Bạn đang đọc Bảo Mẫu Nhỏ Của Lý Tiên Sinh FULL – Chương 7
Lý Cảnh Hành mở chăn bông để Dương Nguyên nằm xuống.
Khi Nguyên Dương lớn lên, cậu chưa bao giờ ngủ chung giường với một cậu bé bằng tuổi mình, đột nhiên có người mời thì rất lo lắng nhưng nếu là một người bình thường chắc cậu sẽ không bận tâm đến điều này, trái tim của Nguyên Dương đập nhanh vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Lý Cảnh Hành tắt đèn.
Mùi hương của chiếc gối thuộc về đối phương phả vào mặt cậu còn xen lẫn mùi hormone nam tính.
Nguyên Dương trong lòng thầm nghĩ Lý tiên sinh là bệnh nhân, Lý tiên sinh là bệnh nhân nhưng trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh Lý Cảnh Hành.
Nguyên Dương không khỏi đỏ mặt đột nhiên cảm thấy tấm chăn bông đang đắp quá dày, một luồng khí nóng xẹt qua lưng.
Nhìn thấy cậu nằm xuống, Lý Cảnh Hành không dám động đậy nên lên tiếng giải tỏa ngượng ngùng: “Nguyên Nguyên sống ở nhà đây nhiều ngày như vậy, ba mẹ không lo lắng sao?” Lý Cảnh Hành xoay người đầu nhìn Nguyên Dương trong bóng tối, đầu của cậu bị chăn bông che chỉ còn một ít tóc nghịch ngợm lộ ra.
Nguyên Dương ló ra khỏi chăn bông nhìn lên trần nhà và cười nhẹ: “Cha mẹ em đã qua đời từ lâu.
Em lớn lên với dì.”
Lý Cảnh Hành im lặng.
Nguyên Dương quay đầu lại tò mò nhìn đối phương nhưng dưới lớp chăn bông hắn nhẹ nhàng nắm tay cậu, Nguyên Dương thật ra đã buông xuống từ lâu rồi bây giờ cảm thấy Lý tiên sinh có chút buồn cười nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp
Nguyên Dương nắm tay Lý Cảnh Hành, ánh mắt nhếch lên ý cười như vầng trăng khuyết ban đêm: “Lý tiên sinh, không sao cả.
Hiện tại em rất hạnh phúc.
Dù sao cũng rất khó mới gặp được một chủ nhân tốt bụng như Lý tiên sinh đây.” “
Trong lòng hắn hiện lên chua xót, Nguyên Nguyên bây giờ giống như mặt trời nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp cho những người xung quanh, ai có thể nghĩ rằng khi còn nhỏ cậu đã mất cha mẹ? Lý Cảnh Hành càng thêm kiên định muốn Nguyên Dương làm vợ của mình.
Lý Cảnh Hành và Nguyên Dương nắm tay mà ngủ thiếp đi.
Trời đã về khuya mây đêm che khuất gương mặt thẹn thùng.
Mọi thứ thật yên tĩnh.
Lý Cảnh Hành ban đêm đã ngủ rất sâu, ngủ một giấc liền tỉnh lại nhìn chằm chằm.
Trước mặt là một thân ảnh ấm áp, hắn ôm chặt lấy Nguyên Dương như một con bạch tuộc.
Nhìn đồng hồ báo thức đã chỉ ba giờ.
Bệnh tình của Lý Cảnh Hành đến nhanh cũng khỏi cũng nhanh.
Trước khi đi ngủ rất khó chịu giờ đầu không còn chóng mặt, cổ họng không còn khô rát nữa.
Bây giờ hắn tràn đầy năng lượng đến mức không thể ngủ.
Lý Cảnh Hành liếc mắt nhìn đối phương, Nguyên Dương đối mặt với hắn nhắm mắt lại, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu.
Một khi cơ thể khỏe mạnh, tâm tư nào chịu an phận.
Lý Cảnh Hành nhớ tới mùi vị tuyệt vời của núm vú to đỏ đêm đó và dòng sữa ngọt ngào chảy khắp cổ họng, hắn không khỏi tham lam.
