Đọc truyện Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc Sống – Chương 17
Mặt cô giờ vừa rối rắm vừa khó chịu. Chống tay gõ gõ lên cây một hồi cũng thở dài đi lại.
Giơ chân đá đá lên bàn chân của ” nàng” nói:
” Uầy! Tỉnh! Tỉnh!”
” Nàng” mở đôi mắt đẹp ra, khi nhìn rõ người trước mặt thì suy yếu nói:
” Sao lại là ngươi?” Rồi nhìn nhìn quần áo đen cô đang mặc thì nhếch miệng châm chọc nói:
” Không ngờ ngươi lại giở trò bỉ ổi như vậy. Quả là cặn bã vẫn hoàn cặn bã.”
Cô nghe vậy thì nhếch miệng cười tà, ngồi xuống, vươn tay vuốt ve khuôn mặt ” nàng” nói:
” Đúng ta là cặn bã. Vậy ngươi có biết cặn bã sẽ làm gì tiếp theo không?”
” Nàng” quay mặt ráng hất bàn tay kinh tởm trên mặt thì nghe những lời đó, mặt xoạt xoạt trắng bệt, ánh mắt hận thù nói:
” Nếu ngươi dám phi lễ ta. Thì ta nhất định khiến ngươi chết không toàn thây.”
Cô thu tay, vuốt vuốt cằm, gật gật đầu nói:
” Sợ thiệt đấy… Vậy ngươi cứ ngồi đây đợi những hắc y nhân tới đi. Nữ cặn bã ta xin cáo từ.”
” Nàng” kinh ngạc, khó tin trong chốc lát rồi nhìn thấy cô sắp đi khuất tầm mắt thì cố nói lớn tiếng hơn:
” Ngươi không phải là người bắt cóc ta?!”
Cô vẻ mặt phiền muộn quay lại qua loa nói:
” Vâng. Cặn bã tui xui xẻo, ăn no rửng mỡ, cất công, liều mạng chạy tới đây để bị sỉ nhục, khinh thường. Tiểu thư ngài vừa lòng chưa? Không gì thắc mắc nữa thì ta đi.”
Cô xoay người đi tiếp thì nghe tiếng giận dữ đằng sau vang lên.
” Ngươi nói ai là tiểu thư? Nữ nhân? Ta đây là nam nhân. Ngươi cái con heo mù. Không biết nhìn người.”
Cô khựng lại. Mặt nhăn như khổ qua. Vỗ vỗ trán. Lại quên nơi đây là nữ tôn. Nam còn muốn xinh đẹp hơn nữ nhân hiện đại.
Tại nơi này mình chưa thấy qua nam nhân nào xinh đẹp nên mới gây ra hiểu nhầm tai hại này.
Vậy có nghĩa là y chính là trang chủ, nam tử chằn tinh hôm qua. Oa!
Chà sát hai tay, mắt đen đảo quanh, cười đến vô lại. Sau đó quay lại, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
” Giờ ngươi muốn sao?”
Phương Hải nhìn cô thì vừa hận vừa có một chút gì đó vui mừng. Nhưng nghĩ đến mình lại có thể vui mừng khi nàng ta quay lại thì tâm tình rối loạn gắt lên:
” Ta còn có thể muốn sao!”
Ta nhịn. Cái đồ bà…mà không “ông chằn”. Tâm tình trầm xuống cô giơ năm ngón tay ra nói:
” Năm trăm lượng bạc. Ta cứu ngươi. Thế nào?”
Sự vui mừng trong lòng bị đánh bay, tâm cũng trầm xuống, Phương Hải nhếch miệng:
” Thành giao.”
Cô vui mừng thu tay lại. Lập tức cúi người ngồi đưa lưng đến trước mặt Phương Hải nói:
” Leo lên.”
Ngồi một hồi vẫn không thấy động tĩnh thì quay lại hối thúc nói:
” Nhanh lên. Câu giờ vậy.”
Phương Hải cắn môi, có chút ủy khuất vươn hai tay leo lên. Cô lập tức luồn tay, bám chặt hai chân y đứng dậy.
Người đằng sau lung lay xém ngã người ra sau thì cô phiền chán gắt lên:
” Bám chặt vai ta. Giờ này là giờ nào rồi còn câu nệ. “
Hắn do dự rồi cũng vòng tay qua cổ, bám chặt vai cô. Mùi mồ hôi, mùi máu tươi lập tức ập vô xoang mũi.
Mày rậm hơi nhíu lại nhưng lại không thấy khó chịu như trước. Nằm trên lưng, cảm nhận cước bộ ổn định rõ ràng của nàng. Suy nghĩ chìm dần vào trong sự mê muội.
Đây là lần đầu tiên có một nữ tử cõng hắn đi như vậy.
Cảm giác thật yên bình, tuy lưng nàng không thoải mái nhưng lại tràn ngập năng lực.
Giá như nàng không phải Trần Lợi.
Giá như nàng chỉ là một nữ tử bình thường.
Hắn có thể bày tỏ nỗi lòng, cùng nàng ở cùng nhau.
Cầm sắt hài hòa.
Tại sao lại là Trần Lợi chứ?
Đang mông lung y chợt thốt ra tiếng thì thào:
” Sao nàng không phải là một nữ tử khác chứ?”
” Tại sao lại là Trần Lợi?
Cô nghe thấy thì khóe mắt lướt qua tia u sầu, vẫn cắn răng cõng tiếp.
Sự mệt mỏi vô tận cũng vì câu nói đó mà tan biến.
Trên đời có câu ” Thân bất do kỉ.”
Sau này không nên gặp lại nhau thì tốt hơn. Có lẽ hắn đã động tâm với cô rồi.
Tình cảm này sẽ không có kết quả. Tội gì khiến nó đâm chồi nảy lộc.