Đọc truyện Bảo Hộ Em Suốt Đời – Chương 40: Dị Hủ các
Năm ấy, ngũ thượng tiên phát hiện ra các chủ của Dị Hủ các đang tìm kiếm tung tích của Thần Khí Thập Phương, bắt cóc luôn cả Thanh Hư đạo trưởng, ngũ thượng tiên bèn tới cứu giúp, trong cuộc chiến, Đông Hoa một kiếm đâm chết các chủ của Dị Hủ các. Song trước khi chết, lão đã thú nhận là phái Thất Sát giữ con trai lão để uy hiếp, nếu không tuân lệnh, chúng sẽ giết thằng bé; lão còn nhờ ngũ thượng tiên hãy mau bảo vệ con trai lão, sau đó tắt thở. Đông Hoa biết mình đã không phân rõ đúng sai mà đã giết người thì hối hận không thôi, chàng một thân một mình tới Thất Sát để giải thoát cho con trai của các chủ Dị Hủ các, đến đoạn này, Đông Hoa bỗng nhiên mất tích.
Thiều Nguyệt nghe xong, thầm đoán, “Chẳng lẽ Đông Hoa sư huynh quá áy náy, cho nên muốn chuộc tội?” Trong Dị Hủ các có một người đàn ông mặc đồ đen, anh ta cũng từng giúp Hoa Thiên Cốt cho nên Thiều Nguyệt ghi nhớ, chắc hẳn đó là Đông Hoa sư huynh.
“Tiểu Nguyệt, muội nói gì cơ?” Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt đầy khó hiểu.
Thiều Nguyệt nhìn Bạch Tử Họa, có nên nói với sư huynh hay không, mà nếu nhà sư huynh hỏi sao mình biết, thì lại phải giải thích như thế nào, xem ra nên để bọn họ tự gặp nhau mới là biện pháp tốt nhất, “Sư huynh, xem chừng chúng ta phải tới Dị Hủ các một chuyến.”
“Tiểu Nguyệt, trước tiên vẫn cứ xử lý xong chuyện của Thục Sơn đã.” Bạch Tử Họa nhắc nhở, Thiều Nguyệt gật đầu đồng ý.
Trong đại điện cung Vạn Phúc tại Thục Sơn, tất cả đệ tử Thục Sơn đều đang có mặt, Bạch Tử Họa lẳng lặng đứng ở phía trước, còn Đông Phương Úc Khanh phe phẩy quạt xếp, Thiều Nguyệt đi tìm Hoa Thiên Cốt, cùng nàng tới cung Vạn Phúc.
Hoa Thiên Cốt vừa bước vào, Thanh Dương trưởng lão lớn tiếng nói, “Thanh Phong, Thanh Dương cùng các đệ tử bái kiến Chưởng môn!”
Các đệ tử trong đại điện đồng thời quỳ xuống, “Bái kiến Chưởng môn!”
“Kiếp nạn của Thục Sơn đã được hóa giải, tất cả là nhờ Chưởng môn đã ngăn làn sóng dữ, toàn bộ trên dưới Thục Sơn hiện đều nhất nhất mong chờ Chưởng môn hãy nhận một lạy!” Thanh Dương trịnh trọng bảo.
“Đệ tử tạ ơn Chưởng môn đã quên mình bảo vệ Thục Sơn!” Đám đệ tử đồng thanh hô.
Hoa Thiên Cốt vội vàng đáp, “Mọi người mau đứng dậy đi, tất cả đứng hết dậy.”
Đám đệ tử vừa đứng dậy, Hoa Thiên Cốt thành tâm nói, “Thật ra thì đây cũng không phải công lao của mỗi mình ta, nếu như thiếu đi trận pháp của Đông Phương,” Đông Phương Úc Khanh gật đầu nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, “Không có sự đồng tâm hiệp lực giữa tất cả mọi người, bằng vào mỗi sức của ta, thật sự không thể nào gánh vác nổi Thục Sơn.”
