Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 118: Lễ Khai Mạc


Đọc truyện Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân – Chương 118: Lễ Khai Mạc


Tới ngày thi đấu Cúp Quidditch Thế Giới, mọi người đều rời khỏi khỏi giường rất sớm, nhóm của Harry cũng không ngoại lệ.

Snape nhìn Harry cứ liên tục ngáp dài ngáp ngắn, nhíu mày, rồi đưa cho cậu một ly sữa bò nóng ấm.

Harry nhấp một ngụm sữa bò, tinh thần tốt lên một chút, nhưng vẫn có một chút uể oải.

Đôi mắt hắc diệu thạch của Snape nhìn chằm chằm vào Harry, hắn muốn khuyên Harry hay là đừng đi xem nữa, nhưng hắn biết rõ là, Harry yêu thích Quidditch đến như vậy nhất định sẽ không đồng ý.

Vì không muốn khiến cho bạn lữ của mình cảm thấy không vui, Snape vẫn đè nén cái tâm tư nhỏ bé này của mình xuống.

Snape không nói lời nào, từng bước đi đến trước mặt Harry, rồi bế người yêu của mình lên, gắt gao ôm chặt cậu trong lòng ngực của hắn.

Đột nhiên bị bế kiểu công chúa làm Harry có chút kinh ngạc, hai má lập tức đỏ ửng.

“Severus…..!Anh làm gì vậy…..” Giọng nói nhỏ nhẹ, êm dịu.

Snape lộ ra biểu tình sủng nịnh, “Em cứ ngủ đi, ta sẽ ôm em đến chỗ thi đấu.”
Hai lỗ tai của Harry đỏ lên, cậu cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng là cậu thật sự rất buồn ngủ a.

Rối rắm suy nghĩ trong chốc lát, Harry rốt cuộc cũng đã tựa vào lòng ngực của Snape mà ngủ.

Sirius bĩu môi khi thấy Snape ôm Harry, sắc mặt có chút tức giận, nhưng hắn cũng không có nói lời nào.


Hừ, vì Harry đang ngủ say, nên lần này hắn tạm tha cho tên Snape đáng chết đó.

Lupin dùng đầu gối cũng có thể biết trong đầu Sirius đang suy nghĩ điều gì, hắn xoa mái tóc mềm mại của Sirius, rồi nắm tay Sirius.

Ai, bạn lữ nhà hắn vẫn là không có đầu óc gì hết, nhiều lần bị Snape chọc tức như vậy, thế nhưng vẫn cứ muốn đi kiếm chuyện với Snape.

Ngốc a…..!Không…!Dễ thương mới đúng…..!
Regulus yên tĩnh mà đi theo sau bọn họ, giống như hình bóng cứ lặng lẽ mà theo sau.

Nhưng Regulus cũng âm thầm nhìn mọi thứ xung quanh, giống một đứa trẻ đang tò mò tìm hiểu thế giới.

Nơi thi đấu cách chỗ bọn họ dựng lều không xa, đi hơn mười phút là tới rồi.

Nơi thi đấu là một cái tòa kiến trúc rất cao, có lẽ còn cao hơn tòa nhà Gringotts.

Tòa kiến trúc khổng lồ như vậy mà không bị Muggle phát hiện, đương nhiên là bởi vì nó đã được che dấu bởi phép thuật.

Nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là tòa kiến trúc có hình dạng giống như một quả trứng.

Không phải khán đài làm bằng gỗ giống như Hogwarts, toàn bộ kiến trúc này được làm bằng kim loại.

Kim loại được ánh sáng chiếu vào, giống như chuyển động của phép thuật vậy.

Đi vào tòa kiến trúc, ngẩng đầu nhìn lên cũng không thấy được điểm cao nhất, cái này càng thể hiện sự cao lớn của kiến trúc này.

Trung tâm của tòa kiến trúc này chính là sân thi đấu Quidditch, sân thi đấu được làm rất chuyên nghiệp, cho nên những người yêu thích Quidditch càng trở nên phấn khích hơn.

Mà bên ngoài sân thi đấu được bao quanh bởi khán đài, vé vào cửa khác nhau, nên khán đầi cũng chia thành các cấp bậc khác nhau.

Vé của nhóm người Harry là do gia tộc Malfoy mua, nên họ sẽ lên tầng cao nhất, tầng dành riêng cho khách quý.

