Bảo Mẫu Cổ Đại

Chương 18: Âm Mưu Truy Sát 2


Bạn đang đọc Bảo Mẫu Cổ Đại: Chương 18: Âm Mưu Truy Sát 2


An An bước đến gần thiếu niên giải thích bệnh tình của muội muội hắn. Thiếu niên quan sát nàng một lúc rồi hỏi: “ngươi biết y thuật?”.
An An sờ sờ mũi trả lời: “chỉ biết trị vài bệnh thông thường thôi!”.
Thiếu niên nhìn vào tuổi tác của An An nhưng cũng không mấy phần tin tưởng, nhưng hắn có thể lựa chọn sao? Muội muội đã lâm vào hôn mê, hắn lại không biết gì về y thuật, không làm gì thì muội muội sẽ nguy kịch, đã vậy hắn đánh liều tin tưởng người quái dị này một lần may ra còn tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu An An đọc được suy nghĩ của thiếu niên, nàng sẽ không keo kiệt gì mà tặng hắn vài đấm. Nàng là một tiểu cô nương đáng yêu, đáng yêu vô cùng, mới không là kẻ quái dị đâu?
Được thiếu niên đồng ý, An An lấy ra đồ dùng chuẩn bị truyền dịch. Ban đầu thiếu niên có phần đề phòng hoảng sợ nhưng rồi cũng cố kìm bản thân ngồi xuống, không quấy rầy nàng chữa bệnh.
Khi tiểu cô nương đã được An An gắn xong kim tiêm truyền dịch, bệnh tình cô bé ít nhất phải truyền 10 chai mới mong hết sốt. An An bây giờ mới có thời gian để ý đến lũ trẻ. Vì cơm đã bị nàng đạp đổ nên chúng đành ôm bụng đói, mỗi đứa co ro ở một góc, có đứa gan dạ hơn, thừa lúc An An đang truyền dịch, len lén vốc lấy vốc để những hạt cơm vung vãi trên đất. Thấy An An quay lại nhìn thì rụt tay lại sợ sệt không dám ăn lén nữa.
An An đạp bỏ cơm là có ý tốt chứ không muốn chúng đói chết. Biết bọn trẻ đã đói khá lâu nên nàng cũng không định bắt bếp nấu nướng. Cũng không kiêng kỵ bọn trẻ có mặt tại đây, nàng dùng ý niệm lấy ra hơn 30 ổ bánh mì nóng hổi cất trong tủ giữ nóng cùng vài cân thịt quay sẵn. Đây là An An lợi dụng tính năng của không gian nên cho dù nàng không thổi lửa nấu ăn cả tháng vẫn có thức ăn nóng hổi như thường.
Lũ trẻ thấy thức ăn nóng hổi thì ánh mắt sáng lên, định tiến lên tranh cướp, nhưng nhìn lại ánh mắt lạnh lẽo của An An thì nuốt nuốt nước miếng rồi thôi, chỉ có ánh mắt như hổ đói là không rời được miếng thịt heo bóng mỡ thơm lừng.
An An dùng dụng cụ cắt thịt thành những miếng vừa ăn, mỗi ổ bánh nàng lại nhét đầy thịt và dưa chuột, sau đó thì xịt vào một chút xì dầu, muối tiêu và tương cà. Nàng gọi năm thiếu nữ trong đám hài tử tiến lên hỗ trợ. Đến khi phân phát đầy đủ cho lũ trẻ thì An An đã có phần mỏi mệt.
Nhìn lại đám hài tử lang thôn hổ yết ăn uống, mấy thiếu nữ cũng không e dè hình tượng nữa mà vùi đầu vào ăn. Tuy nói chúng đã lâu chưa ăn được thịt nhưng cứ cái kiểu ăn uống như thế này không khéo nàng lại phải giúp chúng trị nghẹn mất. An An lại lấy ra 30 chai nước ép trái cây, phân phát mỗi đứa một chai rồi mới an tâm ăn phần bánh của mình.
Vừa ăn An An vừa quan sát lũ trẻ xem chúng có cần thêm gì nữa không? Ánh mắt nàng dừng ngay tại thiếu niên võ tướng, chỉ thấy hắn vẫn ôm trong lòng ổ bánh và chai nước, tuy bụng đã đói rệu rã nhưng vẫn cương quyết không ăn. An An tiến lên nhắc nhở hắn:
“Ngươi không ăn thì làm sao chịu nổi?”.
