[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 21


Đọc truyện [Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não – Chương 21

Chuyển ngữ: Mộc Đầu

Lại nói về Đế Quân, Đế Quân cả ngày nhàn hạ không có việc gì làm ở hậu viên ngắm hoa nghịch nước, cầm cần tre trong tay tĩnh tọa dưới tán đa vạn năm câu cá, cá trong ao sen này đều đã thành tinh, rất khó câu, vất vả lắm mắc câu, Đế Quân đang chuẩn bị kéo cần, lồng ngực không biết vì sao bỗng đau xót một trận, tay run lên, con cá chép vàng sắp hóa rồng liền chạy thoát.

Cá chạy thoát Đế Quân cũng không để ý, tay vẫn giữ nguyên động tác kéo cần, lại không hề động đậy, cau mày, bộ dáng trầm tư.

Linh Hư vẫn luôn hầu hạ bên cạnh, châm trà thêm nước cho Đế Quân, rất có nhãn lực thấy mà im lặng, hạ mi thu mắt làm nhạt đi sự tồn tại của mình, chỉ chờ Đế Quân tự hoàn hồn.

Đế Quân suy ngẫm một hồi, liền biết lồng ngực đột nhiên không thoải mái là xảy ra chuyện gì, khóe miệng kéo lên một nụ cười nhạt, trên khuôn mặt cũng lộ ra vẻ tán thưởng, “Còn là một người nhớ thương thân tình, ừm, rất hợp ý ta…”

Lời nói không rõ ràng, Linh Hư không hiểu, hắn cũng không cần hiểu, thấy Đế Quân đã hồi thần, nhẹ giọng gọi một câu: “Đế Quân?”

Đế Quân khoát khoát tay, “Không sao.” Rồi tiếp tục câu cá.

Ngồi một lúc liền hết hơn nửa ngày, gần cuối cũng câu được vài con cá, chỉ là rất nhỏ, không có gì đáng xem, Đế Quân cũng không ngại, chỉ bắt bọn chúng rồi lại thả ra. Cười hờ hững, “Cho chúng nó ăn chút đồ ngon đi, dù sao thì cũng đã theo bản quân chơi đùa cả một buổi chiều.”

“Vâng.” Linh Hư nghe xong, chỉ huy tiên tỳ đi lấy thức ăn cho cá tốt nhất, không bao lâu đã được mang tới, Linh Hư tung ra giữa không trung một nắm, mặt ao vốn tĩnh lặng nháy mắt nổ tung như pháo hoa, những con cá lóe kim quang lớn nhỏ hình dáng khác nhau nhảy lên khỏi mặt nước, đớp gọn thức ăn, rồi lại rơi vào trong ao, chỉ lộ ra cái đầu tỏ lòng biết ơn đến Đế Quân.


Đế Quân nở nụ cười, “Có tinh thần như vậy, sợ là không ít con sẽ biến thành người đấy.”

“Đế Quân bế quan nhiều năm nên không biết, cá trong ao này đã biến thành người nhiều rồi ạ, chỉ là cứ bảo nơi này của chúng ta tốt, ở lại không chịu đi.” Linh Hư trêu chọc, những linh thú nuôi lớn trong tiên gia, sau khi hóa hình có thể tự lựa chọn hoặc chuyển đến Tiên thú ti đưa tin học tập pháp thuật rồi làm những việc vặt khác, hoặc vẫn ở lại chỗ chủ tử cũ chuyên tâm tu luyện, hy vọng sớm ngày đắc đạo thành tiên.

Chỉ là phần lớn tiên gia nuôi dưỡng linh thú, đều có tư tưởng “không thuộc chủng tộc của ta tất là dị”, thường ngày làm sủng vật chơi đùa còn được, sao có thể thật lòng giáo hóa, cho nên đa phần đều chọn đến Tiên thú ti. Mặc dù làm việc vặt cũng không tốt chỗ nào, nhiều lắm là được phân làm sơn thần thổ địa linh tinh thôi, nhưng suy cho cùng không cần phải làm đồ chơi vẫn tốt hơn.