Vài người ra khỏi thang máy đi tìm chỗ ngồi của riêng mình, Snape mới nhẹ nhàng đánh thức Harry đang ngủ trong lòng ngực của hắn.

Harry chớp mắt vài cái, rồi mới chậm rãi mở mắt ra, trong hốc mắt có chút ươn ướt, đôi mắt lộ ra sự mê mang.

“Tới nơi rồi.” Snape nhẹ nhàng lên tiếng.

Harry lập tức tươi tỉnh lên, chui ra khỏi lòng ngực Snape, từ từ đánh giá xung quanh.

Tuy rằng kiếp trước cậu cũng đi cùng gia đình Weasley đi xem Cúp Quidditch Thế Giới, nhưng cậu cũng không có được xem trực tiếp ở khu dành cho khách quý.


Một lát sau, chủ nhân của mấy chỗ ngồi bên cạnh Harry cũng đã tới.

Người tới đương nhiên là bạn tốt của Harry, một nhà Malfoy, một nhà Weasley còn có Neville cùng Hermione.

Mấy đứa con trai lâu rồi không gặp, nên tụ lại một chỗ nói chuyện không ngừng.

Mà Snape luôn là nỗi sợ hãi của nhóm tiểu động vật, cũng không thể dừng cuộc trò chuyện của họ lại.

Ron phân phát kính viễn vọng ma pháp trong tay cho các bạn của mình, “Draco mua đó.

Mình thử qua rồi, hiệu quả cực kỳ cao.”
Khi Harry đang chơi đùa với kính viễn vọng, thì lễ khai mạc cũng bắt đầu.

Người chủ trì hưng phấn lên tiếng, “Các quý ông và quý bà, hoan nghênh mọi người có mặt ở đây để tham dự trận chung kết của Cúp Quidditch Thế Giới.”
“Đội Bulgaria VS đội Ireland! Đầu tiên, chúng ta hãy hoan nghênh linh vật của đội Bulgaria.”
Linh vật của đội Bulgaria đương nhiên là các cô nàng Veela xinh đẹp.

Các cô nàng đều có mái tóc màu bạch kim rất đẹp, còn khuôn mặt xinh đẹp của họ thì trên thế giới khó có ai có thể vượt qua được, các cô nàng luôn làm người khác dán mắt vào các điệu múa của họ.

Rất nhiều đàn ông có mặt ở đây, đều đang mê muội với các cô nàng Veela.

Mà nhóm người Harry thì cũng coi như là nhóm có tinh thần tỉnh táo nhất ở đây.

Kiếp trước thiếu chút nữa là Ron đã nhảy qua lan can, lần này nhìn cậu ấy cũng chỉ có chút hưng phấn, mà ở phía dưới tay của cậu ấy lặng lẽ nắm chặt lấy tay của Draco.

“Xin cảm ơn các cô nàng Veela xinh đẹp, kế tiếp chúng ta cùng chào đón linh vật của Ireland!”
Linh vật của đội Ireland chính là vô số quỷ râu rậm, mấy con đó khi thì bay lên cao, khi thì rơi xuống đất.


Không ngừng tạo thành các hình thù kỳ lạ, cuối cùng tạo thành một dáng người thật lớn, phóng vô số đồng vàng xuống khán đài.

Ron nhịn không được vươn tay lấy một ít đồng vàng.

Nhìn bộ dáng hưng phấn của Ron, Hermione mở miệng nói, “Ron ngốc, cái này chỉ là phép thuật biến thành, một lát nữa sẽ biến mất.”
Ron có chút mất mát, nhưng cũng không có ném đồng vàng xuống đất.

“Giữ làm kỷ niệm cũng được…..!Dù chỉ trong chốc lát……”
Draco an ủi vươn tay sờ đầu Ron, bạn lữ của hắn thật sự rất thích tiền a, cũng may là nhà Malfoy có rất nhiều tiền, sau này đều cho Ron hết.

“Như vậy, kế tiếp.

Xin mời hai đội lên sân khấu.”
Người chủ trì vừa dứt lời, thành viên của hai đội xuất hiện ở trung tâm sân thi đấu.

Trên khán đài tất cả mọi người đều la hét phấn khích.

Được gọi tên nhiều nhất chính là —— Krum.

Đến Draco cũng trở nên rất hưng phấn.

“Như vậy, ta xin tuyên bố, cuộc thi đấu —— bắt đầu!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.