Thanh Phong hành lễ, “Nếu không nhờ Chưởng môn thì mọi người sẽ không thể có tinh thần chống đỡ lại Thất Sát, Thục Sơn hẳn sẽ sớm đánh mất chỗ dựa.”
Thanh Dương hiện tại vô cùng khâm phục Hoa Thiên Cốt, “Chưởng môn, trước kia ta và Thanh Phong đã không đối xử tốt với người, hy vọng Chưởng môn đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xin người tha thứ cho sự hồ đồ của chúng ta.” Thanh Phong và Thanh Dương cùng quỳ xuống hành lễ.
Hoa Thiên Cốt mải mốt tiến đến đỡ bọn họ dậy, “Hai vị trưởng lão mau đứng lên, ta biết rồi, hai vị dù sao cũng là vì Thục Sơn, nhưng, thật ra, ta… căn bản cũng không thích hợp với vị trí Chưởng môn này, ta còn chẳng hiểu biết gì nữa.”
Thanh Dương lập tức đáp, “Nếu như Chưởng môn từ chối, chúng ta sẽ quỳ ở đây mãi thì thôi.” Dứt lời, lão vội quỳ tiếp, những đệ tử khác cũng đồng loạt quỳ gối, Thanh Dương hai tay hành lễ, bảo, “Cho đến khi Chưởng môn nguyện ý tiếp nhận Thục Sơn mới thôi!”
“Mong Chưởng môn tiếp tục cai quản Thục Sơn!” Đám đệ tử đồng thanh.
Hoa Thiên Cốt không biết phải làm sao cho phải, nàng quay đầu nhìn Thiều Nguyệt cùng Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa nói nhẹ, “Đây là chuyện của Thục Sơn, con tự quyết lấy.”
“Vậy thì con chỉ muốn được về Trường Lưu học nghệ.” Hoa Thiên Cốt thấp thỏm trả lời.
“Bây giờ con đã là Chưởng môn Thục Sơn, nếu học nghệ ở Trường Lưu, về lý thì không được.” Bạch Tử Họa cự tuyệt.
Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu với nàng một cái xong quay sang phía Bạch Tử Họa, “Sư huynh, nếu đệ tử Thục Sơn không ngại thì chúng ta cần gì phải phân rõ ra như thế?”
Thiều Nguyệt nhìn ba người Vân Ẩn, Thanh Dương và Thanh Phong, Thanh Dương hiểu ý, vội đáp, “Tôn thượng, lời ngài nói là sai rồi, ngàn năm qua Trường Lưu cùng Thục Sơn vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa Tôn Thượng với sư huynh còn là tri kỉ, bây giờ Thục Sơn suy yếu, nếu như Hoa Chưởng môn có thể kết lại mối giao hảo giữa hai bên thì việc xây dựng lại sẽ trở nên có hy vọng, mong Tôn thượng tán thành.”
Thiều Nguyệt mỉm cười gật đầu một cái, xem ra Tiểu Cốt đã thu được lòng người rồi. Ngay cả Thanh Phong cũng khuyên nhủ, “Tôn thượng, không phải ngài đã nói, các phái tiên giới nên cùng nhau đoàn kết ư?”
“Sư huynh…” Thiều Nguyệt nhìn Bạch Tử Họa, cuối cùng Bạch Tử Họa cũng phải gật đầu, “Được rồi, nếu hai vị trưởng lão cũng không ngại thì con có thể tiếp tục học nghệ ở Trường Lưu.”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ đáp, “Cảm ơn Tôn thượng!” Rồi quay lại nháy mắt mấy cái với Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt lắc đầu bất đắc dĩ.
“Chúc mừng Chưởng môn!” Đệ tử Thục Sơn đều mừng thay Hoa Thiên Cốt.
“Mọi người đứng lên hết đi.” Hoa Thiên Cốt thấy các đệ tử còn quỳ thì vội bảo.
Vân Ẩn đứng dậy cuối cùng, hắn nói với hai vị trưởng lão, “Sư thúc, bây giờ ta chính thức làm nghi thức truyền lại ngôi vị Chưởng môn thôi.”
