Bạn đang đọc Bao Lâu…em Sẽ Quên? – Chương 10: Hạ Long
Cổng trường Mỹ Thuật….
_Mọi người chuẩn bị xong hết chưa…15 phút nữa xe lăn bánh…..
_Đưa đồ đây anh cầm cho…
_Thôi, em cầm được mà….
_Nghe không?
_Rồi..tự anh thích khổ đấy nhá…..
Chiếc xe lăn bánh…..Trời Hà Nội vẫn tối……không khí ẩm và lạnh…nó tựa vào vai Quân tiếp tục ngủ……Gió ngoài xe thổi mạnh…..
_Mèo lười, tới nơi rồi…………….
Nó dụi mắt:
_Nhanh thế!hi. mỏi không anh?
_Còn hỏi nữa…..lên xe là ngủ luôn…vai anh tê cứng luôn rồi này…
_Oh thế ai bảo cho em mượn vai vô điều kiện…thôi, xuống xe…
Mọi người lên nhận phòng…nó nhàn nhất vì không phải vác đồ…anh mang đồ lên tận phòng cho nó…Phòng của nó nằm ở tầng 3 nhìn thẳng ra biển….Mở toang cánh cửa đón gió biển nó thấy thoải mái lạ…..gió mát lành, nó thích nghe tiếng sóng…….
Cốc cốc…..
Quân vội ra mở cửa..không biết ai đã vội gõ cửa…
_Em nè…..
Quân đóng cửa ôm chầm nó đằng sau lưng:
_Nhanh thế đã nhớ anh rồi sao?
_Anh có cần phải tự cao thế không…..
_Không cần…Quân cười nghịch…..
_Em muốn đi ngắm biển….
_Uh…đợi anh chút……
Nó với Quân thả bộ trên bãi biển dài…….từng cơn sóng đánh vào bờ rồi vỡ tan……sóng nhớ bờ…tìm tới bờ thì cũng là lúc sóng phải tan ra…..hạnh phúc..với sóng mà nói quá xa xỉ….
_Anh này, anh có nhớ chuyện nàng tiên cá không?
_Sao tự dưng hỏi anh?
_Vì muốn gặp người yêu nàng đã đánh cược cuộc đời mình….để đến khi gặp được hoàng tử thì cũng là lúc nàng tan ra thành bọt biển……nàng đã thua….chỉ có thể trở về với biển….nhưng nàng đã không còn là tiên cá nữa…..chỉ là những bọt sóng…..có phải vì thế mà sóng lúc nào cũng về bờ không anh? Sóng cũng hát những khúc hát buồn có phải là lời oán trách….
_Lại nghĩ cái gì buồn ak?
_Em sợ…một ngày nào đó……………
_Không cho em nghĩ….dù có bất cứ chuyện gì em cũng không rời xa anh được đâu……
Dựa vào vai anh, nó nhìn ra xa mãi…….hoàng hôn dần xuống…..xa xa…nước biển đỏ rực….mặt trời cũng dần chìm xuống biển…..
Từng chiếc thuyền cá bắt đầu ra khơi….một ngày mới của dân chài……