Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 7: Hành Trình Rừng Cấm


Đọc truyện Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân – Chương 7: Hành Trình Rừng Cấm


7 giờ rưỡi, Draco cùng Ron đúng giờ tới hầm.

Sau khi biết được tin tức phải đi Rừng Cấm, Ron cả người đều không tốt, sắc mặt Draco cũng trở nên càng thêm tái nhợt.

Snape mang theo ba cậu bé đi tới Rừng Cấm, “Ba người các trò tuần tra bên ngoài một chút, có nguy hiểm phóng lên tín hiệu màu đỏ.” Nói xong, một mình đi sâu vào trong Rừng Cấm, để lại ba cậu bé đứng đó.

Họ Weasley, cùng họ Malfoy trời sinh làm như không hợp nhau.

Vừa đi, vừa châm chọc bên kia.

“A, tóc đỏ, cơ thể mày có thể run đến như vậy, đúng là nhát gan.”
“Malfoy, mày cũng nhìn lại mày đi, nhìn xem sắc mặt của mày, tái nhợt gần giống như mấy hồn ma luôn rồi.”
Harry nghe mấy lời đó đầu có chút đau, ngăn cản hai người cãi nhau: “Rừng Cấm bốn phía đều nguy hiểm, không cần lại cãi nhau, bảo trì cảnh giác, lấy đũa phép ra.”
Ron cùng Draco lập tức từ trong tay áo lấy ra đũa phép.

Nhìn đến Harry không có lấy đũa phép, Ron lên tiếng dò hỏi: “Harry, đũa phép của cậu đâu?”
Harry vươn tay quơ quơ, lúc này Ron mới phát hiện Harry đã cầm đũa phép trên tay.

Nhìn bộ dạng nghi vấn của Ron, Harry lên tiếng giải thích: “Mình cho nó một thần chú xem nhẹ.”
Ron bừng tỉnh đại ngộ, Draco trong lòng lại là cả kinh.

Đũa phép không thể tự mình thi chú, hoặc Harry có cây đũa phép thứ hai, hoặc chính là thần chú không đũa phép.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, thói quen khi chiến đấu dùng một thần chú xem nhẹ cho đũa phép, đã làm người ta bội phục.

Một Malfoy, rất coi trọng thực lực của một người cùng với người này có đủ khả năng mang lại lợi ích cho gia tộc.

Harry cười tủm tỉm mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tư của Draco: “Malfoy, cậu là cố ý làm chúng ta bị phạt cấm túc đúng không.”
Draco lại là cả kinh: “Cậu là như thế nào lại biết?”
Ron có chút buồn bực: “Malfoy, mày đầu óc hỏng rồi sao, vì cái gì phải làm chuyện hại người lại hại luôn mình kia? Tới Rừng Cấm?”

Draco vẻ mặt buồn bực, cũng không có phản bác lại Ron: “Tôi cũng không nghĩ tới nội dung cấm túc là đi tới Rừng Cấm, tôi chỉ là muốn tìm một cơ hội cùng Potter nói chút chuyện.”
Draco sinh ra hờn dỗi, cái mặt nhìn giống như hai cái bánh bao thịt, làm Harry cảm thấy rất là đáng yêu: “Xảy ra chuyện gì, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Draco trầm ngâm nửa ngày, hình như là thẹn thùng, bởi vì Harry tinh tường thấy lỗ tai Draco chậm rãi màu biến thành màu hồng.

“Harry, tôi có thể như thế kêu cậu như vậy sao?” Malfoy hạ quyết tâm, sẽ lập tức hành động.

Tựa như một con rắn độc, sau khi xác nhận con mồi xong, sẽ nhanh chóng xuất kích, một ngụm cắn được điểm yếu của đối phương.

Harry gật gật đầu, “Như vậy, tôi cũng muốn kêu cậu là Draco.”
Một bên Ron tròng mắt đều phải rơi xuống, nếu không phải Malfoy uống lộn thuốc, nếu không chính là chính cậu uống lộn thuốc.

Draco thấy Ron trừng mắt, bộ dạng khôi hài, không nhịn xuống được, “Phụt” cười ra tiếng.

Khóe miệng nở nụ cười chân chính, không phải cái loại giả cười của các quý tộc.

Ron có chút nhìn đến ngây người, Malfoy đều là vô cùng anh tuấn, Draco cũng không ngoại trừ, nụ cười phát ra từ đáy lòng của Draco phá lệ làm người khác cảm thấy mê người.

Draco bình tĩnh trở lại, “Harry, cậu hẳn là biết rõ, tôi muốn được làm bạn với cậu.”
“Vì cái gì?”
“Tôi không thể không thừa nhận, cậu là một Slytherin, là một phù thủy có thực lực.

Là cứu thế chủ đánh bại Hắc Ma Vương, có thể mang đến cho gia tộc Malfoy vinh dự và địa vị.” Draco thành thật mà nói ra nguyên nhân.

“Draco, tôi cần cho cậu biết rõ Voldemort hắn vẫn chưa chết, hắn còn sẽ trở về.”
“Đúng vậy, tôi biết.

Cho nên Malfoy càng cần cậu hơn.” Yêu cầu cậu để lại cho gia tộc Malfoy con đường thứ hai.

Những lời này Draco không có nói, nhưng là cậu tin tưởng Harry nhất định sẽ biết rõ.

Harry nhướng mày, cái này động tác này cực kỳ giống Snape.


Trong lòng cân nhắc, xem ra Draco cũng không giống như suy nghĩ của mình “Đứa trẻ bị chiều hư”, hắn không hơn không kém là một Slytherin khôn khéo.

