Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 116: Dựng Lều


Đọc truyện Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân – Chương 116: Dựng Lều


Giống như lời Lupin nói, tuy rằng ngày mốt mới bắt đầu thi đấu, nhưng là ở nơi thi đấu đã bị lấp đầy bởi các lều lớn nhỏ khác nhau.

Harry cùng mọi người cùng nhau đi đến khu vực trung tâm sườn núi, rồi thấy được một cái lều hoa lệ rất lớn, nổi bật nhất ở đây.

bên cạnh cái lều đó, có một cái lều nhỏ, nhìn qua thì hình như đã dùng rất nhiều năm, đối lập hoàn toàn với cái lều vừa lớn vừa hoa lệ kia.

Hai thiếu niên nắm tay nhau bước ra từ cái lều lớn, thiếu niên cao hơn một chút thì đang mặc một bộ áo chùng phù thủy hoa lệ có viền vàng, mái tóc màu bạch kim thì được vuốt lại, trên khuôn mặt anh tuấn có một đôi mắt màu lam xám, lông mày thẳng tắp, cằm hơi ngẩng lên, để lộ ra sự cao ngạo.

Thiếu niên bên cạnh hắn ăn mặc không có gì đặc biệt, thậm chí có chút đơn sơ, nhưng là bộ dáng của hắn cũng làm người khác chú ý.

Mái tóc màu đỏ rất nổi bật, trên khuôn mặt trắng nõn, là một cái mũi vừa cao vừa thẳng, còn có cặp mắt to tròn tràn ngập sức sống kia nữa.


Hai thiếu niên nhìn thấy Harry, vui vẻ mà chạy qua.

Harry vui vẻ ôm lấy bọn họ, “Kỳ nghỉ của cậu vui không?”
Draco cùng Ron hai người nhìn nhau mỉm cười, xem ra kỳ nghỉ của họ rất vui vẻ rồi.

Đột nhiên xung quanh họ tối xuống, hai người còn buồn bực tại sao trời lại đầy mây đen rồi?
Chậm rãi ngẩng đầu, họ thấy một người đàn ông mặc áo đen cao hơn họ rất nhiều.

Người đàn ông bắt đầu mở miệng, “well, các trò có phải là quên chào hỏi giáo sư của mình rồi không……!Nếu đây mà là trường học, ta không ngại trừ điểm các trò đâu.”
“Xin chào giáo sư!” Hai người hoảng sợ lập tức đồng thanh chào.

Harry bất đắc dĩ mà đánh vào ngực Snape một cái, lồng ngực rắn chắc làm Harry không kiềm chế nổi lại đánh thêm một cái.

Khuôn mặt Snape có chút đỏ, ngực của hắn bị động tác của Harry làm cho tê tê, giống như một luồng điện truyền từ ngực đến thân dưới của hắn, nếu không phải có chiếc áo chùng rộng thùng thình che đậy, chỉ sợ mọi người sẽ chế giễu khi thấy cậu em nhỏ đang cương cứng của hắn.

Hắn nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Harry, “Harry, em lại chơi với lửa rồi.”
Harry ho khan vài tiếng, có chút vui đùa mà không thu tay lại ngay.

Ngón tay từ từ cọ xát một chút, giống như đang hưởng thụ xúc cảm này vậy.

Nhất cử nhất động này làm thân dưới của Snape lại tiếp tục cương lên.


Nếu không phải hắn hạ quyết tâm muốn kiềm chế lại một chút, thì hắn đã sớm kéo Harry vào lều và ăn sạch sẽ cậu từ trên xuống dưới.

“Harry, nếu các cậu không có lều thì có thể ở chung với gia đình mình.” Draco lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.

Harry lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Draco, “Không cần, cha đỡ đầu của mình có mang theo lều.”
Sirius muốn tìm kiếm cái lều được để trong hành lý của hắn, nhưng tìm thế nào cũng không thể tìm thấy, nên hắn có chút nóng nảy.

Bên kia Lupin lấy ra một cái lều trong túi hành lý của mình, “Em để nó trên bàn ăn, nên anh đã bỏ nó chung với hành lý của anh.”
Sirius ngây ngốc mà cầm lấy cái lều, đắc ý mà đến trước mặt Harry khoe khoang, “Harry, lều của chúng ta lớn lắm.”
Khóe miệng Harry run rẩy, cái này thì có gì mà đắc ý chứ, nếu không có Lupin, chúng ta có lẽ đã ngủ ngoài đường rồi!!!!
Snape trừng mắt liếc nhìn Sirius một cái, cũng không nói gì, hắn cầm lấy cái lều cùng Regulus cùng nhau dựng lều.

Nói là cùng nhau dựng lều, kỳ thật cũng là một người đứng đứng nhìn, một người khác đọc thần chú thôi.

Sau khi dựng lều xong, Snape quay về phía Harry, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào Harry như muốn hỏi: Nhìn xem, Harry, có phải ta lợi hại lắm không.


Lần này khóe miệng Harry cũng run rẩy, “Anh rất lợi hại, anh là người lợi hại nhất”
Cái quỷ gì a tại sao Snape lại có biểu tình giành công này, chỉ có chuyện đơn giản như vậy mà hắn cũng muốn khoe với cậu.

Kỳ lạ quá, Harry không biết phải làm sao.

Vài người đi vào trong lều.

Tuy rằng bề ngoài của cái lều không phải lớn lắm, nhưng là bên trong có phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ nói chung là cái gì cũng có.

Cái này có thể gọi là, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng nội tạng đầy đủ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.