Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta

Chương 12


Đọc truyện Bao Nhiêu Tiền Mới Chịu Bán Cho Ta FULL – Chương 12


74.

“Áo khoác đồng phục của em anh còn để ở nhà ý.

Mà anh hỏi này, trên người anh nghe rõ mùi rượu lắm hả?”
Tôi lắc đầu: “Có chút chút thôi.”
An Dạng tặc lưỡi, lẩm bẩm nói: “Ngày hôm qua anh uống đến ngốc luôn, sáng về nhà còn chưa kịp sửa soạn gì.”
Tôi lộ ra bộ mặt ghét bỏ, đẩy đẩy anh, “Anh còn chưa có tắm??”
An Dạng lặng thinh không nói, lát sau mới nhỏ giọng hỏi tôi: “Người anh hôi thật á?”
Thật khó mới có dịp được nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ cúi đầu của An Dạng, như vậy tôi càng muốn trêu chọc anh hơn: “Đúng rồi, hôi muốn chết luôn nè.”
An Nghe nghe thấy thế liền đứng bật dậy khỏi giường tôi, đến ngồi lên giường của bạn cùng phòng, mặt mày ủ ê trông đến là tủi thân: “Vậy em tránh xa anh ra một chút.”
Tôi không ngờ anh lại có phản ứng như vậy, ngạc nhiên nửa ngày, đành phải dỗ anh: “Em trêu anh mà, không hôi chút nào luôn, thơm lắm.”
75.

An Dạng cười vui vẻ, bĩu môi ngồi lại cạnh tôi, hỏi: “Em có cần anh mang áo khoác đến cho em không?”
Tôi nghi ngờ nhìn anh,”Đợi anh về bị cô chú đánh xong còn có thể đứng dậy sao?”
An Dạng vuốt tóc tôi, cười nói: “Chỉ biết nguyền rủa anh thôi.”
Bầu không khí lúc này rất tốt, tôi cùng anh giống như trước kia, ấu trĩ mà đùa giỡn tới lui.

Tôi vốn không nên phá hỏng không khí tốt đẹp này, nhưng tôi không thể không hỏi.

Có những lời nói nếu giữ mãi trong lòng, sẽ chẳng những không thể quên đi, mà trái lại càng trở nên mốc meo hư thối.

Tôi đơn giản là không chịu nổi, liền trực tiếp nói ra.

Tôi đợi An Dạng cười xong mới nhẹ nhàng hỏi anh, “Anh, lúc trước vì sao anh lại yêu đương với Lạc Nghệ vậy?”
An Dạng rõ ràng bị hỏi đến không kịp chống đỡ, anh ngẩn ra một chút, “Lạc Nghệ đã nói gì với em rồi?”
Tôi mím môi không đáp.

An Dạng có chút buồn bực, anh vò đầu bứt tai không ngừng, “Em hỏi cái này làm gì.

Lý do chia tay anh cũng kể cho em rồi đấy thôi.”
76.

An Dạng vẫn là không tin tôi.

Nếu tôi đã đáp ứng anh không yêu sớm, tôi nhất định sẽ giữ lời, anh vì sao cứ phải lo được lo mất chứ?
An Dạng tránh né không muốn trả lời, đến tận lúc ra về mới nói một câu mà tôi nghe không hiểu, anh bảo, “Anh chỉ là….có hơi sợ hãi.”
Tôi không thể chịu được mỗi khi An Dạng dùng giọng điệu này, nhưng tôi cũng không hối hận khi đã hỏi anh.

Tôi đã mong An Dạng có thể tin tưởng tôi một chút, cũng hi vọng…anh có thể có trách nhiệm hơn với những người yêu mến anh, không thể cứ hời hợt với tình cảm của người khác như thế mãi được.

Sau đó, sinh hoạt hằng ngày của tôi và An Dạng khôi phục lại trạng thái bình thường.


Điểm khác biệt duy nhất, chính là anh bắt đầu ngâm mình ở thư viện ôn tập cùng tôi.

Anh trước kia nếu không trốn học đi đến quán net, thì cũng là tan học chơi bóng rổ, thỉnh thoảng còn xúi gục tôi leo tường ra ngoài ăn trưa.

Tôi hỏi An Dạng, “Có phải anh chịu kích thích gì rồi không?”
An Dạng chỉ quăng lại mấy chữ lạnh lùng: “Phấn đấu vào được top 30!!”
76.

An Dạng có thể ngoan ngoãn an phận như thế thật sự rất tốt.

