Đọc truyện Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta FULL – Chương 14
95.
Bức ảnh đấy hẳn là xấu lắm.
Một tay An Dạng vung vẩy lọt hẳn ra khỏi khung hình, tấm ảnh chụp được bộ dạng toe toét đó của anh chắc sẽ không được chọn để in ra đâu.
Nhiếp ảnh gia tiếp tục hướng dẫn bọn họ tạo thêm vài dáng nữa, chụp tới chụp lui một lúc lâu.
Tôi đứng trong đám người, trộm nhìn anh mãi, đến tận khi chuông vào học vang lên mới trở về lớp.
Khi việc chụp kỉ yếu vừa hoàn tất, tiếng reo hò từ xung quanh ồ ạt truyền đến, tôi nghe thấy rất nhiều nam sinh cùng nữ sinh hô lớn tên người mình thích.
“An Dạng, em thích anh!”
Bước chân tôi khựng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này không có chỗ cho tôi.
96.
Thi đại học xong, An Dạng vô cùng rảnh rỗi, ngày nào cũng đến trường tìm tôi vào giờ nghỉ trưa.
Bảo vệ cũng bị anh chọc đến phiền, đuổi mãi không đi, nên mỗi lần tóm được cũng chỉ có thể vỗ vỗ đầu, bất lực mở cửa cho anh đi vào.
Tôi không hỏi gì về chuyện tỏ tình ngày hôm đó, An Dạng cũng chẳng hề nhắc tới.
Anh mỗi ngày đều đến trường cùng tôi ăn trưa, sau đó đến sân bóng rổ đánh vài hiệp, nói đúng hơn là đi bắt nạt đàn em lớp dưới.
Trong mấy ngày tôi thi chuyển cấp, An Dạng ngày nào cũng đón đưa.
Dọc đường anh luôn miệng lảm nhảm đủ thứ chuyện, nào là lúc làm bài không cần khẩn trương, đừng lo lắng nếu thấy người khác làm bài nhanh hơn mình, phải bình tĩnh tự tin, vân vân mây mây.
Ban đầu tôi còn cố gắng chịu đựng, sau lại nhịn không nổi, hỏi anh có thể yên tĩnh chút được không.
Hiếm khi anh bị mắng mà vẫn không dỗi, như đúng rồi mà nói: “Cũng đúng, trước khi thi nên tịnh tâm.”
Tôi: “………….”
97.
Kì thi chuyển cấp quan trọng qua đi, chúng tôi quay lại trường để nhận kết quả và bằng tốt nghiệp.
Cứ như thế là đã có thể lên cấp ba rồi.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, An Dạng đứng trước cổng trường chờ tôi.
Trên đường về nhà, tôi hỏi anh: “Lễ tốt nghiệp của các anh có ai khóc không ạ?”
An Dạng gật đầu: “Sau khi chụp ảnh kỉ yếu, lúc dự tiệc tốt nghiệp hầu như ai cũng khóc.”
“Anh cũng khóc ạ?”
An Dạng cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Hôm đó anh uống hơi nhiều, hình như cũng hơi rơm rớm.
Năm cuối cấp cực khổ như vậy mà, nhiều ít cũng có chút xúc động.”
“Nhưng em vẫn thấy không chân thật chút nào, mới đó mà đã chuẩn bị lên cấp ba rồi.”
An Dạng quàng tay ôm vai tôi, đáp: “Đợi đến hôm khai giảng thì em thành người lớn rồi, có xem trọng con gái nhà ai chưa đấy?”
Tôi hất tay anh: “Mới không có đâu.”
An Dạng cười một tiếng, như thể là không tin.
98.
Nghỉ hè, Trần Tuấn Phàm đến tìm An Dạng mấy lần, tiếc là lần nào cũng không gặp được, vậy nên anh ta ghé đến tìm tôi kể khổ.
Anh ta kể rằng, khi cùng bạn bè đến KTV họp lớp, tình cờ gặp được bạn gái cũ, lúc này đang đi cùng với bạn trai mới của cô nàng.