Thiếu niên xấu hổ đỏ mặt trả lời: “ta đợi muội muội tỉnh lại rồi ăn cùng nàng”.
Trong mắt An An có phần tán thưởng hắn, quả là ca ca tốt a. Vì không muốn có thêm một bệnh nhân nữa nên An An chân thành khuyên giải: “ngươi không ăn sẽ sinh bệnh. Đến lúc đó ai chăm sóc muội muội ngươi. Nàng ít nhất đến tối mới tỉnh, sốt cao như vậy không thể ăn đồ cứng. Ngươi yên tâm, khi nàng tỉnh dậy ta sẽ nấu cho nàng ít cháo”.

Thiếu niên nghe nàng lý giải thuyết phục như vậy nên cũng thuận theo. Dù sao ở nàng đã có quá nhiều điều thần kỳ, nếu nói bỗng dưng nàng biến ra con bò hắn còn tin được huống chi là nồi cháo.
Thiếu niên không còn do dự nữa bắt đầu ăn phần của mình. Hắn chưa bao giờ thấy món ăn nào lạ như vậy, thì ra thịt, rau và bánh còn có thể ăn như vầy. Hắn từng tham gia tiệc hoàng cung, thưởng thức đủ loại cao lương mỹ vị nhưng chưa có món điểm tâm nào vừa ăn ngon lại không ngán. Bình nước nàng đưa cũng rất kỳ lạ, trong suốt như thủy tinh nhưng lại mềm hơn thủy tinh, uống vào có vị ngọt ngọt, thơm mùi của táo. Thật là những món đồ kỳ lạ!.
An An cùng bọn trẻ ngây ngốc chung một chỗ khoản 10 ngày. Đến ngày thứ 11 thì bọn buôn người cũng xuất hiện. Không ngoài dự đoán của nàng, chủ mưu bắt cóc nàng là Hà ma ma trong trấn. Nơi nàng và bọn trẻ bị giam giữ là một căn nhà hoan trong Toàn Phong trấn.
Hà ma ma xuất hiện cùng với hai vị hán tử bắt cóc An An. Khi trời chưa sáng, chúng lùa bọn trẻ vào hai chiếc xe bò chở đi. An An dự định rời xa Toàn Phong trấn rồi mới ly khai.
Xe bò đi được khoản hai canh giờ thì dừng lại nghỉ ngơi, lúc này đã vào giữa trưa, nếu không có An An lén lút đưa mấy túi kẹo cho bọn nhỏ, phỏng chắc giờ này chúng đã không còn hơi sức gắng gượng. Hà ma ma trói bọn nhỏ lại, xâu thành hàng rồi vứt xuống xe bò. Trong mắt bà ta bọn chúng chỉ là món hàng không hơn không kém, chỉ cần không làm chúng chết đi là được.
Hà ma ma quét mắt một vòng nhìn lũ trẻ, mụ ta gật gù trông bộ dạng rất hài lòng. Không sai, chuyến hàng lần này khá tốt, không tính năm thiếu nữ và ba thiếu nam có thể bán với giá cao cho quý tộc, bọn trẻ còn lại ngũ quan cũng khá tốt, chờ bồi dưỡng vài năm là có thể hốt bạc.
Hà ma ma đang yy viễn cảnh tốt đẹp của mình, bỗng dưng bà ta thấy nhoi nhói ở lưng, cơn buồn ngủ ập đến không báo trước, bà trực tiếp ngã vật xuống đất bất tỉnh. Bên cạnh, hai hán tử cũng cùng một bộ dạng như vậy tự lúc nào.
An An thu lại súng gây mê, dùng dao cắt dây trói cho bọn nhỏ. Nước Mỹ là đất nước tự do nên An An rất dễ dàng đặt mua một số loại vũ khí phòng thân. Tuy có một thân nội công nhưng về công phu điểm nguyệt lại không phải sở trường, nàng bất đắc dĩ mới mang ra dùng. Súng ống xuất hiện tại Minh Hoàng đại lục sẽ gây oanh tạc lớn, dân chúng đã lầm than đói khổ, An An lại không muốn bản thân là nguyên nhân gây thêm chiến tranh nên nàng chỉ mua vài món để phòng thân chứ không dự trữ.