Lý Cảnh Hành nhẹ nhàng vén áo Nguyên Dương lên trước mặt hắn hiện ra một cặp vú trắng nõn.
Nguyên Dương ngủ nghiêng, ngực vắt ra một cái rãnh sữa sâu nhìn rất dâm đãng, khuôn mặt thanh tú khó hiểu.
Hai tay hắn cầm hai bầu sữa, đầu v* dựng thẳng khẽ cọ lên ngón tay.
Lý Cảnh Hành dùng ngón tay nhẹ nhàng véo véo đầu v* còn dùng lực ấn mạnh vào trong ngực Nguyên Dương.
Quả nhiên từng giọt sữa trắng đục tràn ra từ đầu v* chảy xuống ngón tay trắng nõn, Lý Cảnh Hành vươn đầu lưỡi ra liếm sữa trên ngón tay như thể nó không bẩn, cuối cùng cầm thứ sữa mềm như bột nhào nặn rồi há lớn miệng ngậm đầu v* làm hàm răng ma sát lên.
Nguyên Dương trước khi đi ngủ có chút trướng lúc này mới cảm thấy ngực càng ngày càng thoải mái vô thức dựng thẳng lên.
Hành động này khiến Lý Cảnh Hành bú liếm dễ dàng hơn.
Sau khi đã hút xong sữa bên trong nhưng hắn vẫn không chịu buông hai viên đầu v* ra.
Nhào thành nhiều hình dạng khác nhau như bánh bao gạo nếp.
Bầu vú trắng nõn mịn màng bị Lý Cảnh Hành thô bạo để lại dấu ngón tay đỏ ửng, đầu v* ướt đẫm nước bọt dựng đứng thẳng tắp, nhìn thật đáng thương lại khơi dậy dục vọng.
Lý Cảnh Hành chơi một hồi lâu mới nhịn không được nhìn Nguyên Dương tựa hồ sắp tỉnh lại.
Hắn cau mày nắm lấy con *** tự hỏi sao hắn lại chủ động muộn như vậy.
Vừa phê bình lão nhị vừa vùi đầu vào bầu ngực tham lam ngửi mùi sữa ngọt ngào, hai tay ôm lấy eo đối phương, phần phía dưới dính sát vào cậu mới an tâm đi ngủ.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên giường, đồng hồ sinh học trong đầu Nguyên Dương bừng tỉnh ngây ngốc nhớ tới tối hôm qua Lý tiên sinh bị bệnh không biết sáng nay có phải bị sốt không nên muốn ngồi dậy.
Nhưng dường như có một vật nặng đè lên ngực, dâm thuỷ trào ra từ lỗ hoa rất khó chịu.
Nguyên Dương mở mắt ra tim nhảy mạnh sợ hãi.
Áo bị kéo lên đến xương quai xanh, Lý tiên sinh đang ngủ say vùi mình trước ngực cậu cùng hơi nóng thở ra phả vào làm bầu ngực tê dại.
Cậu bị Lý tiên sinh ôm chặt trong lòng không thể cử động được chút nào.
hoa huy*t phía dưới bị đồ vật của hắn ‘chào cờ’, lỗ hoa bị kích thích chảy ra d*m thủy.
Nguyên Dương kinh hãi, Lý tiên sinh phát hiện ra bí mật rồi sao? Khi nào? Bây giờ làm gì? Lý tiên sinh có uy hiếp mình không? Vô số nghi ngờ tràn ngập tâm trí, nỗi sợ hãi châm ngòi dường như bị Lý tiên sinh nắm trong tay không biết lúc nào mình sẽ bị hắn ném mạnh xuống rơi ra từng mảnh.
Nghĩ đến đó, nước mắt không khỏi chảy xuống, Nguyên Dương muốn thoát khỏi vòng tay của Lý Cảnh Hành.
Động tác quá lớn khiến hắn bị đánh thức lông mi giật giật.
