Đọc truyện [Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não – Chương 41
Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
“Nương tử, bọn họ đã ở trong đó mấy ngày rồi, thực sự không có chuyện gì sao?” Dương Thiên Hữu lo lắng nhìn về phía căn phòng phía tây cửa đóng chặt, bởi vì thiết lập kết giới, từ bên ngoài hoàn toàn không cảm thấy được động tĩnh bên trong, Dương Tiễn và Đế Quân vào đó đã gần ba ngày, vẫn chưa đi ra, muốn không lo lắng cũng khó.
Dao Cơ ngược lại nghĩ rất thoáng, “Có gì đâu, tiên gia bế quan, một lần phải vài thập niên, mấy ngày còn xem là ngắn, kệ đi, Đế Quân pháp lực cao cường, Tiễn Nhi không việc gì đâu.”
Lúc này Dao Cơ không biết, con trai của nàng thật ra có việc lớn.
Bên ngoài trời sáng tỏ, ánh nắng ban mai tươi đẹp xuyên qua rèm cửa rọi vào trong phòng, khiến cả căn phòng ngập tràn ánh sáng rực rỡ, vô số bụi phấn tung bay trong ánh sáng, sinh động mà thong dong.
Nước Dược tuyền đã nguội lạnh từ lâu, mặt nước xanh ngọc tĩnh lặng không gợn sóng, mùi thuốc nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí, dai dẳng không tan, thêm vị xạ hương xa hoa, tạo thành một mùi hương càng đặc biệt.
Rất nhạt, nhưng lại đánh động lòng người.
Rèm che trên giường lớn được vén qua một bên tự nhiên rũ xuống, không che giấu được cảnh tượng hoạt sắc sinh hương bên trong.
Giường chiếu lộn xộn, Đế Quân một tay ôm Dương Tiễn, để hắn gối lên tay mình, nằm trong lòng y bình yên đi vào giấc ngủ, trên người cả hai đều cùng không một mảnh vải, chỉ đắp một tấm chăn mỏng ngang hông, trên da thịt trần trụi tràn đầy vết bầm, vết hôn, vết cào cùng dấu tay vẫn chưa mất hết.
Có thể thấy được, mấy ngày nay bọn họ là phóng túng bất kham cỡ nào.
Nắng sớm dần chuyển đi, cuối cùng chuẩn xác chiếu lên trên giường, Đế Quân tỉnh dậy trước, rèm che đang vén lên tự động buông xuống, ngăn lại nắng sớm.
Có điều dù là như vậy, Dương Tiễn vẫn giật giật mí mắt, chậm rãi nâng lên, rồi mở to mắt, “Giờ gì rồi?”
“Sơ Tỵ (sáng sớm chín giờ) đã qua.” Đế Quân đưa tay sửa sang lại tóc dán lên mặt hắn, thân mật kỳ kèo, “Ngủ thêm chút nhé?”
“Không được, ta muốn dậy.” Dương Tiễn chống thân thể bò dậy, giữa mông có gì đó trượt xuống dọc bắp đùi, dính nhớp, rất khó chịu.
“Đừng lộn xộn.” Đế Quân đè hắn trở về, để hắn cảm nhận được rõ ràng biến hóa của mình.
Dương Tiễn lại không rảnh chơi với y, “Giằng co vài ngày còn chưa quậy đủ?”
Kéo kéo đẩy đẩy một lúc lâu, Dương Tiễn rốt cục đứng lên.
Tiện tay biến ra nước nóng tinh khiết chỉnh trang thân thể, Dương Tiễn đột nhiên cảm thấy bản thân đi tắm uyên ương với Đế Quân là rất ngốc.
Dương Tiễn dậy, Đế Quân đương nhiên sẽ không nằm tiếp, hai thần cùng nhau sở tẩy xong, liền thay quần áo sạch, thu dọn qua gian phòng, để người khác không nhìn ra cái gì, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Vài người vẫn luôn chú ý động tĩnh nơi này nhìn thấy người mấy ngày không gặp rốt cuộc đi ra, đều vây lại.
“Tiễn Nhi, Đế Quân, thế nào rồi? Vết thương khỏi chưa?” Dao Cơ quay vòng xung quanh Dương Tiễn, kéo vạt áo hắn muốn nhìn xem vết thương.
“Mẹ, con đều ổn cả rồi, mẹ đừng lo lắng như vậy.” Dương Tiễn nắm lại bàn tay đang lục lọi lung tung của nàng.