Bọn trẻ đã quá quen những hành động kỳ lạ của An An nên cũng không ngạc nhiên nhiều. Thiếu niên võ tướng nhìn khẩu súng gây mê trên tay An An không rời mắt. An An cũng không có ý định gây chú ý nhiều nên nhanh chóng cất súng vào không gian. Nàng bước lên hỏi thiếu niên võ tướng: “ngươi biết đánh xe bò không?”.
“Triệu Thiên Chính”.
“Gì?”. An An không hiểu hỏi lại thiếu niên.
“Tên ta là Triệu Thiên Chính, muội muội ta là Triệu Yên Nhu. Ngươi tên là gì?”. Thiếu niên một lần nữa lặp lại.
Hóa ra thằng nhãi này đang tự giới thiệu tên mình. An An cũng không keo kiệt trả lời: “ta là Dạ An An”.

Thiếu niên trầm tư chốc lát rồi nói: “ta chỉ biết đánh xe ngựa, xe bò thì chưa bao giờ thử qua”.
“không sao, xe bò còn dễ điều khiển hơn cả xe ngựa. Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây. Bọn chúng chỉ tạm thời bất tỉnh thôi”.
Nghe An An trả lời, Triệu Thiên Chính nhanh chóng giành lấy con dao trong tay An An, ý đồ ra tay giết người diệt khẩu. Triệu Thiên Chính nhanh nhưng An An còn nhanh hơn, nàng thu dao lại trước khi hắn đưa tay bắt được. Triệu Thiên Chính bất mãn lên tiếng:
“Chúng là bọn người xấu, nếu không ra tay diệt trừ sẽ để hậu hoạn về sau, giết chúng xem như chúng ta làm việc thiện cứu lấy những đứa trẻ. Sao ngươi ngăn cản ta?”.
An An không cho là đúng, nàng không phải thánh mẫu nhưng bảo nàng nhìn sinh mạng con người dễ dàng mất đi như vậy thì nàng làm không được, huống chi còn có lũ trẻ đang ở đây. Ba người kia nàng sẽ trừng phạt chúng với phương thức khác.
“Ta không thích nhìn người chết. Ngươi nhẫn tâm để bọn chúng nhìn thấy máu tanh hay sao? Ngươi muốn ra tay giết người trước mắt muội muội của mình?”.
Triệu Thiên Chính ngẩn ra một lát, đúng là hắn không nghĩ đến điều này. Nhưng hắn lại không cam tâm: “ngươi cứ như vậy bỏ qua cho chúng?”.
An An trong đầu cũng đã nghĩ ra cách trừng phạt bọn Hà ma ma. Nàng đưa dao cho Triệu Thiên Chính: “chúng thích biến dân lành thành nô lệ như vậy thì cho chúng trãi nghiệm cuộc sống nô lệ đi”.
Hiểu được dụng ý của An An, Triệu Thiên Chính không chần chờ nữa, hắn dùng dao khắc lên mỗi bên mặt của ba người Hà ma ma một chữ “nô”. Với bộ dạng này, bọn Hà ma ma chẳng những không thể tiếp tục hành nghề cũ mà còn phải trốn tránh quan phủ truy bắt suốt đời. Kế gậy ông đập lưng ông này là toàn vẹn cả đôi đường.
An An hài lòng nhìn tác phẩm của Triệu Thiên Chính, không phải nàng lười hành động mà do nàng không biết viết chữ a. An An giục bọn trẻ trở lại xe bò, nàng cùng Triệu Thiên Chính, còn có cả Triệu Yên Nhu ngồi cùng phía trước xe. Triệu Thiên Chính thúc xe nhanh chóng ly khai, chiếc xe còn lại được một thiếu niên trong đám đảm nhận đánh xe.
An An biết bọn trẻ đã đói bụng, từ sáng đến giờ trong bụng mỗi đứa chỉ có vài viên kẹo ngọt thôi. Nàng từ không gian lấy ra bánh ngọt và nước uống phân phát cho bọn trẻ và huynh muội họ Triệu, riêng Triệu Yên Nhu sức khỏe còn yếu nên phải ăn cháo. Kể từ lúc nhận chăm sóc Triệu Yên Nhu, mỗi đêm An An luôn vào không gian nấu một chút thức ăn nhẹ để dành cho nàng ta.