Trong số bạn bè của anh, tôi chỉ có thể thỉnh thoảng cùng Trần Tuấn Phàm nói chuyện, những người khác đều mang đến cho tôi một cảm giác rất kì lạ, đặc biệt là một nam sinh để tóc dài trên vai, cậu ta luôn khiến tôi thấy rất không thoải mái.

An Dạng thấy tôi không thích cũng không miễn cưỡng, theo lời anh nói, bọn họ chỉ đơn giản là tụ tập cho có hội, vui vẻ hời hợt, không phải bạn bè thân giao.

Tôi không quá tán đồng với cách kết giao bằng hữu của An Dạng, nhưng cũng không tiện nói nhiều.

Rất nhiều chuyện An Dạng còn thấu triệt hơn tôi, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của anh, anh đều giải quyết bằng thái độ thờ ơ không màng.

Đến nỗi điểm mấu chốt của anh rốt cuộc là cái gì cũng chẳng ai biết được, khả năng cao là không có đi.

77.

An Dạng cùng tôi ngâm mình trong thư viện một tháng, thành tích của anh nâng lên đạt hạng 48.

Môn Toán so với lần trước còn cao hơn vài điểm, nhưng Tiếng Anh vẫn như cũ, làm đến rối tinh rối mù.

An Dạng còn đúng tình hợp lý mà nói với tôi: “Anh cùng English không hợp bát tự!”
Tôi nhờ người mượn tất cả sách Tiếng Anh cấp ba, từ cơ bản đến nâng cao, đem toàn bộ các từ mới phía sau tổng hợp lại một lần, bắt An Dạng mỗi ngày phải học thuộc mười lăm từ, sau mỗi bữa trưa tôi sẽ tự mình kiểm tra.

An Dạng lí nhí hỏi tôi, nếu anh không thuộc được thì phải làm sao?
Tôi mỉm cười nói với anh, sẽ không sao hết.

Vậy mà anh thật sự ngoan ngoãn, mỗi ngày ôm vở, cố gắng học từ.

Tôi cũng không nói dối, tôi có thể làm gì anh được chứ? Tôi quản không được anh, đành phải ăn ngay nói thật thôi.

Nhưng nhìn thấy anh chăm chỉ học hành như thế, tôi không nén được mà trộm vui mừng.

78.

Tôi tình cờ gặp lại Lạc Nghệ ở cửa hàng văn phòng phẩm trước trường.

Lạc Nghệ cười, còn gọi tên tôi.


Tôi cũng cười, sau đó chị liền đi trước.

Chúng tôi học chung một trường, ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy nhau, huống chi An Dạng còn học chung khối với chị, tôi ngẫm lại liền thấy có chút ngại ngùng, đáng tiếc An Dạng hoàn toàn chẳng để trong lòng.

Trần Tuấn Phàm kể, mỗi lần anh cùng Lạc Nghệ chạm mặt ở hành lang đều làm như không quen biết.

Tôi nhỏ giọng phỉ nhổ một phen: “An cặn bã!!”
Không khéo bị An Dạng đứng sau nghe thấy, anh từ sau lưng đẩy tôi, còn hỏi tôi mới nói cái gì.

Tôi hèn nhát cụp đuôi: “Đâu có nói gì đâu, anh nghe nhầm rồi.”
An Dạng cười khẽ một tiếng, cười đến da đầu tôi tê dại.

“Lạc Nghệ có bạn trai mới rồi.” An Dạng tỉnh như không nói, “Giờ cả khối ai cũng chê cười anh hết, em có biết không hả?”
Tôi đột nhiên cảm thấy An Dạng có chút đáng thương, tôi duỗi tay ôm ôm anh, miệng còn thành thật nói một câu: “Cặn bã ngoan, không khóc.”
An Dạng tức đến bật cười, ấn đầu tôi dúi vào ngực, hại tôi hít thở không thông.

79.

Lần tiếp theo nhìn thấy Lạc Nghệ, bên cạnh chị ấy đúng thật là có một nam sinh, mặt mày thanh tú, so với Lạc Nghệ cao hơn một chút.

Lạc Nghệ thấy tôi liền gật đầu chào hỏi, tôi cũng gật đầu với chị.

Chúng tôi cơ bản là không thân.

Chớp mắt lại đến kì thi cuối kì, An Dạng học kì sau sẽ bước vào năm thứ ba trung học.

