Đọc truyện Bạo Lực Thê Chủ Chi Cuộc Sống – Chương 12
” Bộp.” Cô cười nhợt nhạt rồi cũng lâm vào hôn mê tiếp. Lần này cô lại gặp nàng ta.
” Trần Lợi.” Cô gọi người đang nằm gặm nhánh cỏ đằng xa trong không gian mờ ảo.
” Ngươi lại tới. Ha ha.” Trần Lợi liếc nhìn cô, “phụt” nhánh cỏ ra. Ánh mắt châm chọc nói.
Cô vặn vặn cổ, cũng ngồi bệt xuống, ngước mặt nhìn bầu trời toàn mây mù nói:
” Sài Mạc lại mất tích. Người là phu thị của ngươi, không định xuất hiện ư?”
” Gia còn chưa thông suốt một số chuyện. Mà ngươi không sợ biến mất khỏi thế gian này ư?” Trần Lợi đã bớt đi một chút hung tàn, sát khí trên mặt, nhưng vẫn cuồng ngạo nói.
” Cũng đâu phải anh hùng. Sợ chết chứ. Nhưng từ khi nói chuyện với ngươi ta nghĩ: Có muốn cướp cũng cướp không lại a. Đành ôm hy vọng vào một kiếp khác thôi.”Lạc Thanh Tuyền bất đắc dĩ nói.
” Ha hả. Coi ngươi cũng biết lượng sức đấy chứ. Gia làm ơn cho ngươi thêm một tháng hưởng thụ.” Trần Lợi bày ra khuôn mặt đại gia ban phúc cho nô tài nhìn cô nói.
” Thúi lắm! Ngươi xem cái thân thể rách nát, nhà không, tiền không. Hưởng nạn thì có chứ mà phước.” Cô nhếch miệng cười đáp trả.
Trần Lợi cười đểu. Lại ngắt một cọng cỏ nằm gặm tiếp.
Còn cô thì phải ôm cái mớ phiền phức chết tiệt này.
Một tháng.
Qua một tháng thì cô sẽ ra sao đây?
— —— —— —— ——–
Thường Dược mồ hôi nhễ nhại dìu người về tới y quán. Đưa mắt ra hiệu cho tráng nữ khiêng người vô.
Lấy khăn lau mồ hôi trên trán mà nghiến răng, ngứa lợi. Phất phất cái tay mỏi nhừ. Bước tới phòng bệnh.
Cầm bọc kim từ trong hòm thuốc ra. Không khách khí đâm mạnh vào huyệt đạo của Trần Lợi.
Đau đớn khiến người trên giường nhíu nhíu.
Thường Dược cười thõa mãn vì đã trút được cơn bực tức. Xoay người đi tới bàn. Vung tay viết phương thuốc ra, đưa cho tiểu tư.
Mắt nhìn Trần Lợi một chút rồi rời đi.
— —— —— —— —— —
Phía Tây Nam trấn.
Sài Mạc biết người trong trấn không ưu thích gì y nên đã đi xa tới tận con suối ngoài đây.
Cẩn thận bưng chén nước mát về.
Trên đường có mấy người đàn ông đang mồm miệng, tám phét với nhau. Vốn cũng không mấy ai thấy Sài Mạc.
Nhưng một tiếng nói lọt vào tai y, khiến y hoảng hốt chạy lại nói:
” Trần Lợi. Thê chủ ta… nàng ta bị làm sao?”
Mấy ông rất bất mãn khi bị chen ngang, lại thấy là Sài Mạc thì ánh mắt đều mang theo ác ý nói:
” Trần Lợi nàng ta a?! Chắc bây giờ trang âu yếm cùng với trang chủ Phương Hải đi.”
Một người khác lại chêm vô:
” Đúng a. Không biết Trần Lợi sử dụng ám chiêu gì mà lại thắng được trang chủ. Thật tiện nghi cho nàng.”
Rồi lại một câu tiếp:
” Phương Hải trang chủ xinh đẹp như vậy. Trần Lợi nàng ta chắc chắn còn tâm trí nào để ý đến ngươi. Một thiên sát cô tinh.”