Triệu Yên Nhu nhìn An An cảm kích, từ khi di nương mất, ngoài ca ca ra thì đây là lần đầu tiên có người đối tốt với nàng. Ở Triệu gia, nếu không bị đánh mắng thì cũng bị tỷ muội ruột sai khiến hơn cả đứa a hoàn. Nàng chẳng thà làm một hài tử tầm thường được phụ mẫu thương yêu còn hơn làm một khuê các tiểu thư hữu danh vô thực.

Triệu Thiên Chính nhìn những giọt nước mắt đau thương của muội muội mình, tâm cũng chua sót. Ai bảo bọn họ sinh ra bởi một thị thiếp thất sủng làm chi? Hắn là nam tử còn được phụ thân để mắt nhưng muội muội ốm yếu của hắn lại không có giá trị gì với phụ thân nên bị bỏ mặc. Hắn thề một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại những nhục nhã mà Triệu gia thiếu nợ huynh muội họ.
Tối hôm đó An An cùng bọn trẻ dừng lại trong một ngôi miếu thổ địa đổ nát của một thành trấn xa lạ. Sau khi cho bọn trẻ ăn uống no đủ, An An bắt đầu nghĩ cách an bày cho bọn nhỏ. Nàng dò xét ý nguyện của từng đứa. Hỏi thăm xong An An lại thấy đau cả đầu. Bọn nhỏ cư nhiên muốn đi theo nàng!.
An An chỉ cho chúng một đáp án duy nhất: “tuyệt đối không thể!”. Bọn trẻ nghe thế lại nhao nhao cả lên. Có đứa ngồi co ro run rẩy, có đứa thì dấu đi ánh mắt đỏ hoe, đứa nhỏ hơn thì rưng rưng nước mắt.
Một thiếu nữ trong nhóm bước ra đứng trước An An khóc nức nở: “lão đại, nếu ngươi không thu nhận chúng ta, sớm muộn gì chúng ta cũng rơi vào tay bọn buôn người khác. Xin hãy thu chúng ta đi”.
Một thiếu niên khác cũng gật đầu phụ họa: “đúng vậy lão đại, phụ thân của ta đã bán ta đi. Ta hiện tại có trở về cũng sẽ bị bán lần nữa. Lão đại cho chúng ta ăn gì, chúng ta ăn đó, bảo chúng ta làm gì, chúng ta cũng không dám trái lời”. Mấy đứa trẻ khác cũng liên tiếp gật đầu đồng ý.
An An cảm thấy đau đầu, bỏ thì thương, vương thì tội. Nhưng chắc chắn nàng sẽ không cùng bọn nhỏ đồng hành. An An lại quay qua huynh muội họ Triệu thăm dò ý. Triệu Thiên Chính chỉ mím môi không nói gì còn Triệu Yên Nhu thì gần như bật khóc. An An cũng không có phương án nào tốt hơn nên bảo bọn nhỏ đi ngủ, sáng mai tính tiếp. An An cảm thấy mệt mỏi, một mình nàng không thể chăm lo hết bọn nhỏ, huống chi Diệp Hi Cẩn vẫn còn trong vòng nguy hiểm.
Ngủ không được, An An đi dạo xung quanh để tìm lại cân bằng. Triệu Thiên Chính cũng theo bước An An cùng ra ngoài, vì hắn cần bàn chuyện với nàng.
“Ngươi định như thế nào?”. Triệu Thiên Chính dè dặt hỏi. Đối với nàng, bọn họ không khác gì qua đường Ất, Giáp. Nếu hắn đủ cường đại thì đã không xấu mặt nhờ người.
“Ta cũng không biết. Nhưng ta có chuyện quan trọng phải làm, không thể mang các ngươi cùng đồng hành được”. An An buồn bã đáp. Triệu Thiên Chính cũng im lặng, vì chính hắn cũng không nghĩ ra cách.
An An suy nghĩ một lúc rồi nói: “ta cũng không nỡ bỏ bọn chúng. Tạm thời chúng ta cứ ở lại đây. Ngươi thay ta chăm sóc bọn nhỏ, vài ngày sau ta sẽ trở lại”.