Kì nghỉ hàng tháng, tôi và anh cùng về nhà, mẹ An nhờ tôi chăm sóc để tâm tới An Dạng một chút, dù sao đây cũng là thời điểm quan trọng mấu chốt của anh.

“Thành tích của anh ấy đợt này tốt lắm dì ạ.”
Mẹ An cười lạnh một tiếng, bà hiểu rõ con trai mình là cái đức hạnh gì, thở dài nói: “Không biết nó chăm chỉ được mấy hôm, sợ vài ba bữa lại lộ nguyên hình.”
An Dạng đứng bên cạnh mồm năm miệng mười phản bác, tôi lại thấy lời này nói rất đúng nha.

Vì thế tôi trịnh trọng gật đầu, “Cháu sẽ quản lý anh ý thật tốt cho dì, cháu hứa ạ!!”
Mẹ An trìu mến đem trái cây cắt sẵn trên bàn, đẩy hết đến trước mặt tôi, “Tiểu Tích ăn trái cây đi con, An Dạng gặm vỏ được rồi.”
80.

Vào ngày thi cuối cùng, An Dạng dậy thật sớm, trèo tường ra ngoài mua bữa sáng.

“Hôm nay quan trọng, phải ăn đồ ngon chút.”
Lúc anh về, tôi vừa mới rửa mặt xong, nhìn thấy bữa sáng nóng hôi hổi trên tay anh, có chút nói không nên lời.

Chờ tôi sửa soạn võ trang đầy đủ, đồ ăn đã hơi nguội mất.


Tôi nói với An Dạng, “Anh đừng có ôm em chặt quá, mùi đồ ăn dính hết lên người anh bây giờ.”
Tôi rất là buồn bực, không phải anh có thói ở sạch hay sao, vậy mấy cái trò ôm ấp này là học từ ai cơ chứ? Bố tôi sao? Không có khả năng đâu.

Chúng tôi tìm được một góc trong nhà ăn, đến lúc mở hộp ra mới thấy, đây là phần ăn dành cho một người.

Tôi quay đầu nhìn An Dạng, An Dạng làm như đương nhiên mà nói: “Không thể ăn quá nhiều nha, ảnh hưởng đến tốc độ làm bài.”
“……”
“Em mau ăn đi, anh ăn vài miếng là được rồi.”
Tôi cắn một miếng bánh mì nướng, liếc nhìn An Dạng đang ngồi đối diện.

“Em mau mau ăn đi.”
“….”
“Anh đừng nhìn chằm chằm em nữa có được không?” Nói rồi lại đưa bàn tay đang cầm bánh mì nướng qua, An Dạng cười hì hì thò tới cắn một ngụm, trông đến là vui vẻ.

81.

Ăn đến một nửa, An Dạng đột nhiên hỏi tôi: “Ăn nước miếng của học bá có thể giúp anh lọt vào top 30 không nhỉ?”
Tôi cạn lời mắng: “Anh có thấy bẩn hay không hả?? Câm miệng.”
Tôi không biết cái chấp niệm này của An Dạng là từ đâu mà có, một hai nhất định phải vào được top30 mới bằng lòng.

Tôi luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, An Dạng rất có thể sẽ học đến đần người luôn mất.

Cuối cùng, chúng tôi ai cũng ăn không no, mắt to trừng mắt nhỏ, ba giây đồng hồ sau, tôi nhận thua, đành phải mua thêm cháo uống.

An Dạng một lần nữa xáp lại, hỏi tôi có thể chia cho anh một nửa hay không.

Tôi mua hẳn hai chén, bắt anh ngồi yên ăn cháo, không được nhìn chằm chằm vào chén của tôi.

Nói thật, An Dạng như vậy làm tôi khiếp sợ đến hoảng.

Tôi đành phải tự an ủi chính mình, thi xong anh nhất định sẽ bình thường lại thôi.

82.

Đối với thành tích lần này, An Dạng quả thật là vô cùng lo lắng, cả một đường thần kinh đều căng thẳng, đến lúc lên xe bus còn nắm chặt tay tôi, xin hưởng chút vận may.

Trên xe đều là học sinh, vài cô gái mở to hai mắt nhìn bộ dạng lôi lôi kéo kéo của chúng tôi, sau đó tụm lại nhỏ giọng bàn luận đến là rôm rả.

Tôi mơ hồ cảm thấy các cô ấy hình như đã hiểu sai cái gì rồi, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải căng da đầu gọi An Dạng một tiếng “Anh ơi”, hi vọng cách xưng hô này sẽ dập tắt những suy nghĩ đen tối của các cô ấy.