“Như vậy, trừ bỏ nguyên nhân này, không còn gì khác?”
“Đương nhiên, tôi là thật lòng muốn kết bạn với cậu.”
Harry vươn một bàn tay, “Tình bạn với Malfoy, tôi không thể cự tuyệt được.”
Malfoy vươn tay, đặt ở trên tay Harry.

Cuộc giải hòa lớn của thế kỷ…….!
Hồi lâu không có lên tiếng Ron bắt tay đặt trên tay hai người.

Draco kinh ngạc nhìn Ron.

“A, Malfoy, tôi chính là bạn tốt của Harry, nếu Harry tiếp nhận rồi cậu rồi, tôi đây đương nhiên cũng có thể tiếp thu.”
Draco hừ lạnh một tiếng, lỗ tai có chút hồng, cái gì cũng không có nói.

————————————————
Ba người tiếp tục đi tới, Draco cùng Ron tuy rằng vẫn là sẽ châm chọc vài câu, nhưng là không còn cái tư thế lập tức lấy đũa phép ra nguyền rủa.

“Harry, mau xem!” Ron duỗi tay chỉ vào mặt đất.

Theo phương hướng ngón tay của Ron, Harry thấy trong bụi cỏ, vết máu màu bạc.

Ron đưa ra nghi vấn, “Đây là cái gì?”
“Ngu ngốc, máu màu bạc, là một con bạch kỳ mã.”
Ngữ khí châm chọc người khác, đương nhiên là thuộc về Draco.

Ron trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Hừ.”
“Cho dù ở vào cận kề cái chết, máu của một con bạch kỳ mã có thể bảo toàn tính mạng, nhưng là phải trả một cái giá đáng sợ.


Từ khi máu tiến vào trong miệng, người đó liền sẽ bị nguyền rủa.” Draco có chút sợ hãi mà giải thích.

Ba người theo vết máu mà đi tới.

Ẩn nấp trong bụi cỏ, có tiếng “xào xạc” vang lên.

Huyết thống Gryffindor sai khiến Harry che chở hai người sau lưng rồi hướng bụi cỏ mà đi đến, một màn trước mắt làm hai động vật nhỏ sợ hãi.

Một con bạch kỳ mã trắng thuần nằm trên mặt đất, bên cạnh là một người mặc áo choàng màu đen ngồi xổm bên thân bạch kỳ mã mà uống từng ngụm máu.

Người áo đen kia phát hiện có người tới, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt.

Draco cùng Ron hít một hơi lớn.

Người nọ mặt bình thường, không có cái mũi, chỉ có hai cái khe dùng để hít thở.

Đôi mắt màu đỏ phảng phất như muốn chảy ra máu.

Harry có thể cảm giác được sự sợ hãi của hai người sau lưng, nhưng là Ron cùng Draco hai người không bỏ chạy, vẫn cứ kiên trì mà cầm đũa phép chỉ vào người áo đen.

Cái này rất tốt, Harry ở trong lòng yên lặng mà tán dương hai cậu bé mười một tuổi.

Harry bé nhỏ, cậu hiện tại cũng là mười một tuổi, được rồi.

Một ánh sáng màu đỏ từ đũa phép của người áo đen ném tới, lời nguyền tra tấn!
Harry lập tức đẩy Ron cùng Draco ra, chính mình chịu đựng lời nguyền phóng tới.

Đau đớn từ mỗi ngóc ngách trong cơ thể truyền đến, mỗi một xương cốt giống như bị nghiền nát, không có cách nào hình dung đau đớn tràn ngập trên người của Harry.

“A!!” Tiếng kêu thảm thiết nhịn không được liền phát ra.

“Harry!!” Hai người bị đẩy ra, nhìn Harry bị thần chú đánh trúng, không khỏi lo lắng kêu to lên.

Sau đó Draco nhớ tới lời Snape nói, lập tức phát tín hiệu màu đỏ.


Thấy có người phát tín hiệu.

Người áo đen lại giơ đũa phép lên.

“Sectumsempra!” Không chờ người áo đen phát ra thần chú, Harry lập tức sử dụng thần chú có lực công kích mạnh.

Người áo đen ngã xuống đất không dậy nổi, máu không ngừng chảy ra.

Harry vốn dĩ muốn dùng lời nguyền chết chóc, nhưng là sau này nếu kiểm tra đũa phép sẽ khó mà giải thích được, một cậu bé mười một tuổi như thế nào có thể sử dụng lời nguyền không thể tha thứ?
“Potter!” Là Snape tới.

Nhìn đến có người tới, người áo đen bất chấp trên người bị thương, lập tức độn thổ biến mất.

“Giáo sư, người kia chạy…..” Harry chống thân thể, nôn nóng mà nhìn Snape nói.

Snape sắc mặt tái nhợt, môi gắt gao mà nhấp, biểu tình âm u trên mặt, làm Harry nhìn thấy mà bất giác run lên.

“Đáng chết, Potter! Câm miệng!” Nhẹ nhàng mà bế Harry lên, hướng Hogwarts mà chạy.

Ron cùng Draco gắt gao đi theo sau Snape.

Snape chạy rất nhanh, đúng vậy, là chạy, không phải đi nhanh.

Vạt áo đen phía sau quay cuồng, Harry kề sát ngực Snape.

Kỳ thật, Harry cũng không có chuyện gì, một cái Crucio thôi mà.

Nhưng là, Harry thích thấy biểu tình lo lắng cho cậu của Snape.

Harry thích cảm giác ở trong lòng ngực của Snape.

Rất nhanh, liền đến bệnh thất, Draco cùng Ron bị nhốt ngoài cửa.

Snape chậm rãi đem Harry đặt ở trên giường, cảm giác ấm áp trước ngực biến mất, làm Snape trong lòng cảm thấy trong lòng trống rỗng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.