Chỉ là Đế Quân từ thời hồng hoang, thông thiên khai tông lập phái, giáo hóa nhiều yêu tộc, cũng vì vậy mà y nhận thức không ít yêu tộc, không nhìn bọn chúng bằng cái nhìn phiến diện, đối xử bình đẳng. Y cực kỳ bao che khuyết điểm, cho nên linh thú trong cung này, tốt hơn so với những nơi khác, thỉnh thoảng Đế Quân tâm tình tốt, cũng không ngại cho chúng nó vài thứ linh tinh, cho dù y không hay nói chuyện, Linh Hư vì liên quan đến Đế Quân cũng sẽ nói một ít, ngày một ngày hai, linh thú tu hành trong cái vườn này tăng lên nhanh hơn những nơi khác rất nhiều, tự nhiên liền không muốn rời đi nữa.

“Không muốn đi thì kệ chúng nó, chỉ cần không gây chuyện là tốt rồi, người thường ngày phải chú ý môt chút mới được.” Đế Quân không để tâm lắm, buông cần câu để cho hạ nhân đến thu dọn, tự mình cất bước rời đi.

Linh Hư đi theo, đáp, “Linh Hư hiểu rồi ạ.”

“Dọn cơm đi.”

Thần tiên không cần phải ăn cơm, nhưng thi thoảng cũng sẽ có lúc thèm ăn, cho nên trong các cung điện đều có mấy chỗ như phòng bếp nhỏ, thường ngày chỉ chuẩn bị điểm tâm hoa quả, khi chủ nhân gia muốn ăn chút gì đó, mới có thể tỉ mỉ chuẩn bị.

Bởi vì là tiên nhân, không được sát sinh bừa bãi, đầu bếp cũng chỉ chuẩn bị các món chay, mùi vị rất ngon, nhưng tới tới lui lui chỉ có mấy món đó, Đế Quân mỗi thứ ăn một ít, hết thèm sẽ không động đũa nữa, để cho dọn đi.


Linh Hư dâng trà thơm, thấy Đế Quân có chút cụt hứng, liền đề nghị: “Đế Quân có muốn xuống dạo hạ giới một chút không, ngắm cảnh này nọ, cũng không nhàm chán lắm.”

Lần thứ hai có người bảo y xuống hạ giới du ngoạn, Đế Quân trầm tư một hồi, “Hôm nay vậy thôi, mai hẵng đi.” Dứt lời liền về phòng nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, vì là ngày hưu mộc (ngày nghỉ), không cần phải lên triều, Đế Quân vốn định nghỉ ngơi nhiều hơn chốc lát, mới xuống hạ giới, nhưng không ngờ lại xuất hiện rắc rối.

“Đế Quân, người ở Địa phủ đến, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến.” Linh Hư cách màn nói vậy.

“Ai đến?” Đế Quân chống người dậy, cho Linh Hư tiến đến hầu hạ.

Linh Hư vén màn lên, vừa gọi tiên tỳ ở gian ngoài bưng chậu rửa mặt vào, vừa trả lời: “Nghe thủ vệ ngoài điện nói, là Tần Nghiễm Vương.”

“Cho hắn vào đi.” Nhóm tiên tỳ rửa mặt thay y phục cho Đế Quân xong xuôi, chuẩn bị xong mọi thứ rồi liền lui ra ngoài.

Đế Quân nhìn thấy Tần Nghiễm Vương là ở chính điện, chỉ thấy cả người hắn mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ đứng ngồi không yên, có lẽ là đã xảy ra đại sự gì rồi.


Quả nhiên, Tần Nghiễm Vương thấy Đế Quân chưa kịp hành lễ đã hô lên: “Đế Quân, Địa phủ sắp bị hủy rồi, ngài mau đi xem một chút đi.”

Đế Quân vừa nghe, tức thì không hỏi nhiều, phi thân rời đi, Tần Nghiễm Vương và Linh Hư thấy vậy, cũng vội vàng đuổi theo.

Trên đường đi, Đế Quân hỏi chuyện đã xảy ra.

Tần Nghiễm Vương sốt ruột, ngay cả nói chuyện cũng nói ngắt quãng, không lưu loát được, hơn nửa ngày mới giải thích rõ chuyện đã xảy ra.