Ánh mắt Dao Cơ nhìn chằm chằm vào một điểm, khó phát hiện cương cứng, rất nhanh sau nàng phản ứng kịp, cưỡng chế bình tĩnh nở một nụ cười, “Vậy thì tốt, các ngươi mấy ngày nay chưa ăn gì, nhất định là đói bụng, mẹ có nấu canh trong bếp, giờ đi múc ra đây, con đợi nhé.” Nói rồi xoay người chạy, giống như có người đuổi theo phía sau vậy. Khiến Dương Tiễn muốn nói hắn không cần ăn cũng không sao chỉ có thể dạo quanh trên vành môi, cuối cùng lại nuốt xuống.
“Đã nhiều năm như vậy, cái tính này vẫn chưa sửa được.” Dương Thiên Hữu nhìn bóng dáng thê tử đi xa mà lắc đầu, “Không nói nàng nữa, các ngươi thế nào? Thực sự không sao chứ?”
“Ừm, pháp lực của Khai Thiên Thần Phủ đã luyện hóa, sau này dù có gặp lại, hắn cũng sẽ không bị thương.” Đế Quân nói.
“Vậy là tốt rồi, thằng nhóc kia mấy ngày nay vẫn luôn luẩn quẩn bên ngoài, sáng sớm hôm nay mới đi, cũng không biết có quay lại hay không.”
Mọi người đều biết “thằng nhóc kia” trong lời hắn là chỉ ai, ở đây quả thật không có ai thích nó.
“Quan tâm nhiều như vậy làm gì, nhị đệ, mau qua đây, nếu không mẹ lại nói nữa.” Dương Chiêu sốt ruột thúc giục, đối với cậu cháu trai kia không hề có chút hứng thú nào, thật ra hắn cũng muốn gặp tam muội một lần, có điều bây giờ không phải thời điểm tốt, dù sao thì tam muội chỉ đang bị nhốt, không có chuyện gì lớn, gặp nàng trễ một chút cũng vậy thôi.
Mọi người lôi kéo nhau đi về phía nhà ăn.
–
“Tiễn Nhi.” Dao Cơ ngoắc ngoắc Dương Tiễn.
“Mẹ, chuyện gì vậy?” Dương Tiễn nghi hoặc nhìn mẫu thân đang đứng ở đại môn.
“Mẹ có chuyện muốn nói với con, con theo mẹ ra ngoài một lát.”
“Mẹ, có chuyện gì ở trong nhà nói là được rồi, ra ngoài làm gì?” Dương Tiễn nhìn dốc núi trước mặt, nơi này là phía sau Dương phủ.
Dao Cơ vẻ mặt do dự bất định, không biết có nên hỏi ra vấn đề trong lòng hay không, nếu như hỏi, có thể tổn thương Tiễn Nhi hay không?
Nhưng nàng vẫn hỏi ra miệng, “Con và Đế Quân rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vừa rồi khi Dương Tiễn đi ra, Dao Cơ trong lúc kéo y phục hắn lơ đãng nhìn thấy mấy điểm đỏ trên cổ và trước ngực hắn.
Mặc dù điểm đỏ này đã sắp biến mất, nhưng Dao Cơ là người từng trải lại đã sinh con, làm sao có thể không nhìn ra đó là dấu vết để lại cho hoan ái chứ.
Dương Tiễn xác thịt đã thành thánh, đao kiếm tầm thường không thể động đến một cọng lông của hắn, thân thể phục hồi nguyên trạng cũng rất nhanh, cho dù bị vài vết bầm thì để nó tự tan đi quá lắm cũng chỉ là trong khoảnh khắc, có thể để lại trên người hắn những dấu này, còn lưu lại lâu như vậy, ngoại trừ Đế Quân cùng hắn sớm chiều chung đụng mấy ngày qua ra, còn có thể là ai đâu?
Dao Cơ không tin nổi bọn họ lại có loại quan hệ này, nhưng sự thật xảy ra trước mắt nàng, không phải việc nàng có tin hay không.
Tình cảnh bọn họ qua lại những ngày này lần lượt thoảng qua đầu Dao Cơ.
Thảo nào Đế Quân lại tốt với Tiễn Nhi như vậy, trong ngày thường không chỉ vừa nói vừa cười, mà đối với bọn nàng cũng mang theo vài phần thân thiết, nàng còn đang nói Đế Quân đổi tính rồi, thì ra…
Dương Tiễn bị câu hỏi bất ngờ của Dao Cơ khiến cả người đều cứng ngắc, sắc mặt trống rỗng, huyết sắc dần dần mờ đi.
