Đọc truyện Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân – Chương 152: Phiên Ngoại 16 Snape
Ta tên là Severus Snape, là giáo sư Độc Dược của Hogwarts và cũng là viện trưởng nhà Slytherin.
Người yêu của ta tên là Harry Potter là cứu thế chủ của thế giới này, đương nhiên em ấy cũng là con trai của đối thủ một mất một còn của ta.
Chủ nhân của ta là Voldemort cũng là đối thủ một mất một còn của Harry, đương nhiên, ta tất nhiên cũng là một thành viên của Hội Phượng Hoàng.
Tại sao ta lại giới thiệu bản thân mình một lần nữa? Ha hả…..!Đương nhiên là bởi vì tên gia hỏa An Tiểu Bồn đã lâu không có viết phiên ngoại về ta, ta sợ mọi người sẽ quên ta.
Thực tế là, gần đây cũng không có chuyện lớn gì xảy ra.
Sau khi bị Bộ Pháp Thuật bắt lại và thả ra, sau đó lại bị Nhật Báo Tiên Tri phỏng vấn và trở nên nổi tiếng, sau đó nữa biết được Chúa Tể Hắc Ám và Regulus có một đứa con với nhau, rồi phát hiện Harry đang mang thai……!
Đúng vậy, thật sự không có chuyện gì lớn xảy ra.
Cái gì? Các bạn cảm thấy ta OOC đúng không? Ha ha…..!Đúng vậy, bởi vì vai chính chương này không phải là ta.
Cái gì? Tên chương là phiên ngoại Snape, vậy tại sao không viết về ta?
Ha ha….!Các bạn không bao giờ có thể hiểu được An Tiểu Bồn đâu…..!
Cho nên, chúng ta bắt đầu vào chính văn.
———————————————
( chương đặc biệt) Regulus và Arcturus
Hogwarts, văn phòng hiệu trưởng Dumbledore, ngày hôm sau khai giảng.
Regulus ngồi ở trong phòng hiệu trưởng, ngồi đối diện với Dumbledore.
Sirius không có đi cùng hắn, bởi vì lúc này tốt hơn là nên để Regulus tự đối mặt một mình.
Regulus có chút căng thẳng và lo lắng, hắn thẳng lưng ngồi cứng đờ trên ghế, mấy ngón tay giao nhau, ngón cái cọ xát qua lại.
Dumbledore mỉm cười nhìn Regulus, cái gì cũng không có nói.
Trong văn phòng hiệu trưởng yên tĩnh cực kỳ, tiếng hít thở của hai người phá lệ rõ ràng.
“.” Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và căng thẳng.
“Mời vào.” Dumbledore nói xong, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, bước vào căn phòng là một cậu bé trông giống như một con búp bê sứ.
“Ông Dumbledore, ông gọi con…….” Giọng nói của Arcturus đột ngột dừng lại khi cậu bé nhìn thấy Regulus.
Mà lúc Regulus nhìn thấy cậu bé, hắn đã bật khóc vì kích động.
Dumbledore chậm rãi đứng dậy, “Hai người hãy vui vẻ trò chuyện với nhau, ta còn phải đi tìm Severus để lấy độc dược sâu răng.”
Dumbledore đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, và hai người còn lại trong văn phòng thì cũng không có để ý đến việc ông rời đi.
Regulus chậm rãi đứng lên, hơi cúi người để nhìn thẳng Arcturus, cơ thể hắn hơi run rẩy, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt của hắn thì rất dịu dàng, “Arcturus……”
Tuy rằng cậu bé có chút ngạc nhiên, nhưng cậu bé không có kích động giống như Regulus vậy, cậu bé chỉ tò mò hỏi, “Người là Regulus?”
Regulus cảm thấy hơi thất vọng đối với xưng hô của cậu bé, rồi sau đó hắn lại cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Hắn cắn môi, cố gắng nở một nụ cười ôn nhu nhất, và trả lời, “Ừ, ta là Regulus.”
Regulus không có ép buộc Arcturus phải gọi mình là ba ba, bởi vì hắn cảm thấy bản thân chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Hắn không nhìn thấy Arcturus đi những bước đi đầu tiên, không nghe thấy câu nói đầu tiên của Arcturus, không chăm sóc Arcturus khi thằng bé bị bệnh, và không có ở bên cạnh Arcturus khi thằng bé vui vẻ hạnh phúc.
Hắn chỉ sinh ra Arcturus, rồi biến mất mười một năm và bây giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của thằng bé.
Đối với Arcturus mà nói, hắn có lẽ chỉ là một người xa lạ, có lẽ Dumbledore mới là gia đình của thằng bé.
Arcturus có chút không hiểu, tại sao Regulus lại trông đau buồn như vậy, “Người không vui khi thấy con sao?”
“Không phải, tất nhiên là không phải rồi, ta rất vui vẻ.” Regulus vội vàng giải thích.
Arcturus nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, “Vậy tại sao người lại khóc.”
Khi Regulus nghe được lời nói của Arcturus, những giọt nước mắt càng chảy dữ dội hơn, “Arcturus, rất xin lỗi, Arcturus.”
Cơ thể nhỏ bé của Arcturus từ từ tiến vào trong lòng ngực của Regulus, hai cánh tay nhỏ ôm lấy eo của Regulus, giọng nói mềm mại vang lên, “Người chưa làm chuyện gì có lỗi với con, thì tại sao lại phải xin lỗi con chứ.”
Regulus nhẹ nhàng ôm lấy Arcturus, cánh tay có chút run rẩy, hắn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng ngực, hắn cảm thấy bản thân đang ôm một tiểu thiên sứ.
“Cảm ơn con, Arcturus.”.