Thì ra Lưu Ngạn Xương cả người thương tích nằm ngay cửa nhà, được hàng xóm phát hiện, liền mời đại phu đến cứu chữa cho hắn, mới nhặt được về một cái mạng. Vì bị xóa bỏ ký ức, nên không biết rằng bản thân bị giam trên thiên giới đã vài năm (thời gian dưới trần), mọi người chỉ cho là hắn bị thương nặng quá mất trí nhớ, rồi không truy cứu nữa.

Vết thương của Lưu Ngạn Xương còn chưa khỏi hẳn đã vội vã đi khắp nơi tìm Trầm Hương, nhưng tìm thế nào cũng không có kết quả, bị các hương thân trong Lưu gia thôn khuyên tới khuyên lui, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là buông tha chuyện tìm Trầm Hương, an tâm dưỡng thương.

Đương khi Trầm Hương quần áo tả tơi, đầu bù tóc rối, râu ria đầy mặt, gần như không nhìn ra hình dáng ban đầu xin ăn về đến nhà, Lưu Ngạn Xương thấy thương cảm, đang lấy hai đồng tiền trong túi ra định bố thí cho nó, lại phát hiện đây chính là con trai Trầm Hương của mình, Trầm Hương cũng không ngờ phụ thân lại ở trong nhà, hai cha con ôm nhau khóc rống, kể lể hết những việc đã xảy ra.

Mất đi pháp lực, lại hại Tứ cô cô, Trầm Hương nản lòng thoái chí, bỏ qua chuyện tìm cách cứu mẹ. Lưu Ngạn Xương lại nói với con, chỉ cần bền lòng, thì không chuyện gì là không làm được, nếu không có lý tưởng, có pháp lực lớn hơn nữa quá lắm cũng chỉ là cái dũng của thất phu (có sức mạnh mà không có đầu óc) mà thôi. Trầm Hương nghe lọt vì vậy bắt đầu trùng tu pháp thuật, chuẩn bị tiếp tục cứu mẹ.

Nói ra, Lưu Ngạn Xương thật ra khó được một lần dạy dỗ nhi tử, chẳng qua đáng tiếc là vẫn dạy sai, người lớn nhà ai lại không hy vọng con cái mình được bình an, hắn lại cứ muốn ném thằng bé vào hố lửa mới được.

Mất hơn một năm thời gian, Trầm Hương một lần nữa luyện lại được pháp lực, hơn nữa pháp lực còn mạnh lên nhiều, nó vẫn luôn muốn tìm Bát Thái tử Ngao Xuân xin lỗi, nhưng Ngao Xuân từ sau khi bị lão Long Vương dẫn về Đông Hải, rồi bị khiển trách một trận, đã bị cấm túc, hơn nữa hắn không thể tha thứ cho Trầm Hương, một năm này cũng an tâm ở trong Đông Hải Long cung, tránh không gặp Trầm Hương, ngay cả Đinh Hương đến cầu tình hắn cũng không gặp, rõ ràng là không muốn dây dưa với Trầm Hương nữa.

Thiếu một bằng hữu tốt, hơn nữa vẫn chưa tìm được Tiểu Ngọc, Trầm Hương chán nản rất lâu, cũng may có Đinh Hương khuyên bảo và bầu bạn, cuối cùng cũng khôi phục lại.


Lại nói tới Lưu Ngạn Xương vốn vì bị thương quá nặng, sau lại không tĩnh dưỡng đàng hoàng, thân thể càng ngày càng tệ, Trầm Hương thầm hối hận sao không để lại vài viên tiên đan cho phụ thân ăn, nhưng tiên đan hồi ở Đâu Suất cung đã bị Thái Thượng Lão Quân thu hồi, đâu còn nữa, nó cũng không dám lại lên Thiên Đình trộm tiên đan, chỉ có thể mỗi ngày truyền chút chân khí duyên thọ cho phụ thân, nhưng rốt cuộc Lưu Ngạn Xương cũng không khá lên nổi, ngày ngày trôi qua, Lưu Ngạn Xương dần dần dầu hết đèn tắt.

Ngày đó, Trầm Hương lên Hoa Sơn thăm Tam Thánh Mẫu, Đinh Hương ở Lưu gia chăm sóc Lưu Ngạn Xương, nhưng dù sao nàng chỉ là người phàm, chớp mắt, hồn Lưu Ngạn Xương đã bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi.

