Đọc truyện Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân – Chương 172: Kế Hoạch Của Voldemort
Trận đấu cuối cùng là vào ngày 28 tháng 6, lúc đó đã là mùa hè.
Hiện tại là cuối tháng hai nên các dũng sĩ có khoảng thời gian dài để nghỉ ngơi và học tập.
Buổi chiều cuối đông, khi ánh mặt trời chói chang chiếu vào hầm, Allais đang nằm trong nôi mở to một đôi mắt mắt đen như đá quý tò mò nhìn cha và ba ba của mình trên giường lớn.
“Severus, Allais đang nhìn kìa.” Harry, người đang bị Snape đè ở dưới thân với khuôn mặt đang đỏ ửng, tức giận đến mức hộc máu mà liếc mắt nhìn Snape một cái.
“Không có việc gì.” Snape cúi người và đưa môi của mình lại gần lỗ tai của Harry, “Tiểu cự quái còn nhỏ nên không hiểu cái gì đâu.”
Snape thở ra hơi nóng khiến Harry mặt đỏ tim đập, nói chuyện cũng lắp bắp, “Anh, anh….!Không biết xấu hổ…..!Không biết xấu hổ.”
Snape vươn đầu lưỡi liếm một chút lên vành tai mềm mại và mẫn cảm của Harry, Harry muốn rên rỉ ra tiếng nhưng lại bận tâm con trai đang ở bên cạnh nên cố gắng kìm nén lại.
Snape cảm giác có chút đáng tiếc nên nói một tiếng “tsk”, sau đó lại nhìn chằm chằm xương quai xanh của Harry.
Cảm giác ngứa ngứa từ xương quai xanh xâm nhập thẳng vào đại não, Harry rốt cuộc nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Trên giường hai người lớn đang làm chuyện không biết xấu hổ, Allais nhàm chán ở trên giường lăn qua lăn lại sau đó trở mình và ngủ rồi.
———————————————
Ngày hôm sau trên tiết Độc Dược, nhóm tiểu động vật lúc thì nhìn dấu vết ái muội trên cổ của Harry, lúc thì nhìn vẻ thỏa mãn không hề được che dấu trên khuôn mặt của Snape, nhóm tiểu động vật không vật không biết sống chết đồng thời lộ ra vẻ mặt “Tôi hiểu, tôi hiểu” rất là đáng khinh.
Harry, người được xem như là động vật quý hiếm, bất mãn trừng mắt nhìn Snape, sau đó dùng khẩu hình để nói, “Đều tại anh.”
Snape nhướng mày khiến cho vẻ mặt vốn dĩ đã vô cảm của hắn tăng thêm một chút vô tội.
Harry âm thầm cắn răng, giả bộ vô tội cái gì chứ, ngày hôm qua ai là người ăn sạch sẽ cậu chứ, trong lòng không có chút tự giác sao?!
Nhìn thấy hai người thường liếc mắt đưa tình nhìn nhau, động tác điều chế độc dược của nhóm tiểu động vật trở nên chậm chạp hơn một chút.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Giọng nói của Snape giống như sấm sét đánh xuống mặt đất, khiến bọn họ rất giật mình.
“Có phải cảm thấy bản thân mình đã làm tốt độc dược rồi đúng không?” Giọng nói của Snape không lớn và rất trầm thấp, nhưng ở lỗ tai của Harry thì nó giống như tiếng đàn cello tuyệt đẹp, mà đối với những tiểu động vật thì giọng nói đó giống như tiếng gọi đến từ địa ngục.
Tất cả lũ trẻ đều cúi đầu và đắm chìm trong niềm “Vui sướng” điều chế độc dược, đột nhiên bọn họ cảm thấy con sên rất đáng yêu thì biết làm sao bây giờ, anh anh anh ∼ giáo sư đại ma vương, rất khủng bố.
Hogwarts là một nơi yên bình, mà rời xa ồn ào cách ở rất xa trong một trang viên bí mật không khí ở trong đó khiến người khác áp lực đến mức không thể thở nổi.
Depp, chủ nhân của trang viên, ồ hay ta nên nói tên thật của hắn ta, Voldemort, đang đứng chân trần trên mặt đất cao cao tại thượng mà nhìn người đàn ông đang quỳ ở trên mặt đất.
Voldemort dùng dùng đũa phép để nâng cằm người nọ lên, “Đầy tớ trung thành của ta.” Hắn ta nói rất chậm, “Mọi chuyện ra sao rồi?” Hắn ta rất ưu nhã nhướng mày lên, nhưng người đàn ông đang quỳ gối ở dưới chân của Voldemort biết rất rõ là bất cứ lúc nào Voldemort cũng có thể niệm ra lời nguyền giết chóc.
“Thưa chủ nhân tôn kính, nhiệm vụ ngài giao cho tôi đều hoàn thành.” Người đàn ông nịnh nọt lấy lòng Voldemort.
Voldemort, người đã khôi phục lại diện mạo của mình, nở một nụ cười khiến mọi người cảm thấy bình tĩnh, “Barty Crouch Jr ngươi trong đẹp với khuôn mặt của Moody.”
Barty Crouch Jr, người hiếm khi nhìn thấy Voldemort, trông có vẻ hơi ngạc nhiên, “Cảm ơn chủ nhân đã khen ngợi, chủ nhân của tôi.”
Voldemort hơi cong khóe miệng, “Vậy ngươi nên xứng đáng nhận được lời khen của ta.” Giọng nói của Voldemort đột nhiên trở nên âm trầm giống như một con rắn đang phun nọc độc khiến cả người của Barty Crouch Jr cảm thấy ớn lạnh khắp người.
“Tôi….!Chủ nhân của tôi.” Barty Crouch Jr sợ hãi bò lên trên mặt đất, đầu cắm thật sâu dưới đất, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy.
Voldemort chọc mạnh đũa phép của mình lên trên đỉnh đầu của Barty Crouch Jr, Barty Crouch Jr cảm thấy rất đau nhưng lại không dám phát ra tiếng.
Voldemort hơi cúi người, “Ta kêu ngươi để Arcturus vào trong danh sách, tại sao tên Potter kia cũng ở? Hả?”
“Tôi…..!Chủ nhân…..” Barty Crouch Jr run rẩy khi nghe thấy giọng nói đó truyền vào tai của mình, “Tôi cảm thấy……!Đây là cơ hội tốt….!để diệt trừ Potter.”
Voldemort đứng dậy, “Ha? Cơ hội tốt?” Barty Crouch Jr đã có thể nghe thấy được sự tức giận trong giọng nói của Voldemort.
“Crucio!” Khi giọng nói của Voldemort rơi xuống, Barty Crouch Jr cảm nhận được sự đau đớn sống không bằng chết.
Hắn ta thậm chí không giữ vững nori tư thế quỳ gối, không biết sống chết mà nằm dài trên mặt đất.
“Ta….!Từ khi nào ta cần ngươi quyết định giúp ta.”
“Chủ nhân……!Tôi sai rồi……” Barty Crouch Jr cố gắng khôi phục lại tư thế quỳ gối.
Voldemort gõ cây đũa phép vào lòng bàn tay phát ra từng tiếng “Bạch bạch”, “Potter bị cuốn vào.
Vậy thì việc bắt Arcturus sẽ không đơn giản.”
“Chủ nhân, tôi nhất định sẽ mang cậu chủ nhỏ quay trở về.” Barty Crouch Jr vội vàng nói, cố gắng bù đắp sai lầm của mình.
“Tốt nhất là như vậy.” Voldemort cảnh cáo, “Bằng không……”
“Hãy tự chọn mồ chôn cho bản thân đi.”.