Hắn biết quan hệ này trong mắt mọi người đều là không được cho phép, cũng đã quyết định cho dù tất cả mọi người đều phản đối, hắn cũng sẽ kiên quyết đi tiếp.
Không phải vì thích gì đó, mà là hứa hẹn.
Con người quý ở chân thành, trọng ở lời hứa, chuyện Dương Tiễn đã đáp ứng Đế Quân, thì tuyệt đối sẽ làm được, trừ phi ngày nào đó Đế Quân chính miệng nói giải trừ khế ước, nếu không hắn sẽ không rời khỏi y.
Chỉ là, hắn không ngờ Dao Cơ lại phát hiện nhanh như vậy, làm cho hắn không hề chuẩn bị chút nào.
Nhất là hai người mấy ngày qua còn…
Dao Cơ nhìn vẻ mặt Dương Tiễn lúc xanh lúc trắng, không khỏi hơi lo lắng, lẽ nào nàng hỏi thẳng thừng quá, dọa con sợ? Nàng tiến lên lắc lắc con, “Tiễn Nhi, con không sao chứ?”
Dương Tiễn phục hồi tinh thần, “Con không sao, mẹ vừa nói cái gì?”
Mặt Dao Cơ ửng đỏ, câu cú mơ hồ: “Chính là, ừm, ừm… con và Đế Quân có quan hệ như thế nào? Đừng có lừa mẹ con nha, mẹ có thể nhìn thấy đó.” Nàng chỉ chỉ ngực hắn, “Lần sau đừng làm mạnh bạo quá, hại thân, hơn nữa dấu vết không tan hết để người khác thấy lại chê cười.” Dao Cơ càng nói càng táo bạo, dù sao thì cũng chỉ là nói thôi, nàng không có ý gì!
Lần này đổi thành Dương Tiễn đỏ mặt, Dao Cơ nhìn nhi tử cả mặt đỏ như mông khỉ, không nhịn cười được.
Dao Cơ đã nói đến nước này, Dương Tiễn cũng không thể nói dối đươc gì, hắn khô không khốc nói: “Bọn con… Bọn con ký duyên khế.”
“Duyên khế?!” Dao Cơ kinh ngạc không thôi, thân là thượng cổ tiên nhân nàng đương nhiên biết tác dụng của duyên khế, hồi đó nếu không phải Dương Thiên Hữu không có pháp lực, nàng đã sớm kéo hắn ký duyên khế rồi. Hay là bây giờ có thể thử xem… Khụ, lạc đề, nàng chỉ cho rằng bọn họ là “qua lại thân mật”, không ngờ cả duyên khế cũng ký luôn, vậy không phải là đã kết hôn rồi sao? “Hai người sao lại ký duyên khế? Con nói thật với mẹ đi, con có thích y không?”
Dương Tiễn có chút nghi hoặc, “Con không biết.” Hắn đã từng lấy Thốn Tâm, từng yêu Hằng Nga, nhưng cảm giác với Đế Quân tuyệt đối không giống với các nàng, hắn không rõ rốt cuôc có phải là thích hay không.
Dao Cơ bị Dương Tiễn làm cho hồ đồ, đứa trẻ này lớn như vậy rồi không chưa thông suốt, có thích hay không cũng không phân biệt được, “Vậy con có ghét y không?”
Dương Tiễn lắc đầu.
Dao Cơ thầm nghĩ nếu ghét thì sẽ không thể làm đươc đến mức độ này, vì vậy lại hỏi tiếp: “Vậy con có muốn ở bên y không? Không phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ là chính con có muốn không thôi.”
Lần này qua một lúc lâu, Dương Tiễn mới gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Dao Cơ thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra, con cũng thích y.” Chỉ cần không phải vì bất kỳ nguyên nhân gì khác, chỉ cần là hắn muốn, mọi chuyện đều dễ bàn.
“Con… thích y?” Hắn thích y sao? Không giống đối với Thốn Tâm nhẫn nại đủ điều, không giống đối với Hằng Nga lấy lòng trăm bề, hắn thường xuyên sẽ giận dỗi, tùy ý cười đùa với Đế Quân, như vậy… là thích phải không?
“Đúng vậy, hơn nữa phỏng chừng còn là rất thích nha.” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lấy tính cách bá đạo của Đế Quân, hiển nhiên không có khả năng cam chịu hạ mình, phân chia trên dưới vừa nhìn là biết ngay, mà xem dáng vẻ Dương Tiễn, ấy thế mà không hề có nửa phần bất mãn, nhìn sao cũng không giống như không thích y.