Ai ngờ đâu An Dạng không hề diễn theo kịch bản, anh nghe thấy tôi gọi, liền cúi đầu, đưa tai ghé sát vào miệng tôi, “Sao thế?”
Tôi nghe được một nữ sinh thấp giọng nói nhỏ: “Ra là tình anh em nha.”
“A a a, đẹp trai chết tôi rồi, dễ thương chết tôi rồi!!!”
“…..”
Tôi mặt mày vô cảm nghe các cô ấy kích động gào thét cả một quãng đường, tận lúc đến trạm dừng vẫn chẳng hề nhận ra.

An Dạng nắm tay tôi kéo xuống xe, làu bàu bảo tôi ngồi trên xe bus mà cũng thả hồn đi được.

Tôi hỏi anh, “Lúc nãy ở trên xe anh có nghe thấy gì không?”
“Mấy nữ sinh kia á?” An Dạng gật đầu, “Có hơi ồn ào, làm sao vậy?”

Hừ, đúng là cái đồ thẳng nam sắt thép!!
Tôi không còn lời nào để nói, ôm cặp sách che mặt, kéo anh chạy về, “Sao trăng gì chứ, đi về!!”
83.

Kết quả kì thi cuối kì phát xuống, An Dạng xếp thứ 42.

Tôi cảm thấy kết quả như vậy là khá tốt, mấy lần thi gần đây đều có tiến bộ vượt bậc.

Chỉ là An Dạng vẫn rất không hài lòng.

Tôi gặng hỏi anh vì sao lại chấp nhất với top 30 đến vậy?
Tôi chỉ thuận miệng hỏi, An Dạng lại thành thật trả lời: “Những gì anh đã hứa với em, nhất định phải làm được.”
Tôi nhớ đến đánh cược lần trước của chúng tôi, nghĩ đến những nỗ lực của An Dạng trong mấy tháng vừa rồi, tôi há miệng thở dốc, hỏi anh: “Anh có phải bị ngốc không hả?”
Có thể An Dạng lúc yêu đương là đồ cặn bã hết thuốc chữa, thái độ của anh đối với người khác cũng rất là ác liệt, nhưng anh thật sự vô cùng tốt với tôi.

An Dạng, An Dạng, An Dạng.

Hai chữ này đã khắc sâu vào xương cốt của tôi, không biết tự lúc nào.

84.

Kì thi cuối cùng kết thúc là đến lúc nghỉ hè.

Nghỉ hè rất dài nên tôi muốn đến tiệm cơn nhỏ gần nhà làm thêm một chút.

Xung quanh khu vực của chúng tôi có rất nhiều quán cơm tuyển nhân viên mà không quan trọng chuyện tuổi tác.

Tôi nói chuyện này với Kiều Khánh Quốc, ông im lặng hồi lâu, sau đó hỏi tôi, có phải không đủ tiền tiêu hay không?
“Bố!!!” Tôi kêu lên một tiếng.

“Tiền không đủ dùng thì cứ nói với bố, có phải con muốn mua cái gì hay không?”
Khoé mắt ông hằn những nếp nhăn sâu hoắm, mỗi khi ông nhìn tôi, cõi lòng tôi đều chua xót chẳng rõ nguyên do.

“Không phải đâu bố, con chỉ muốn ra ngoài rèn luyện thêm thôi ạ.” Nhân tiện kiếm thêm chút tiền phụ giúp gia đình.

Chỉ là câu cuối không thể nói ra.

Từ khi tôi lên trung học, Kiều Khánh Quốc càng thêm bận rộn kiếm tiền, đến niềm vui thích uống rượu cũng ít nhiều bỏ đi.

Ông luôn cảm thấy mình kiếm bao nhiêu cũng không đủ, đem bản thân dày vò đến mặt mày nhợt nhạt, hốc mắt thâm đen, cũng đem khoảng cách giữa tôi và ông kéo đến càng lúc càng xa.

Tôi không có lí do gì để trách ông.

Ông trả giá hết thảy đều là vì tôi, cố gắng dành những thứ tốt đẹp nhất cho tôi.

Tôi biết ông cũng yêu tôi, vậy mà tôi lại đi hâm mộ cha mẹ nhà người khác.

Con người ta là thế, vẫn luôn ôm hi vọng, khát cầu những thứ mình không thể có được.

Mà tôi cũng chỉ là một kẻ bình thường, nên không tránh khỏi, rơi vào vòng lặp khuôn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.