Trước đây Nguyên Dương sẽ có tâm trạng tốt khi ngắm nhìn lông mi của đối phương nhưng bây giờ cậu không muốn nhìn thấy Lý Cảnh Hành.
Giờ phút này, mặt hắn giống như quỷ doạ người phá vỡ sự phòng ngự trong cậu.
Lý Cảnh Hành vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra cảm giác được người trong lòng giãy giụa, nhíu mày há miệng ngậm lấy đầu v* đang đung đưa theo động tác của Nguyên Dương, đầu lưỡi trêu chọc đầu v*.
Nguyên Dương càng sợ hãi, nước mắt chảy dài trên mặt xuống vào xương quai xanh, hai mắt đỏ hoe cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng động nhưng sự khác thường nơi đầu v* khiến cậu rên rỉ thoải mái.
Sau khi uống mấy ngụm sữa, Lý Cảnh Hành đã hoàn toàn tỉnh táo, đầu v* có mùi vị thơm ngon nên uống vài ngụm rồi mới buông ra.
Tiếng bú sữa trong phòng dường như rất lớn, Nguyên Dương thở không ra hơi muốn khóc nhìn thấy Lý Cảnh Hành rốt cục thả lỏng lồng ngực của mình, cậu run rẩy vươn tay kéo áo xuống.
Lý Cảnh Hành mở mắt ra liền thấy Nguyên Dương đang khóc, ý thức còn chưa rõ ràng, giọng nói khàn khàn: “Nguyên Nguyên, em sao vậy?”
Nguyên Dương thấy Lý Cảnh Hành bộ dạng không biết chuyện gì cảm giác được oan ức cùng sợ hãi không khỏi khóc thút thít.
Vốn muốn bình tĩnh nói chuyện với đối phương nhưng giọng nói của cậu vẫn ẩn chứa tiếng khóc lóc: “Lý Cảnh Hành, Lý Cảnh Hành, ngài, ngài là đồ biến thái!” Giọng nói đứt quãng.
Lý Cảnh Hành đưa tay ra lau nước mắt cho Nguyên Dương nhưng bốp một cái, cánh tay bị Nguyên Dương đánh.
Hắn bị đánh lập tức nhận ra mình đã làm gì lo lắng giải thích: “Nguyên Nguyên, đừng khóc, đừng khóc, được không? Tất cả đều là lỗi của anh, trước tiên đừng khóc, là anh t*ng trùng thượng não, Nguyên Nguyên?”
Nguyên Dương khóc nói: “Lý Cảnh Hành, Lý Cảnh Hành, ngài thả em ra, ngài thả em ra.”
Lý Cảnh Hành thả hai cánh tay đang ôm chặt đối phương ra nhìn Nguyên Dương bước xuống khỏi giường chuẩn bị chạy, hắn lo lắng ngồi dậy muốn đuổi theo nhưng nghĩ hiện tại cậu bị đả kích tâm lý, chỉ có thể đứng nhìn đối phương chạy ra khỏi phòng.
Lý Cảnh Hành vò tóc thầm mắng bản thân nóng vội.
Nguyên Dương trốn trong phòng chạy đến bên giường trùm chăn bông lên đầu, bóng tối trong chăn bông cho cậu cảm giác an toàn nhưng vẫn không khỏi sợ hãi, vọng tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ chỉ cần mở mắt ra mọi thứ vẫn như ngày thường.
Nguyên Dương suy sụp hoàn toàn.
Cậu không ngờ có ngày bí mật bị Lý Cảnh Hành phát hiện lại bị hắn dùng tư thế đó ôm lấy.
Dù đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ của mình nhưng khi hiện thực ập đến, bản thân cậu lại cảm thấy lạnh cả người.
Tại sao Lý Cảnh Hành lại hành động như vậy? Liệu hắn có nói bí mật của mình cho người khác không? Mình sẽ như thế nào? Sẽ đưa đi cho các thí nghiệm của con người? Nguyên Dương bị trí tưởng tượng của chính mình làm cho hoảng sợ, mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau làm ướt cả cổ áo..