Hoa THiên Cốt mải mốt ngăn cản, “Vân Ẩn,” Vân Ẩn thắc mắc quay đầu, “Chuyện này không gấp, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được di thể của Thanh Hư đạo trưởng, những việc khác để sau này nói đi.”
“Dạ!” Vân Ẩn tuân lệnh.
Bên trong Dị Hủ các, Dị Hủ Quân yểm phép lên thi thể của Thanh Hư đạo trưởng, lôi ra Kỳ Khư đỉnh, truy tìm tung tích Thần Khí Thập Phương, Dị Hủ Quân thu được những thông tin mình muốn biết thì gật đầu hài lòng, sau đó sai người cất thi thể Thanh Hư đạo trưởng vào trong vạc
Dị Hủ Quân thi triển xong pháp thuật, còn hơi yếu, Lục Sao vội tiến tới đỡ Dị Hủ Quân, “Các chủ, ngài có sao không?”
Dị Hủ Quân phất tay, tới bên thi thể Thanh Hư đạo trưởng, “Lão già Thanh Hư này, lão ta chết rồi mà vẫn ngang bướng cứng đầu, dù sao ta cũng kệ, mặc cho lão có ngang bướng như thế nào đi chăng nữa, lão cũng phải ngoan ngoan khai thật hết cho ta.”
Thiện Xuân Thu chờ đợi ở bên trong Dị Hủ các, Dị Hủ Quân đi ra, nhìn bên tay phải của gã, “Xem chừng ngươi đã trả một cái giá quá lớn.”
“Bớt nói nhảm đi, tung tích Thần Khí Thập Phương đâu.” Sắc mặt Thiện Xuân Thu tái nhợt, cho dù tức giận, gương mặt gã vẫn cắt không còn một giọt máu, nhìn là biết thương tích còn chưa lành, song gã vẫn đích thân tới đây.
“Đan hộ pháp quả nhiên hao phí tâm tư vì Thần Khí Thập Phương, ngay cả tay phải cũng…” Dị Hủ Quân còn chưa nói xong đã bị Thiện Xuân Thu cắt đứt.
“Rốt cuộc ngươi có biết tung tích Thần Khí Thập Phương hay không, chẳng lẽ Dị Hủ các chỉ có mỗi hư danh thôi sao?”
“Hừ,” Dị Hủ Quân ném tập giấy trong tay cho gã, “Đây là thứ ngươi muốn.”
THiện Xuân Thu lấy tay trái nhận tập giấy, “Đây là tung tích của Thần Khí Thập Phương?”
“Vị trí xác định, nhưng phân tán ở nhiều môn phái, có thể thu thập được hay không còn tùy vào bản lĩnh của ngươi.” Di Hủ Quân chắp tay sau lưng, nói.
Thiện Xuân Thu nhìn hắn, “Dị Hủ Quân nhà ngươi lợi dụng lúc ta tấn công Thục Sơn, giương đông kích tây, chính mình thì thừa cơ trộm đi thi thể Thanh Hư đạo trưởng rồi bỏ chạy, ngươi có biết ta suýt thì bị ngươi hại chết hay không!”
“Chẳng lẽ ta không truyền tin kêu ngươi rút binh hay sao? Là lỗi của ngươi, ngươi tự gánh lấy, hừ!”
“Ngươi….”
“Ngươi tự nghĩ biện pháp đánh cắp Thần khí đi.” Dị Hủ Quân vừa nói vừa rời đi.
Thiện Xuân Thu dõi theo bóng lưng hắn, đột nhiên vai phải nhói đau, gã che đi, nghĩ tới những việc Thiều Nguyệt đã làm với gã, gã bèn hung hăng rủa, “Thiều Nguyệt! Hừ, không phải ngươi là thượng tiên Trường Lưu sao? Đã vậy ta sẽ không cho Trường Lưu của ngươi được an ổn!”
Đông Phương Úc Khanh đi tới đi lui trong phòng Hoa Thiên Cốt, “Sao Cốt Đầu mãi chưa quay lại thế nhỉ?”