Haiz! Đúng là con trai lớn không thể giữ trong nhà a!
Dù nghĩ vậy, nhưng dáng vẻ Dao Cơ tuyệt đối không giống như bị cướp con, Dương Tiễn nhìn mà càng nghi hoặc.
Hắn vốn tưởng rằng mẹ gọi hắn ra ngoài ra để cắt đứt quan hệ của hắn và Đế Quân, nhưng nhìn dáng vẻ nàng thế nào cũng không giống a.
“Mẹ, mẹ không phản đối sao?”
“Chuyện này có gì mà phải phản đối?” Dao Cơ nghi hoặc, “Hôm trước vừa nghe Đế Quân nói ngươi cưới Đông Hải Tam công chúa Thốn Tâm, lại thích cái nữ nhân Hằng Nga kia, mẹ vẫn lo ánh mắt của con có phải có vấn đề hay không, bây giờ có Đế Quân, mẹ liền an tâm, mặc dù Đế Quân lạnh là có lạnh một chút, nhưng mẹ nhìn ra được y đối với con là khác hẳn, sẽ thay mẹ chăm sóc cho con thật tốt.”
Phải nói kiếp này của Dao Cơ, tự nhận có lỗi nhất chính là Dương Tiễn, không chỉ khiến hắn không còn gia đình, mà còn để hắn tuổi nhỏ đã phải gánh vác tất cả trách nhiệm, nàng thực sự thiếu hắn nhiều lắm.
Nhưng nàng không phải chỉ là mẫu thân của một mình hắn, bên cạnh nàng còn rất nhiều người phải chăm sóc. Tính cách của Đế Quân nàng rất hiểu, người nọ ngoài mặt lạnh như băng, nhưng lại bao che khuyết điểm nhất, để y chăm sóc Tiễn Nhi, Dao Cơ cũng yên lòng.
“Thế nhưng loại chuyện này dù sao cũng là đời bất dung, mẹ không cảm thấy không đúng sao?” Điều này Dương Tiễn vẫn là không thể hiểu được, dù thái độ của mẫu thân khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hắn lại không yên, chỉ sợ là mẫu thân tức giận tột độ, ngược lại bắt đầu không được bình thường.
“Đời bất dung?” Dao Cơ đầu tiên là tỏ vẻ khó hiểu, xoay tròn mắt mất nửa ngày nhớ lại những nhân tình thế sự mà Đế Quân kể cho nàng về thời đại này, mới chợt hiểu ra, cười nói: “Thì ra việc này là đời bất dung à? Mẹ cứ bảo sao con lại không nói cho mẹ chứ!” Hại nàng lo lắng nửa ngày, tưởng rằng con trai xa lạ với nàng.
“Mẹ?” Dương Tiễn kỳ lạ nhìn mẫu thân ngay trước mặt hắn cười ngặt nghẽo.
Dao Cơ ôm cái bụng cười đến nỗi phát đau phất tay với hắn, “Mẹ không sao, mẹ chỉ là cao hứng thôi.” Qua một lúc lâu, nàng mới thôi cười, nghiêm mặt nói với Dương Tiễn: “Mẹ không quan tâm đến thế tục, mẹ chỉ cần con vui vẻ là được, người khác nói thế nào cũng không liên quan đến chúng ta.”
“Mẹ…” Dương Tiễn cảm thấy mắt xót xót.
“Hơn nữa, mặc dù thời nay không cho phép các con như vậy, nhưng ở niên đại của chúng ta không phải là việc hiếm thấy, từ quân vương cho tới bình dân bách tính, nhà ai mà chưa nhìn thấy chứ? Con còn nhớ lúc con còn bé mẹ dẫn con đi chợ, Lý thúc thúc làm gia cụ ở hộ đầu phố, Khổng lang trung của dược điếm, còn có Kiều bá bá bán bánh nướng bên đường không? Bọn họ không phải là giống các con đấy sao, thế đạo thời nay đúng là kỳ lạ a, sao lại không cho phép nam tử thành thân với nhau nhỉ? Rõ ràng mấy năm trước không như thế mà?” Câu sau cùng, là Dao Cơ tự nói cho mình nghe.
Dương Tiễn vẻ mặt kinh ngạc, nghe mẫu thân nói, lúc này mới nhớ lại lúc bé đã từng gặp nam tư thành đôi thành cặp đi ra đường, còn có một lần duy nhất nhìn thấy chư hầu và đại thần du lãm, hình như hầu bên cạnh họ, có không ít là nam tử.