Những câu khinh thường tới tấp. Xấu xí. Sửu nam nhân. Vô dụng.
Sài Mạc sắc mặt trắng rồi chuyển sang xám nghét. Bàn tay bị nước suối thấm vô, đau đến tận tim.
Không.
Y không tin.
” Xoảng.” Cái chén bị ném, vỡ thành từng mảnh. Như trái tim y bây giờ, cũng muốn vỡ ra từng mảnh.
Sơn trang. Đúng. Y phải làm rõ.
Một khi đã quyết. Sài Mạc liền nhanh chóng chạy, chạy không nổi thì đi. Từng bước đi khó nhọc.
Loạng choạng bước tới gần sơn trang to lớn. Y nắm chặt tay. Chân như đeo chì. Không dám tiến tới làm rõ.
Thế là y cứ đứng trong một góc hẻo lánh nhìn cánh cửa.
Từ lúc ánh mặt trời gay gắt đến khi gió đêm lạnh thổi tới.
Tháng tám mùa mưa.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Gió thổi mạnh đến nổi bung cửa sổ. Rồi lại như chơi đùa khiến hai cánh cửa cứ đập vô, đập ra.
” Rầm. Rầm.” Sau một hồi bị tra tấn bởi tiếng ồn. Lạc Thanh Tuyền cũng từ từ thanh tỉnh.
Ánh mắt bất thiện nhìn hai cánh cửa sổ đang vờn đập trong gió.
Một cơn gió lạnh luồn vô khiến cơ thể đánh cái rùng mình. Lạc Thanh Tuyền nghĩ miên man rồi bất chợt nhớ tới Sài Mạc.
Ngay tức khắc như bị lửa thúc vào mông, mặc qua loa quần áo. Đang hấp tấp đi ra ngoài thì va phải Thường Dược đang bưng thuốc vô.
” A. Nóng quá.” Cô thổi vù vù bàn tay.
” Mẹ nó. Ngươi cái…. muốn chết à!” Thường Dược tức xì khói nói.
Cô phẩy phẩy cái tay, nhìn Thường Dược cười nói:
” Hay quá. Tỷ có chuyện gấp.”
“Tỷ phu của muội sắp gặp nguy rồi. Mau giúp tỷ cùng đi kiếm người.”
Nói xong cũng nhanh chóng nắm tay kéo người chạy nhanh ra.
Thường Dược thật muốn nốc ao Trần Lợi một cái. Vài lần muốn rút tay ra cũng không được.
Ngẫm lại nếu Sài Mạc gặp chuyện thì cũng không hay. Đành buồn bực chạy theo.
Bên kia Sài Mạc vẫn đứng đó. Trong đầu lại vang lên những gì nàng nói:
” Nhìn ngươi cũng không tệ. Làm phụ thị của gia không?”
” Nếu lần này đại nạn không chết. Ta sẽ thay đổi. Học cách để yêu chàng. Chàng có nguyện ý?”
” Ráng giữ chặt tay ta.”
” Một cái tên đặc biệt dễ nhớ.”
” Chàng hãy nhắm mắt nghĩ ngơi đi. Từ giờ không cần lo lắng, bất an nữa. Trừ khi ta chết nếu không sẽ không bỏ rơi chàng.”
” Ầm ầm.”
” Rào rào.”
Cơn mưa điên cuồng rơi xuống trên người Sài Mạc.
Y lẩm bẩm:
” Không bỏ rơi.”
” Nàng sẽ không.”
” Nàng đã hứa mà!!.”
” Tất nhiên là phải cứu rồi. Ta còn chơi chưa có chán. Đàn ông chỉ là công cụ, là đồ chơi trong tay đàn bà thôi. Không phải sao?”
Bất chợt trả lời y chỉ là câu nói lạnh lẽo đó.
” Ha ha. Phương Hải. Hắn xinh đẹp như vậy. Gia thế lớn…Còn y?”
” Nàng chán ta rồi ư?”
” Sài Mạc!” Một tiếng hét vang vọng trong cơn mưa.
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập vào tai y.
Một cái ôm mạnh mẽ liền tới. Y nghe được tiếng tim đập rộn ràng.