Đọc truyện Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân – Chương 182: Trưởng Thành Sau Một Đêm Của Nhóm Draco
Sau khi thấy Draco đi ra từ trong phòng làm việc của cha mình một đám thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đều đồng loạt đứng dậy.
“Draco, sao rồi?” Ron vô cùng lo lắng kéo Draco lại gần mình, nhanh chóng hỏi vấn đề mà cậu quan tâm nhất.
Draco thở dài, chậm rãi lắc lắc đầu sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Ron và ra hiệu kêu mọi người ngồi xuống.
Ron có thể nói là nằm liệt trên ghế sô pha, bộ dáng ủ rũ cụp đuôi hoàn toàn mất đi tinh thần tràn đầy sức sống của lúc trước.
“Đã hai ngày rồi.” Hermione nhíu mày, lo lắng mà nắm chặt hai tay lại, “Vân không có một chút tin tức nào hết.” Nói xong trong giọng nói của cô nàng còn mang theo giọng điệu khóc nức nở, “Harry…..!Cậu ấy nhất định đã bị tra tấn rất nhiều…….”
Neville ôm Harry vào trong ngực, Hermione dựa vào vai của Neville và không thể kìm nén được nước mắt của mình nữa.
Neville an ủi mà một lần lại một lần vỗ vỗ sau lưng cô nàng.
“Hermione, không cần lo lắng.
Harry sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Giọng điệu nói chuyện của Neville có chút không được tự tin lắm, thật ra chính bản thân cậu cũng không tin tưởng Harry có thể an toàn trốn thoát ra khỏi chỗ ở của Chúa Tể Hắc Ám.
“Được rồi, đừng khóc.” Ron hơi bực bội khi nghe thấy tiếng khóc của Hermione, “Không biết còn tưởng rằng Harry đã chết.” Ron quát lớn khiến tiếng khóc của Hermione dừng lại, nhưng vẻ đau khổ và hoang mang trên khuôn mặt cô nàng càng ngày càng nồng đậm.
“Ron!” Neville hiếm khi tức giận, “Cậu có thể bình tĩnh nói chuyện với Hermione không! Hermione đang rất lo lắng cho Harry!”
Ron nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Hermione, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Cậu đỏ mặt và nhỏ giọng nói, “Mình xin lỗi, Hermione.”
Hermione lắc đầu, “Không có việc gì.
Thật sự mình cũng không nên khóc, khóc không giải quyết được bất cứ việc gì.”
“Vậy thì, chúng ta có thể làm cái gì chứ?” Trái tim Gryffindor của Ron đang ngo ngoe rục rịch.
“Bằng không thì, chúng ta cùng nhau đi tìm Harry đi.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Draco búng trán Ron một cái, giọng nói hơi nghiêm túc.
“Buông trái tim Gryffindor xao động của cậu đi, sư tử ngốc!” Rõ ràng là từ “Sư tử ngốc” này ám chỉ hết cả người đang ngồi ở đây.
“Đầu tiên không nói đến là có bao nhiêu nguy hiểm.” Draco nhíu mày, “Nơi ẩn nấp của Voldemort, gia tộc thuần huyết và Hội Phượng Hoàng đều không tìm được, chúng ta đi nơi nào mà tìm?”
Sau khi trải qua Draco bình tĩnh phân tích, tâm trạng hưng phấn của Ron giống như bị dội một chậu nước lạnh vậy, cả người đều héo lại.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Chờ.” Draco trào phúng mà cười lạnh một tiếng, “Lần đầu tiên cảm thấy bản thân vô dụng như thế nào, ngoại trừ chờ thì cũng không làm được gì hết.”
Đối với sự mất mát của Draco, không có ai tới an ủi cậu ta bởi vì mấy thiếu niên ngồi đây cũng nghĩ bản thân mình như vậy.
Bọn họ tự xưng là thông minh và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa, nhưng khi đối đầu trực tiếp với Voldemort bọn họ căn bản không dám nhìn thẳng vào đối thủ, việc bọn họ có thể làm chỉ có thể là cầu nguyện.
Im lặng một lúc lâu, Hermione nhẹ giọng nói một câu, “Có lẽ, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.” Ít nhất không nghe thấy tin tức về cái chết của Harry, cho nên đó là một tin tức tốt.
Mấy người thiếu niên thoải mái mỉm cười, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Hiện tại bọn họ chỉ có thể tin tưởng vào Hội Phượng Hoàng và gia tộc thuần huyết trung thành với Harry, họ nhất định sẽ tìm thấy Harry.
“Đi thôi, quay trở về trường học.” Draco dẫn đầu đứng dậy, “Chúng ta cần phải làm bản thân mạnh mẽ hơn nữa.”
Ron, ngày thường không thích học tập bây giờ cũng đứng lên không phàn nàn gì hết, “Ừ, xem ra mình cũng phải cố gắng học tập mới được.”
Bốn người thiếu niên cùng nhau quay trở lại Hogwarts.
Có lẽ, hiện tại loại trình độ này của bọn họ đối với Voldemort mà nói chỉ là những Phù thủy nhỏ yếu.
Tuy nhiên, tương lai thành tựu của bọn họ là không thể khinh thường được, cái bọn họ cần chính là thời gian, thời gian để trưởng thành..