Tôi cảm thấy Trần Tuấn Phàm cũng quá xui xẻo rồi, không nhịn được mà cười ha ha, chọc anh tức giận, thiếu chút nữa là lôi tôi từ trên giường quăng xuống dưới.
“Anh thê thảm như vậy mà thằng nhóc An Dạng lại được hoa khôi lớp bên tỏ tình.
Mẹ nó cũng quá không công bằng rồi.”
Tôi cười không nổi nữa.
Trần Tuấn Phàm thấy tôi không nói gì, len lén liếc tôi một chút, rồi bảo: “Có khi nào thằng nhóc đấy học đến váng đầu rồi không? Người đẹp như thế mà cũng bị nó từ chối phũ phàng, còn nói lý do là muốn một lòng học tập cho tốt? Như vậy không phải có bệnh thì là gì nữa hả?”
Nếu cái này tính là bệnh, tôi đây còn hi vọng anh cứ bệnh không dậy nổi cho rồi.
Hầy, tôi chính là ác độc như vậy đấy, đầu óc toàn suy nghĩ cái gì đâu không.
99.
An Dạng cuối cùng cũng nhận được thư báo trúng tuyển.
Để chúc mừng, dì An đặc biệt mời chúng tôi đến một nhà hàng ăn tối, còn nói rằng An Dạng có thể thi đậu, có một nửa công lao là của tôi.
Tôi rướn cổ hết mức có thể, ngẩng cao đầu nói với An Dạng: “Mau khen em!!!”
An Dạng cười nhéo nhéo cằm tôi: “Kiều Tích nhà mình đẹp nhất trên đời.”
Sau đó, An Dạng dẫn tôi đi ăn thêm một bữa nữa, chỉ có hai chúng tôi, ăn mỳ trộn Ban Mian.
Tôi thủ thỉ hỏi An Dạng, có thể bỏ thêm vào bát tôi một quả trứng không, An Dạng liếm môi, như mẹ ghẻ nói không cho.
Hừ, “Thế em tự bỏ tiền ra mua một quả trứng còn không được sao, không thèm trứng của anh.”
An Dạng vẫn không chịu, anh bảo đây là anh mời, không cho phép tôi bỏ tiền.
Tôi lườm, chê anh ấu trĩ: “Anh học nhiều quá nên ngáo rồi đó!!!.”
An Dạng vò đầu tôi, cười nắc nẻ: “Rồi rồi, mua cho em hết luôn, chịu chưa.”
100.
Nghỉ hè quá nửa, tôi lại tình cờ gặp “anh Lan” trong thư viện.
Hắn thấy tôi còn nhiệt tình chào hỏi: “Chào bé Kiều Tích nha.”
Bao nhiêu da gà trên người tôi muốn nổi lên hết, tôi vội vàng cầm sách, nhanh chân vòng qua hắn đi đến quầy thu ngân.
Phía sau truyền đến tiếng cười khả ố của hắn ta, tôi nghe xong cả người đều không thoải mái.
Tôi đã từng hỏi An Dạng, tên đó rốt cuộc là cái quỷ gì? (đây là nguyên văn lời tôi nói.)
An Dạng cau mày hỏi tôi, sao lại nhắc tới tên đó?
“Em tò mò mà.
Tóc anh ta dài như vậy, lượn tới lượn lui trong trường cũng không ai bắt hả anh?”
“Cách xa tên đó ra một chút.” An Dạng chỉ trả lại tôi mấy chữ này, sau lại thấy như vậy dường như không đủ bèn nói thêm: “Anh với tên đó không thân, cậu ta cùng Lương Vĩ quan hệ không tồi, đều không phải là dạng tốt đẹp gì.
Em nhỡ kĩ, gặp bọn nó là phải đi đường vòng liền, biết chưa hả?”
101.
Trước khai giảng một tuần, tôi phải tham gia lớp huấn luyện quân sự.
Khi tôi tham gia tập huấn trở về, An Dạng cười đến bò lăn bò lết, nói tôi sao mà vừa đen vừa gầy, trông như con khỉ đột thế này.