Lưu Ngạn Xương đến Địa phủ, bị áp tải đến trước mặt Diêm La xét hỏi, chính là do Tần Nghiễm Vương đến hỏi.

Tần Nghiễm Vương nhìn thấy người liền để cho phán quan lật lại sự tích về đời trước của Lưu Ngạn Xương ra, chuẩn bị xem nên xử lý hắn như thế nào, Sổ sự tích của phán quan này là do thiên đạo ghi chép lại, từng điều được ghi lại trong đó đều chi tiết rõ ràng. Nên thế nào là thế đó.

Kết quả vừa lật xem, chà chà, thật đúng là một sự kiện lớn a, bởi vì Lưu Ngạn Xương cùng Tam Thánh Mẫu thành thân là thuộc dạng mèo mả gà đồng, việc này nếu ở trần gian là phải trầm lồng heo bị thế nhân phỉ nhổ, nhưng bọn họ chạy trốn khỏi hình phạt, cho nên liền ứng với Nghiệt kính Địa ngục tầng thứ tư, “Người phạm tội trên dương thế, dù không khai nhận, hoặc chạy hết đường này cửa nọ, hối lộ trên dưới man thiên quá hải (lừa dối), cho dù thoát khỏi sự trừng phạt, thì khi đến Địa phủ báo cáo, bị đày vào Nghiệt kính Địa ngục, chiếu rõ tội trạng.”

Lại thêm, “Phàm là người lúc còn sống ly gián cốt nhục, xúi giục phụ tử, huynh đệ, tỷ muội, phu thê bất hòa, sau khi chết bị đày vào Thiết thụ Địa ngục”. Lưu Ngạn Xương dạy Tam Thánh Mẫu bất hòa với Dương Tiễn, là đã phạm vào điều trên, cho nên phải đày vào Thiết thụ Địa ngục tầng thứ ba.

Hơn nữa còn bất kính với thần linh, cho nên Đao sơn Địa ngục tầng thứ bảy cũng phải đi.

Còn một điều cuối cùng, vốn là không liên quan đến Lưu Ngạn Xương, nhưng dựa theo “Tử bất giáo, phụ chi quá”, bởi vì trước kia Trầm Hương quậy phá quá mức, thiên đạo cho rằng Lưu Ngạn Xương cũng có sai lầm, còn đặt hơn nửa trách nhiệm lên người hắn, cho nên tăng tăng giảm giảm, những tội lỗi này cũng đủ khiến Lưu Ngạn Xương ở lại Địa phủ tám mười năm, phải vật vã trong mười tám tầng địa ngục này một đoạn thời gian.

Xem Sổ sự tích, Tần Nghiễm Vương liền hạ lệnh, không để ý đến Lưu Ngạn Xương kêu oan, trực tiếp cho quỷ soa áp tải hắn đi thể nghiệm cuộc sống trong địa ngục.

Mà Trầm Hương về đến nhà vừa nhìn thấy phụ thân đã chết, tức thì chẳng quan tâm đến cái gì, hóa thành Thái bạch kim tinh chạy đến Địa phủ, tìm được Lưu Ngạn Xương đang chịu khổ ở một nơi nào đó trong mười tám tầng địa ngục. Vì để cứu cha, Trầm Hương đại náo địa ngục, thiếu chút nữa để cho hơn mười vạn danh ác quỷ ở mười tám tầng địa ngục chạy thoát, may là trước đó nhờ Đế Quân nhắc nhở, Địa phủ đã tăng thêm nhân thủ, mới không khiến tam giới đại loạn, nhưng dù là như vậy, vẫn có một số ít ác quỷ chạy ra ngoài, làm hại nhân gian.

Lúc Đế Quân đến Địa phủ, nhìn thấy Trầm Hương cõng Lưu Ngạn Xương, đánh cho đám Diêm Vương quỷ soa tan tành hoa lá, còn có tọa kỵ Đế Thính của Địa Tạng Bồ Tát đang ở một bên bắt đúng thời cơ bất thình lình tấn công Trầm Hương, mới không khiến nó chạy thoát, dù là vậy, Địa phủ cũng tổn thất không ít nhân thủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.