“Ngươi định đi đâu?”. Triệu Thiên Chính nghe An An nói phải đi, hắn thấy bản thân trở nên hụt hẫn. Cũng không thể trách được, dù sao Triệu Thiên Chính cũng vẫn là một hài tử chưa trưởng thành, bỗng dưng mất chỗ dựa lại gánh theo một tránh nhiệm nặng nề nên có phần hoảng hốt.
An An cũng nhìn ra sắc mặt hắn. Nàng nhỏ giọng an ủi: “ta có chuyện quan trọng phải rời đi vài ngày. Ngươi ở lại đây cùng bọn trẻ đợi ta quay lại”. An An từ trong không gian lấy ra vài bao lương thực cùng nước uống cho 30 đứa trẻ đủ dùng trong vài ngày. Nàng để Triệu Thiên Chính phân chia thức ăn cho bọn nhỏ rồi rời đi trong đêm tối.
Vì không muốn sinh chuyện và gây thêm rắc rối cho Bùi gia nên An An mới hành động thoát khỏi bọn buôn người khi đã rời xa Toàn Phong trấn. Nàng biết bản thân có thể sẽ không quay lại Thanh Lý thôn nên trước khi đi An An muốn giúp đỡ Bùi gia thoát đói nghèo.
Một đường sử dụng khinh công, chưa quá hai canh giờ An An đã xuất hiện tại Bùi gia. Nàng không trực tiếp vào nhà mà lén lút để lại 20 lượng bạc cho Bùi gia. Không phải An An keo kiệt với họ nhưng nếu cho quá nhiều tiền sẽ khiến người sinh nghi, không khéo Bùi gia còn bị người thưa kiện lên quan phủ vì số tiền từ trên trời rơi xuống.
Làm xong mọi việc, An An lại dùng khinh công quay lại miếu thổ địa nơi bọn trẻ. Nàng chọn ở một góc khuất không người rồi tiến vào không gian. Đã hơn 10 ngày An An không gặp Diệp Hi Cẩn, không biết thằng bé ăn uống có tốt không a?

Dạo gần đây Diệp Hi Cẩn cũng bận túi bụi, vì sắp đến ngày cúng tế Trầm Tiên phi nên bé phải học nghi thức bái tế rất rườm rà, phức tạp. Mỗi ngày Diệp Hi Cẩn như lâm trận giết địch đến lúc tối mới có thời gian nghỉ ngơi, cộng thêm việc thiếu sự chăm sóc chu đáo của An An, toàn thân Diệp Hi Cẩn gầy đi một vòng trông thấy. An An nhìn thấy mà thập phần đau lòng. Xem ra lại phải tốn công tẩm bổ lần nữa rồi.
————+++++++++++————-
Tháng ba, Thiên Vũ quốc năm sáu mươi tư, thập bát hoàng tử Diệp Hi Cẩn chủ trì buổi lễ tế bái Tiên phi Trầm Hương. Tại Thiên Vũ quốc luôn có quy định, phàm là nữ nhân hậu cung có phẩm vị Hoàng Quý phi nhất phẩm trở lên nếu mất đi sẽ được nhi tử và gia tộc của mình tế bái hàng năm, nếu không có con cái thì phải có dưỡng tử tế bái nếu không sẽ bị trục xuất khỏi hoàng gia.
Tuy mang tiếng chủ trì buổi lễ nhưng Diệp Hi Cẩn chỉ chịu trách nhiệm thi hành lễ, còn phần chuẩn bị lễ và thu lễ từ các quan viên và dân chúng sẽ do Trầm gia phụ trách, dĩ nhiên toàn bộ lễ vật đều vào túi Trầm gia.
Sáng sớm, Diệp Hi Cẩn được Thần phi dẫn từ Thần Tích cung đến hoàng lăng. Hoàng lăng được xây dựng trên núi Tử Cấm, địa thế rất hiểm trở, chỉ duy nhất một con đường đi lên núi. Vì bảo vệ hoàng lăng, Thiên Vũ đế cho đặt rất nhiều cơ quan trong lăng mộ, bên ngoài lại phái ám vệ canh giữ nghiêm ngặt, một con ruồi cũng khó lọt qua, chỉ khi có được thánh chỉ hoàng đế mới được phép vào.