Tôi liền dỗi, lớn giọng hỏi anh, “Lúc trước học quân sự anh không đen đi chắc, hứ.”
An Dạng cười đến là thô bỉ: “Không bị nha, anh không hề đen nha.”
Tôi không thèm phản ứng lại, anh liền thò mặt tới gần, hỏi: “Con khỉ nhỏ tức giận sao?”
Tôi ngẩng đầu, An Dạng cách tôi rất gần, bờ môi anh cọ qua gương mặt, xúc cảm mềm mại đó khiến tôi choáng váng.
Tôi hốt hoảng đẩy anh ra, giơ tay nắm tóc anh, làm bộ nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh mới nói cái gì? Có ngon lặp lại thử xem?”
An Dạng nhéo nhéo mặt tôi, ghét sát vào cắn má tôi một ngụm.
Cả người tôi đơ ra như phỗng.
An Dạng có lẽ đã nhận ra hành động của mình có chút không ổn, bèn ho khan một tiếng, đoạn bảo: “Em phản ứng mạnh như vậy là sao hả, hồi bé mình toàn chơi kiểu này còn gì….Ý dà, để anh giúp em lau lau nha.”
102.
Khi tôi còn nhỏ, có rất nhiều cô nhóc cậu nhóc thích chạy theo sau mông An Dạng, cả ngày quấn quýt lấy anh.
Tôi không ưa đám nhóc đó, mà An Dạng lại chỉ thích chơi cùng với tôi.
Chúng tôi thường buồn chán nằm trong phòng, chỉ xem TV cùng chơi bài poker cũng có thể qua hết một buổi trưa.
Một buổi chiều nọ, An Dạng hỏi tôi có muốn cùng anh chơi trò đóng vai gia đình hay không.
Tôi khi đó đã lên lớp ba, im lặng một lúc rồi hỏi lại anh: “Chơi cái gì ạ?”
An Dạng còn rất nghiêm túc mà lặp lại một lần, câu chữ rõ ràng, anh dõng dạc nói: “Chơi đóng vai gia đình ý!”
“Không được đâu, mình đâu có đủ người đâu anh.”
Tôi cũng rất nghiêm túc tìm cớ thoái thác, chỉ hai thằng nhóc thì đóng gia đình cái quỷ gì chứ?
“Hai người đủ rồi.” An Dạng nói xong liền nắm chặt tay tôi, nhập vai như thật, “Mình đi mua sắm đi em.”
Tôi mới không muốn đâu.
An Dạng không màng đến thái độ bất hợp tác của tôi, cầm lấy remote TV nhà tôi, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Tôi vô cảm: “Một trăm tệ.”
An Dạng sửng sốt, buông remote xuống, lại móc từ đống sách vở của tôi ra một cục tẩy, tiếp tục hỏi tôi, bao nhiêu tiền.
Tôi: “Một trăm tệ.”
103.
An Dạng hỏi giá vài món, tôi đều nói một trăm.
Ngay khi tôi cảm thấy anh đã chơi đến chán chê rồi, thì anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, hỏi: “Thế cái này bao nhiêu tiền?”
Tôi ngơ ngác trả lời: “Không bán đâu.”
An Dạng nắm tay tôi cười tủm tỉm: “Bán đi mà, bao nhiêu tiền mới chịu bán cho anh?”
Khoảnh khắc đó, có lẽ tôi đã bị tươi cười của An Dạng mê hoặc mất rồi, cái gì cũng không nghĩ được, đến lúc mở miệng chỉ biết lặp lại mỗi một câu: “Một trăm tệ.”
An Dạng giống như chỉ đợi tôi nói những lời này, anh lấy từ trong túi ra một tờ tiền màu đỏ, vỗ nhẹ vào tay tôi, sau đó không nói một lời, cúi xuống gặm mặt tôi.
Tôi đứng đực ra ngây ngốc, còn anh vẫn cười toe.
Anh nhét Mao chủ tịch vào lại túi quần mình, nói: “Hôm nay trong lớp anh có một bạn nam đi tỏ tình, cũng làm giống như vậy nè.”