Bấy giờ Hoa THiên Cốt trở về, vừa thấy Đông Phương Úc Khanh bèn vội tiến tới, “Đông Phương!”
“Cốt Đầu, nàng về rồi.”
*Chương trước để Đông Phương Úc Khanh xưng hô với Hoa Thiên Cốt huynh-muội là do mình nhầm nhé =))) Lâu không edit quên hết cách xưng hô tự bản thân set mới đau:”(
“Ừ,” Hoa Thiên Cốt gật đầu, mải mốt giới thiệu Thiều Nguyệt và Bạch Tử Họa ở đằng sau, “Kiếm tôn, Tôn thượng, đây là….”
“Cốt Đầu, chúng ta gặp nhau rồi.” Đông Phương Úc Khanh hiểu ý Hoa Thiên Cốt, vội nói.
Mặt Bạch Tử Họa không biến sắc bước tới, “Tiểu Nguyệt, Thiên Cốt, chúng ta về phòng.”
“Tôn thượng, Tôn thượng?” Hoa Thiên Cốt không hiểu, nàng ngoảnh mặt lại nhìn Thiều Nguyệt.
Bạch Tử Họa dừng chân, cũng không quay đầu lại, “Một kẻ che giấu thân phận lẫn lai lịch của mình thì không đáng để tín nhiệm.” Dứt lời, chàng đẩy cửa vào phòng.
“Hả? Tôn thượng…” Hoa THiên Cốt hết sức khó hiểu.
Thiều Nguyệt nhìn Đông Phương Úc Khanh, “Đông Phương Úc Khanh, Tiểu Cốt thật lòng coi ngươi là bạn, hy vọng ngươi cũng có thể chân thành như thế.” Sau đó cũng bước vào.
“Kiếm tôn?” Hoa THiên Cốt thấy Thiều Nguyệt cũng đi thì vội vàng giải thích với Đông Phương Úc Khanh, “Đông Phương à, huynh chớ để ý nha.”
“Nàng yên tâm, ta không ngại đâu, ta chỉ quan tâm suy nghĩ của nàng thôi.” Đông Phương Úc Khanh đáp.
Ta chỉ để ý suy nghĩ của người ta quan tâm, Hoa Thiên Cốt đột nhiên sực nhớ ra, Nguyệt tỷ tỷ từng nói với nàng như vậy, nàng ngẩng đầu mỉm cười cùng Đông Phương Úc Khanh, “Huynh là bạn ta, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.”
Đông Phương Úc Khanh gật đầu, Hoa Thiên Cốt chỉ chỉ đằng sau, “Vậy ta vào trước nhé.”
Ở trong phòng, Bạch Tử Họa ngồi đối diện Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt rót trà cho hai người, Thiều Nguyệt nhấc lên nếm thử, Hoa Thiên Cốt ngồi bên, hồi hộp quan sát, nàng rất sợ Thiều Nguyệt sẽ không hài lòng, Thiều Nguyệt chỉ gật đầu một cái, bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới dám thở phào.
Thiều Nguyệt đặt tách trà xuống, “Sư huynh, hẳn là chúng ta nên tới Dị Hủ các một chuyến.”
“Dị Hủ các? Kiếm tôn, hai người định đi gặp Dị Hủ Quân sao?” Hoa Thiên Cốt hiếu kỳ.
“Ừ, đi hỏi về tung tích Thanh Hư đạo trưởng.” Thiều Nguyệt gật đầu.
“Chẳng lẽ là do Dị Hủ các đánh cắp di thể của Thanh Hư đạo trưởng?” Hoa Thiên Cốt giật mình.
“Không sai, lần tấn công này của Thất Sát không rõ ràng gì, thần khí Thuyên Thiên liên đã không còn ở Thục Sơn, bọn họ cùng lắm là muốn gây khó khăn cho Chưởng môn mới nhậm chức, song tự dưng cùng lúc ấy thi thể của Thanh Hư đạo trưởng biến mất, duy chỉ có thể có một loại khả năng.” Thiều Nguyệt thì thầm.