Diệp Hi Cẩn sau khi đọc tế văn phải đứng đó nhận quỳ bái của các quan viên và đáp lễ lại họ. Đến khi xong phần lễ bái sẽ trực tiếp tiến vào lăng mộ của Trầm Tiên phi thực hiện nghi thức quỳ bái trong hai canh giờ. Đến khi nghi thức hoàn thành thì rời lăng mộ xuống núi nhận lễ quỳ bái của dân chúng.
Bên trong lăng mộ, Diệp Hi Cẩn vừa xong nghi thức lễ bái. Tuy rất mỏi mệt nhưng Diệp Hi Cẩn vẫn kiên trì quỳ trước phần mộ của mẫu thân mình, vì đây là lần đầu bé được ở gần mẫu thân đến vậy. Diệp Hi Cẩn mang các thứ đã chuẩn bị trước đó, trong đó có một phần vàng mã là của thái tử phi Triệu Nhược Nhược ra đốt.
An An ở trong không gian nhìn cũng thấy chua sót, mủi lòng. Thì ra tưởng nhớ của Diệp Hi Cẩn về mẫu phi mình lại lớn đến như vậy. Sau này khi nàng rời đi, bé nhớ thương mình được một nửa như thế nàng cũng thấy mãn nguyện.
Đột nhiên toàn thân An An bỗng trở nên cứng nhắc. Trong lăng mộ ánh sáng chỉ dựa vào dạ minh châu nhưng vẫn để An An phát hiện ra vài bóng đen. An An ngây người thoáng chốc. Nàng là quá ngạc nhiên đi, rõ ràng trước đó không hề có bất kỳ hơi thở nào ngoài Diệp Hi Cẩn, bỗng chốc bọn họ lại xuất hiện quỷ dị thập phần, cho dù trong cơ quan có mật đạo cũng không thể nhanh như vậy. Họ cứ như từ thiên không biến ra, làm nàng trở tay không kịp.
Vì hoàng lăng là nơi trọng địa không phải ai cũng vào được nên nhóm Bạch lão chịu trách nhiệm an toàn của Diệp Hi Cẩn cũng phải cách xa hoàng lăng 5 dặm, rõ ràng họ không thể tiếp ứng được.
Diệp Hi Cẩn dù sao cũng mới bắt đầu tu luyện nội công, hoàn toàn không có một chiêu thức. Bị tình huống bất ngờ cũng không tránh kịp, một vết cắt sâu hoắm cắm phập vào lưng bé.
An An cả kinh, bất chấp nguy hiểm vẫn lộ diện, nàng dùng nội lực đánh thẳng vào đối phương, tay bắt được Diệp Hi Cẩn nhanh chóng lùi về sau 5 trượng. Điều khiến An An kinh ngạc hơn nữa, đối phương cư nhiên không hề hấn gì sau chưởng lực của nàng mà trái lại bóng đen càng thêm hưng phấn bội phần. Biết có điều quỷ dị, An An trực tiếp chọn phương án đà điểu, nàng chuẩn bị dùng ý niệm cùng Diệp Hi Cẩn tiến vào không gian lánh nạn.
Vừa tiến vào không gian, An An chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, từ phía sau một đạo kình phong đánh tới khiến nàng không kịp chuẩn bị mà nhận toàn bộ chưởng lực. Trước khi ngã xuống An An vẫn kịp dùng tư thế che chắn cho Diệp Hi Cẩn tránh va chạm, cả nàng và Diệp Hi Cẩn bị đánh văng vào hàng rào trắng. Nhờ vào ánh sáng trong không gian, An An ruốc cuộc cũng nhận ra những đạo bóng đen kia. Chúng cư nhiên không phải là người! Chính xác hơn phải gọi chúng là người giấy.
An An không có thời gian suy nghĩ làm sao chúng lại vào được đây, nàng hiện tại chỉ có hai ý niệm: tiêu diệt hoặc đuổi chúng ra khỏi không gian. Nhưng mà bằng cách nào? Nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Dùng ý niệm tống xuất chúng thì không được, dùng nội lực đánh thì lại giúp chúng tăng thêm khả năng chiến đấu, tiêu diệt người điều khiển chúng thì nàng lại không dò ra vị trí của tên đầu xỏ. Tình thế vô cùng cấp bách nhưng nàng vẫn là vô kế khả thi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.