Học sinh lớp năm đều thời thượng như vậy sao?
Tôi phồng má trách: “Thế anh hôn em làm gì?”
“Nói ra hù chết em, hôn hôn như vậy mới giống thật mà.
Trò gia đình chơi vui ghê há?”
An Dạng cười đến là ngọt, cái ngọt như thấm vào người, tôi không nhịn được lui về phía sau hai bước, luống cuống lắc đầu.
Bây giờ nhìn lại mới thấy, oắt con An Dạng còn dám lấy một trăm tệ đó nhét lại vào túi.
Cái này là bóc bánh xong không muốn trả tiền sao?
104.
Cấp ba chính thức tựu trường, giáo viên dạy toán lớp tôi vừa khéo lại là chủ nhiệm lớp cũ của An Dạng, Tưởng Hàn Lâm.
Thầy ấy nhìn thấy tôi cũng vô cùng ngạc nhiên, “Kiều Tích?”
Tôi cúi đầu lễ phép, “Em chào thầy ạ.”
Tôi kể chuyện này với An Dạng, anh bĩu môi đánh giá: “Lão ý biến thái muốn chết, nhưng đối xử với mấy học sinh giỏi như em thì tốt lắm, không sao đâu.”
Tôi nhịn không được phải mỉa anh: “Hồi trước chắc anh bị thầy ý hành cho lên bờ xuống ruộng chứ gì?”
An Dạng liền đè tôi xuống, cù lét không ngừng.
Tôi bị anh cù lăn lộn, cười đến bụng cũng đau, chỉ có thể cúi đầu xin tha.
An Dạng: “Gọi anh!”
Tôi bị cù đến nước mắt lưng tròng, mếu máo gọi vài tiếng: “Anh ơi.”
An Dạng lúc này mới vừa lòng, vênh váo đứng dậy nói, “Ngoan!”
Về sau mỗi lần nhìn lại, khoảng thời gian này thật tốt đẹp biết bao nhiêu.
An Dạng luôn xem tôi như đứa em trai mà đối đãi.
Còn tôi, lại đi ngược luân thường đạo lý, lén lút nhớ thương anh.
Ký ức thời niên thiếu đúng là chứa chan ngọt bùi mà cũng đong đầy cay đắng.
105.
Khai giảng chưa đến nửa tháng, tôi lại chạm mặt “anh Lan”.
Hắn ta vừa thấy tôi liền giơ tay chào đón: “Hé lô bé Kiều Tích.”
Tôi với hắn rõ ràng không thân, tôi nhớ lời An Dạng dặn nên chỉ biết cúi đầu đi thẳng.
“Chúng ta hẳn là đồng loại đi.” Hắn ta đột nhiên cao giọng nói, “Ánh mắt bé nhìn An Dạng kì lạ lắm nha.”
Tôi quay phắt đầu lại.
106.
Ban đầu, tôi cảm thấy “anh Lan” này thập phần không dễ chọc, tính tình cũng vô cùng kì quái.
Mỗi lần hắn ta đến gần, tôi đều cảm thấy lạnh cả nguời.
Sau này hai bên quen biết, tôi kể lại chuyện này cho hắn, làm hắn tức đến nhe răng, tàn nhẫn đạp tôi một cước, đánh đến mức tôi phải kêu cha gọi mẹ.
Tôi trước giờ chỉ thua mỗi An Dạng, hắn đánh tôi như vậy, tôi đương nhiên phải đánh trả rồi.
Đánh qua đánh lại chán chê, “anh Lan” hỏi tôi, vì sao lại thích An Dạng đến vậy?
“Tên đó vừa tra vừa thẳng, Kiều Tích cục cưng, không bằng em thích anh đây cho rồi.”
“Xin phép từ chối những sự xấu xí!!” Tôi trả lời.
Lan kì thực lớn lên không kém, ngũ quan tinh tế mà lại không nữ tính, mỗi cử chỉ hành vi đều lộ ra nét thành thục quyến rũ rất riêng.
