? Không có anh đáng lẽ em phải ăn không ngon ngủ không yên….”
Tôi đặt đũa vào bát anh, lạnh lùng nói, “Anh có ăn hay là không?”
An Dạng: “Ăn.”
Cơm nước xong, An Dạng nói muốn đưa tôi về trường, trên đường về, tôi bị anh lắc lư hỏi đến lung tung rối loạn đủ thứ vấn đề.
“Anh chắc là nghẹn dữ lắm ha, tận ba tuần lận mà.”
Một câu này của tôi đã thành công chặn miệng An Dạng, đoạn đường sau anh ngoan ngoãn xáp lại gần, cọ cọ ra cái vẻ đáng thương.
Đúng là mệt tâm muốn chết.
149.
An Dạng tiễn tôi đến cổng trường rồi bảo: “Anh không đi vào đâu.”
“Dạ.” Tôi gật đầu, “Anh về cẩn thận nha.”
An Dạng đưa tay ra, tôi cho rằng anh định vẫy tay chào tạm biệt, đâu ngờ tên này liền vòng tay ôm tôi, còn ghé sát bên tai tôi nói: “Anh nhớ em nhiều lắm”.
Nói xong quay đầu chạy trối chết.
Tôi bịt tai lùi về sau mấy bước.
Mẹ nó.
Sến chết bảo bảo rồi.
150.
“Ố ồ, anh thấy hai đứa bay cứ như người yêu ý.” Lan đứng sau lưng tôi, khinh bỉ nhìn tôi loáy hoáy nhắn tin cho An Dạng.
“Thì em cũng thấy anh với Mục Lặc giống một cặp mà.” Tôi trào phúng nói, “Nhưng hai người có phải một cặp hông ta?”
Lan lộ hàm răng trắng bóng, cười vô cùng giả trân: “Ừ.”
“Tình đơn phương thôi nhớ!!.” Tôi trợn mắt nhắc nhở.
“Anh đây vẫn không hiểu cưng mê cái gì ở An Dạng,” Lan cười cười, “Tiểu Kiều Tích, không bằng cho anh đây cơ hội đi.”
Da gà tôi rơi đầy đất: “Đừng có gọi em như vậy!!”
Lan chơp chớp mắt: “Tiểu Kiều Tích, cục cưng Kiều Tích, bé iu Kiều Tích….”
Chỉ vừa nói hắn yêu đơn phương liền bị hắn hành hạ đến thảm.
Tôi bịt tai lại, đá cho Lan vài phát, “Cút điiiii”
151.
Thời gian như nước chảy thoi đưa, thoáng cái tôi đã bước vào năm thứ hai trung học.
Lan cùng Mục Lặc cũng thành công tốt nghiệp.
Buổi tối hôm đó, ba người chúng tôi cùng đi ăn thịt cừu xiên nướng, Lan uống rất nhiều rượu, cuối cùng nằm vật ra bàn không dậy nổi.
“Nằm đây dơ lắm anh.” Tôi lay Lan một chút, vẫn không nhúc nhích chút nào.
Mục Lặc ngồi đối diện lúc này đột nhiên bảo có chuyện muốn nói với tôi, muốn tôi cùng anh đến chỗ nào ít người hơn một chút.
Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm Lan hai giây, sau vừa cười vừa đá hắn một phát, nói với Mục Lặc, “Đi thôi.”
Mục Lặc thấy tôi ngược đãi anh mình thuận chân như vậy, biểu tình có chút phức tạp, ngốc ngốc manh manh bước đến xoa xoa chân cho Lan.
Uầy, Lan hiện tại không chừng đang sung sướng đến điên luôn, lúc nãy tôi nên đá gãy chân chó của hắn luôn mới đúng.
152.
Mục Lặc do dự nửa ngày, mặt nghẹn đến đỏ bừng mới nói ra được một câu “Anh thích em”.
Tôi cụp mắt, đến lúc ngước lên chỉ đành nói: “Thật xin lỗi…”
“Em không cần nói anh cũng biết mà.” Mục Lặc sờ sờ đầu, “Anh biết em không thích anh, nhưng nghĩ đến về sau không có cơ hội gặp em nữa, nên anh chỉ muốn…..ít nhất là thổ lộ cho em biết.”
“Cám ơn anh.” Tôi nói.
Mục Lặc cười rộ lên, “Thôi, mình trở về đi, anh của anh uống say rồi, để anh ấy ở đó một mình anh không yên tâm.”
Tôi chăm chú dõi theo bóng lưng của Mục Lặc, đến tận khi anh ấy băng qua đường mới thu hồi tầm mắt.
“Thích” đôi khi cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần có dũng khí liền có thể nói ra.
Mục Lặc dũng cảm hơn tôi và Lan nhiều lắm.
Tôi thậm chí còn không đủ can đảm để thực hiện bước đầu tiên.
Bởi vì tình đơn phương….sẽ chỉ luôn dẫn ta vào ngõ cụt.
153.
Lúc trở lại quán nướng, Mục Lặc vội vàng tranh tính tiền, tôi giành không lại, chỉ có thể ngồi xuống.
Lan vẫn đang nằm trên bàn giả chết, tôi đá hắn thêm một cái, “Anh đừng diễn nữa, mau dậy đi, không thôi em cũng mặc kệ anh luôn, cho anh phơi thây giữa đường.”
Lan từ trên bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh tỉnh, chẳng hề giống người say chút nào, “Không phải còn Mục Lặc sao?”
Tôi giật giật khoé miệng, “Anh có còn là người không? Em anh là sinh viên mỹ thuật, không phải sinh viên thể dục.
Bắt người ta cõng một tên đàn ông cao mét tám về, coi chừng người ta ngất ra luôn đấy.”
Mục Lặc quay lại thấy anh trai mình đã tỉnh táo liền rất vui mừng, vô cùng quan tâm hỏi, “Anh đi được không, không thì em cõng anh nha?”
Lan nói không cần, xoay người đưa cho tôi một trăm tệ, nhỏ giọng nói: “Cưng bắt taxi lượn liền cho anh, nhiệm vụ của cưng tới đây chấm dứt, thời gian còn lại là của anh với Mục Lặc.”
Ồ!
Tôi nhét một trăm tệ vào túi, dự định sẽ đi bộ về nhà.
Mới đi được hai bước liền nhận được điện thoại của An Dạng.
“Kiều Tích, em muốn chết có phải không? Làm phản rồi, bây giờ là mấy giờ?? Đang lang thang ở đâu còn chưa chịu về hả??”
Tôi vô cùng tích cực hỏi: “Anh muốn đến đón em ạ?”
An Dạng la hét trong điện thoại: “Nhanh chân đón taxi về liền cho anh, tiền xe anh trả.”
Tôi đứng trong gió lạnh, tay cầm tờ một trăm đồng, nhịn không được thô bạo chửi một câu, “Mẹ nó!!”
Tiền vừa vào túi chưa kịp nóng đít đã bay đi mất.
Đúng là đứa bé nghèo tội nghiệp mà!.