Bạn đang đọc Bao Lâu…em Sẽ Quên? – Chương 18: Đính hôn
Kết thúc hay là một lối rẽ khác….
Bà Lam đã linh cảm nó sẽ không dễ bắt nạt như 5 năm trước…..Vội vã tổ chức buổi lễ đính hôn cho Quân………
Tin được đưa tới cho nó vào 1 buổi chiều…..nó không ngờ bà ta đánh giá nó cao quá….vội vàng tổ chức lễ đính hôn ấy….. tôi sẽ không để bà như ý đâu…bà sẽ phải hối hận vì những gì đã làm đối với tôi….
Ngày đính hôn…..
Trong phòng chờ cử hành lễ….một hộp bưu phẩm được gửi đến cho Quân….
Vội mở ra, trong đó toàn là ảnh….của cậu và Gia Hân…..những tấm ảnh của 5 năm trước…rút cục họ là gì của nhau…tại sao Hân không nói gì……Hân nói cô ấy không quen anh……
_Mẹ….
_Cái gì đây?
_Thế này là sao?
Mặt bà Lam biến sắc….con bé đó..nó dám…..
_Không có gì đâu con…tới giờ rồi con ra đi……
_Mẹ nói rõ đi…….nếu không con không ra đâu….
Bà Lam suy nghĩ một lúc rồi nói:
_Ngày trước con yêu nó, nhưng nó không yêu con mà lợi dụng con cho những mục đích bỉ ổi…….mẹ phát hiện ra nó hận mẹ nên cô tình bày ra trò này….
Hân là người như thế sao?Thật không ngờ…hóa ra vì thế mà cô ta không dám nhìn thẳng vào mình….
_Coi như mẹ xin con đấy…đến giờ rồi…..
_Thật không mẹ?
_Con không tin mẹ sao?
Quân đi ra phòng tổ chức…..trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn…..
Xin cám ơn các vị đã đến dự buổi lễ ngày hôm nay…lễ đính hôn của anh Nguyễn Tùng Quân và chị Trịnh Như Huyền….xin phép bắt đầu…
Tiếng cửa phòng bật mở…….nó đi vào căn phòng trong sự ngạc nhiên của mọi người…trên tay nó là 1 chiếc bình gốm…..chiếc bình mang nửa trái tim…..
Những hình ảnh xưa hiện về trong đầu Quân..rõ ràng và sắc nét…lần đầu tiên cô gái quay đầu lại nhìn cậu và mỉm cười…là Hân….đúng là Hân…..hình ảnh cô bé bên chiếc máy ảnh chạy lăng xăng khắp đường Hoàng Diệu, cô bé mê mải với lâu đài cát, chiếc bình đôi…..và cái quay lưng đi trong đêm hôm đó……..Đêm ấy, cô đã nói tất cả là lừa dối…………nhưng có cái gì đó không đúng…..tình cảm ấy sao là giả được?
_Chúc mừng lễ đính hôn của anh….vốn dĩ là 2 chiếc bình…nhưng 5 năm trước đã vỡ 1 cái rồi……
_Cô đến để chúc mừng người đã bị cô bỏ rơi sao?
Nó nhìn anh, ánh mắt ấy như có lửa..có lẽ anh đã nhớ ra…cái đêm hôm đó……mắt nó đỏ từ lúc nào không rõ…
_Chúc anh hạnh phúc……….
Mọi chuyện không đáng như thế….tại sao anh không nghĩ vì sao nó phải chia tay….Điều đầu tiên anh nghĩ ra là bị nó lừa dối…nước cờ này nó đã thất bại rồi….
Nó chạy vụt đi…….nhìn ánh mắt ấy Quân không thể nào bình thản nữa……..cậu toan chạy theo thì 1 cánh tay đã giữ cậu lại:
_Anh Quân!
Giằng tay ra:
_Xin lỗi em………anh phải đi……….
Quân vội chạy theo…chỉ thấy nó chạy mãi..nó chạy mà không để ý gì xung quanh…….nó đang khóc…có gì như đang cứa tim cậu rỉ máu….
“Mình không bao giờ xa nhau anh nhé…….
Uh, ngốc ạ!Anh sẽ mãi bên em”
Lời nói năm đó….như văng vẳng bên tai……….
Hân băng qua đường, chiếc xe ô tô không phanh kịp………..keeeeeeeeeeeeeettttt
_HÂN………..
Quân vội chạy tới…đầu nó toàn máu……..tay vẫn ôm chặt cái bình……..nó nở nụ cười yếu ớt……..
_Giữ cái này anh nhé……..1 chiếc đã vỡ rồi….em không thể để cái này vỡ được…….đừng hận em……………..
Nó ngất đi trên tay cậu…….
_Cấp cứu…ai gọi dùm tôi…………