Nhưng đáng tiếc, hắn không phải là An Dạng.
Huống hồ hắn cũng đâu có thật sự thích tôi.
107.
Lan là một người rất kỳ lạ.
Ngay từ đầu tôi đã nhìn nhận hắn là người xấu, có thể trốn được liền trốn.
Nhưng chuyện tôi thích An Dạng..rõ ràng đến như vậy sao?
Lúc tôi mang thắc mắc này hỏi hắn, Lan đang đứng một bên hút thuốc, phun mây nhả khói đầy mặt tôi, lười biếng đáp lại: “Cũng không đến nỗi, do anh đây nhìn người chuẩn quá thôi.”
Ồ.
Tôi giật giật khóe miệng, nghe không nổi lời ba hoa khoác lác.
Lan có vẻ nghiện thuốc lá lắm, ngày nào cũng phải ngậm thuốc phì phèo trong miệng.
An Dạng cũng hút, nhưng anh chưa bao giờ hút trước mặt tôi.
Lúc tôi học cấp hai còn rất tò mò, hỏi anh hút thuốc ngon như vậy sao?
An Dạng khi đó chắc là thấy tôi còn nhỏ, không muốn tôi học hư, liền đe dọa nói: “Hút nhiều là răng vàng khè luôn đó, biết không?”
Từ đó tôi liền gọi anh là “chú bé răng vàng”, anh tức điên mà không làm gì được, chỉ có thể bắt tôi lại cù lét, vừa cù vừa bắt tôi gọi anh cho đàng hoàng.
Tôi cười đến hít thở không thông, hổn hển gọi anh không ngừng: “Em sai rồi, anh ơi!”
Lần đó suýt chút nữa bị An Dạng bóp chết.
108.
Một hôm tôi hỏi Lan, “Rốt cuộc tên thật của anh là gì thế?”
Hắn bày ra vẻ mặt kì quái: “Đừng cố tìm hiểu về anh đây làm gì?”
À, còn thế nữa cơ!!
Tối hôm đó tôi liền gọi điện cho Trần Tuấn Phàm, Trần Tuấn Phàm bảo cũng quên mất rồi, nhưng có thể giúp tôi hỏi thăm một chút.
Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn tin nhắn Trần Tuấn Phàm gửi, cười đến thiếu chút nữa là lăn xuống giường.
“Lan Cảnh Đức.”
Hahahaha.
109.
Một ngày khác, Lan Cảnh Đức đứng trong sân thể dục hét toáng lên: “Ê ê, nhìn xem có phải An Dạng đang đi tới đây không thế?”
Tôi sợ chết khiếp, dùng giọng nói run rẩy hỏi hắn ta, phải làm sao bây giờ?
Hắn chớp chớp mắt trả lời: “Sao trăng cái quỷ gì, cứ bảo mình là anh em bằng hữu thôi.”
Trong đầu tôi trống rỗng, chỉ còn duy nhất một suy nghĩ phải trốn nhanh, giơ chân liền chuồn mất.
Lan Cảnh Đức lúc ấy thấy tôi vội vã co giò bỏ chạy nhanh như thế cũng ngốc luôn, hắn không hiểu tôi trốn cái gì, ánh mắt nhìn tôi như nhìn trẻ thiểu năng.
Nhớ tới hôm đó tôi liền muốn phát giận.
Tôi chỉ dám trốn trong kí túc xá, cả đêm ngủ không yên, ngày hôm sau lại đi tìm hắn tính sổ.
Tôi buồn bực muốn chết, hắn không phải học cùng khối với An Dạng sao, làm thế nào mà bây giờ vẫn còn học cấp ba chứ?
Sau hỏi ra mới biết, một người dù có hay ra vẻ bản thân kul ngầu cỡ nào thì cũng phải ở lại lớp thôi.
Ahihi.
????????????
Chương này đã giải đáp ý nghĩa của tên truyện rồi đó mụi ngừi.
Hai cháu dễ thương xỉu luôn á.
Anh lớn mới tí tuổi đã biết bung tiền mua vợ rồi nha anh lớn ????????.