“Hắn muốn dùng thi thể của Thanh Hư đạo trưởng để thăm dò tung tích Thần khí.” Hoa Thiên Cốt kịp suy luận.
“Đúng, có thể sử dụng thi thể để lần mò tin tức thì chỉ có thể là…” Thiều Nguyệt gợi ý rõ ràng.
“Dị Hủ các?” Hoa Thiên Cốt từng ghé qua Dị Hụ các, nàng biết quy củ ở trong đấy, chỉ cần trả giá lớn thì Dị Hủ Quân sẽ nói cho ngươi điều ngươi muốn biết.
Bạch Tử Họa uống xong trà, đứng lên, “Bây giờ chúng ta sẽ tới Dị Hủ các ngay lập tức.”
“Vâng, sư huynh.” Thiều Nguyệt theo sau Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt vội chạy tới, “Kiếm tôn, con con đi với!”
Ba người đến Dị Hủ các, lúc tiếp đất, Hoa Thiên Cốt nhất thời không đứng vững, nàng mải mốt bắt được tay áo của Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt xoay đầu nhìn nàng, Hoa Thiên Cốt ngượng ngùng buông tay, không dám đối diện với Thiều Nguyệt. Thiều Nguyệt khẽ nhếch môi cười, Tiểu Cốt quả nhiên vô cùng khả ái.
Dị Hủ Quân và Lục Sao đi ra từ trong phòng, Dị Hủ Quân nói, “Tôn thượng đại giá tới chơi, không biết ngài có gì muốn chỉ giáo.”
Lục Sao khẩn trương rút kiếm, Dị Hủ Quân vội ngăn cản, “Ngươi định làm gì?” Sau đó nhìn Bạch Tử Họa, “Thiên hạ này có ai có thể địch lại Tôn thượng đây, huống chi nơi này còn có một Kiếm tôn đến cả yêu ma cũng phải tôn kính, ngươi bảo vệ được ta ư?” Dị Hủ Quân ra lệnh cho Lục Sao, “Lui ra.”
“Dạ!” Lục Sao thu hồi kiếm, lùi về đằng sau Dị Hủ Quân.
Dị Hủ Quân bước xuống, “Không biết hôm nay Tôn thượng tìm ta có việc gì?”
“Giao thi thể Thanh Hư đạo trưởng ra.” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói.
“Thi thể của Thanh Hư đạo trưởng đã bị trộm sao, đây quả là một tin tức nổi danh khắp thiên hạ.” Dị Hủ Quân giả bộ kinh ngạc.
Thiều Nguyện quan sát chàng trai đeo mặt nạ đứng trước mặt, quả thực không thể tưởng tượng hắn ta lại là Đông Phương Úc Khanh dáng vẻ thư sinh lịch lãm, cô tiến lên phía trước, “Dị Hủ Quân, dám làm thì phải dám chịu.”
“À? Không biết sao Kiếm tôn lại có thể khẳng định chắc chắn Dị Hủ các của ta đã đánh cắp thi thể Thanh Hư đạo trưởng.” Dị Hủ Quân hỏi ngược lại.
“Trong thiên hạ này, còn ai có thể ôm một cái xác mãi không chịu buông chứ.” Bạch Tử Họa đáp như thế đó là chuyện rất đương nhiên.
Dị Hủ Quân khinh thường nói, “Môn phái của các người, bao năm vẫn đánh không lại Thất Sát, hóa ra cũng bởi tâm tư lúc nào cũng nhiễu loạn hồ đồ.”
“Đừng nên ép ta xuất thủ.” Bạch Tử Họa cảnh cáo.
“Tôn thượng thân làm Chưởng môn Trường Lưu, đứng đầu các phái, muốn san bằng Dị Hủ các của ta, thậm chí kết thúc cả sinh mệnh của ta, cũng dễ như trở bàn tay,” Sau đó như nhớ ra điều gì, “Không được, không được, Tôn thượng chỉ động mỗi miệng lưỡi, tranh cãi vô lý, không thành vấn đề, nhưng nếu thật sự muốn giết người, lại còn chẳng dựa trên căn cứ nào, thì chẳng phải không đúng với tư cách làm người của Tôn thượng hay sao.”
Thiều Nguyệt cười bảo, “Dị Hủ Quân sao biết chúng ta không có căn cứ?”
“Ồ?” Dị Hủ Quân hứng thú nhìn Thiều Nguyệt, “Không biết căn cứ của Kiếm tôn ở đâu?”
Thiều Nguyệt thần bí đáp, “Có thể thăm dò được tin tức từ người đã chết, trên thiên hạ này cũng không phải chỉ có mình Dị Hủ Quân nhà ngươi.”
“Cái gì?” Dị Hủ Quân cả kinh, Dị Hủ các biết chuyện trên thiên hạ, song cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghe qua còn có người như vậy
Thiều Nguyệt từng bước tiến sát lại gần, “Mà cũng không đúng, ta cũng không phải biết được từ thi thể người, mà là tại thời điểm ta chặt tay của Thiện Xuân Thu, ta đã thấy được ký ức của hắn.”
Dị Hủ Quân nhất thời toát mồ hôi lạnh, hắn cố tỏ ra trấn tĩnh, bởi hắn cảm giác Thiều Nguyệt đang bẫy mình, “Vậy, không biết Kiếm tôn đã trông thấy gì?”
“Thấy được chuyện rất thú vị.” Thiều Nguyệt tiến một bước, Dị Hủ Quân lùi một bước, “Thấy được khoảnh khắc Thiện Xuân Thu làm giao dịch với Dị Hủ Quân, thật không ngờ chuyện Thất Sát tấn công Thục Sơn lại là do Dị Hủ các các người đứng đằng sau sai khiến!” Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt giật mình, cả hai cùng nhìn về phía Dị Hủ Quân.
Dị Hủ Quân kinh hãi, chẳng có lẽ thật sự vẫn còn thứ hắn không hề hay biết, hắn khó tin nhìn Thiều Nguyệt, “Ngươi, rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
“Lai lịch của ta ngươi đừng hòng biết, thế nào, cuối cùng thì ngươi có chịu thừa nhận hay không?”
Dị Hủ Quân nuốt nước bọt, Thiều Nguyệt nói tiếp, “Có cần ta bắt Thiện Xuân Thu đến đây để cho hắn tự mình nói đôi ba lời không?”
“Thượng tiên Trường Lưu, Kiếm tôn Thiều Nguyệt, xem ra quả nhiên là do ta xem thường ngươi.” Dị Hủ Quân đột nhiên đổi đề tài, hắn chưa từng nghĩ có người có thể nhìn thấu Dị Hủ các.
“Dị Hủ các dám làm mà không dám chịu, thực sự để cho ta phải nhìn với cặp mắt khác?” Thiều Nguyệt đột nhiên xuất thú, đánh về phía Dị Hủ Quân.
“Tiểu Nguyệt!”
“Kiếm tôn!”
Bạch Tử Họa cùng Hoa Thiên Cốt vội vàng kêu lên, không hiểu sao Thiều Nguyệt lại dễ xúc động như vậy, đột nhiên xuất thủ. Dị Hủ Quân liên tục lùi về đằng sau, Lục Sao thấy Thiều Nguyệt ra tay bèn mải mốt rút kiếm, một kiếm chém về phía Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt vung tay một cái, Lục Sao bị đánh bay, ngã xuống đất, ả lo lắng gọi, “Các chủ!”
Thiều Nguyệt đưa một tay về phía Dị Hủ Quân, tự dưng triệu hồi Kinh Lôi, mũi kiếm nhắm thẳng vào mi tâm Dị Hủ Quân, cô không tin làm đến như thế mà đối phương không chịu lộ diện. Quả nhiên, chợt một người mặc đồ đen xuất hiện, dùng pháp lực ngăn cản Kinh Lôi của Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt mỉm cười, “Cuối cùng cũng chịu ra.” +
Dị Hủ Quân nghe thấy lời của Thiều Nguyệt, trong lòng thầm hoảng hốt, hóa ra mục tiêu của Thiều Nguyệt không phải là hắn, mà là…..